Tải bản đầy đủ (.doc) (114 trang)

1000 cau chuyen cam dong -

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.41 MB, 114 trang )


(Lord Robert Baden-Powell)





!"#$

%
Phần 1
& '

()*+,
2
Bạn thân mến!
Ngày nay, khi Khoa học Kỹ thuật ngày càng phát triển, mọi thứ dần được
thay thế bằng máy móc thì còn người cũng trở thành những cỗ máy bìết
suy nghĩ, sống lạnh lùng và thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Có bao giờ bạn
tự hỏi mình đã sống vì cái gì và cuộc sống này đã mang lại cho bạn điều gì.
Hãy dành chút thời gian hiếm hoi để nhìn lại bản thân mình và nhìn ngắm
những người chung quanh để thấy rằng đâu đó trong cuộc đời bon chen,
tấp nập này vẫn tồn tại món quà vô giá của cuộc sống – đó chính là tình
yêu thương nhân loại.
ChipHN.
(Sưu tầm và biên soạn)

3
"-./. 01
Một chút những viên đá nhỏ có thể tạo thành một ngọn núi lớn.
Một chút những bước chân có thể đạt đến ngàn dặm.


Một chút hành động của tình yêu thương và lòng khoan dung
cho thế giới những nụ cười tươi tắn nhất.
Một chút lời an ủi có thể làm dịu bớt những đau đớn to tát.
Một chút ôm siết ân cần có thể làm khô đi những giọt nước mắt.
Một chút ánh sáng từ những ngọn nến có thể làm cho đêm
không còn tối nữa.
Một chút ký ức, kỷ niệm có thể hữu ích cho nhiều nǎm sau.
Một chút những giấc mơ có thể dẫn đường cho những công việc vĩ đại.
Một chút khát vọng chiến thắng có thể mang đến thành công.
Đó là những cái "một chút" nhỏ bé có thể mang đến niềm vui hạnh phúc lớn nhất cho cuộc
sống của chúng ta.
Và bây giờ chúng mình sẽ cùng gặp những ai đã trao tặng cho chúng mình những cái một chút
trong cuộc đời để nói với họ rằng: "Cảm ơn bạn vì tất cả những một chút mà bạn đã giúp đỡ
cho tôi".
203)4
* Ba điều trong đời một khi đã đi qua không thể lấy lại được:
- Thời gian
- Lời nói
- Cơ hội
* Ba điều trong đời không được đánh mất:
- Sự thanh thản
- Hy vọng
- Lòng trung thực
* Ba thứ có giá trị nhất trong đời:
- Tình yêu
- Lòng tự tin
- Bạn bè
* Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được:
- Giấc mơ
- Thành công

- Tài sản
* Ba điều làm nên giá trị một con người:
- Siêng năng
- Chân thành
- Thành đạt
* Ba điều trong đời làm hỏng một con người:
- Rượu
- Lòng tự cao.
- Sự giận dữ.
4
56&78
Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một
chỗ trong trái tim của người đó.
Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.
Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.
Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương
đó.
Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.
Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.
Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.
Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.
Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.
Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.
Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm
thấy như thế hàng ngày.
Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.
Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.
Dễ là khi buồn bực vì một điều gì đó mất đi, nhưng khó là khi quan tâm đủ đến điều đó để
đừng làm mất.
Dễ là khi nghĩ về một việc, nhưng khó là khi ngừng suy nghĩ và bắt đầu hành động.

Dễ là khi nghĩ xấu về người khác, nhưng khó là khi cho họ niềm tin.
Dễ là khi nhận, nhưng khó là khi cho.
Dễ là khi đọc những điều này, nhưng khó là khi bạn thực hiện nó.
Nếu cơ hội mãi không gõ cửa, bạn phải xem mình đã xây một cánh cửa chưa đã.
9&:).;<
Hãy sống ở thể chủ động, tránh xa thể thụ động. Nghĩ nhiều đến những gì mà bạn có khả năng
làm được hơn là những gì có thể xảy đến cho bạn.
Hãy sống ở cách khách quan. Hãy quan tâm đến thực tế cuộc sống đúng với những gì đang
thật sự diễn ra, hơn là mong muốn chuyện đời sẽ xảy
ra như bạn mơ ước.
Hãy sống ở thì hiện tại, can đảm trực diện đối đầu với
công việc ngày hôm nay. Không luyến tiếc quá khứ,
cũng đừng lo lắng vớ vẩn đến tương lai.
Hãy sống ở ngôi thứ nhất, nghiêm khắc tự kiểm
điểm mình hơn là đi bới móc những sai sót, lỗi lầm của
thiên hạ.
Hãy sống ở số ít, lắng nghe lời phê bình xuất phát từ
lương tâm mình hơn là thích thú với những lời tán
5
thưởng của đám đông.
Và nếu như phải chọn một động từ thì hãy chọn lấy động từ yêu thương.
Yesterday is History, Tomorrow is Mystery, Today is a gift, That's why it's called Present.
=>
- Cầu mong bạn sẽ tìm được sự thanh thản và yên
bình trong một thế giới có nhiều điều mà bạn không thể
hiểu được.
- Cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng cũng như
những xung đột mà bạn từng trải qua sẽ trao cho bạn
sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện những thử thách với
lòng dũng cảm và sự lạc quan. Bạn hãy luôn biết rằng có

một người nào đó hiểu và yêu bạn, người đó luôn ở
cạnh bạn ngay cả khi bạn cảm thấy cô độc nhất.
- Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc lòng tốt của
người khác để tin tưởng vào một thế giới yên bình.
- Cầu mong một lời tử tế, một cử chỉ làm yên lòng, một nụ
cười nồng ấm sẽ được tặng cho bạn hằng ngày.
Và, cầu mong, bạn hãy trao tặng những món quà như
vậy cho người khác ngay khi bạn nhận được chúng.
Hãy nhớ, mặt trời vẫn chiếu sáng khi cơn bão có vẻ
như kéo dài vô tận. Bạn hãy hiểu rằng một người yêu
thương bạn thật sự là khi họ không ở bên cạnh nhưng bạn vẫn cảm nhận được tình yêu và sự
quan tâm của người ấy.
Hãy nhớ rằng trong cuộc sống những va chạm và đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so
với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.
- Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy là khiếm khuyết trong hiện tại sẽ trở thành thế mạnh
của bạn trong tương lai.Cầu mong bạn nhìn thấy tương lai của bạn như là một người đầy đủ
sự hứa hẹn và những khả năng.
- Cầu mong bạn tìm thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trong những tình huống
tệ hại mà không bị bất cứ một người nào phán xử vì kết quả đó.
- Cầu mong bạn luôn luôn cảm thấy được yêu thương
#?
* Ðừng nên thờ ơ với những gì đã quá quen thuộc với bạn. Hãy giữ chắc lấy chúng như những
gì quan trọng nhất, vì sẽ có lúc bạn cảm thấy tiếc nuối khi những điều thân thuộc ấy mất đi.
* Ðừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh bản thân mình với người khác. Mỗi chúng
ta là một con người khác nhau và đều có những giá trị khác nhau.
* Ðừng mãi mê theo đuổi những mục tiêu mà người khác cho là quan trọng, vì chỉ có bạn mới
hiểu rõ những mục tiêu nào là tốt cho mình.
* Ðừng ngại học hỏi. Kiến thức là một tài sản vô hình và sẽ là hành trang vô giá theo bạn suốt
cuộc đời.
6

* Ðừng ngại mạo hiểm để làm những điều tốt. Ít nhất bạn cũng học được cách sống dũng cảm
với những lần mạo hiểm.
* Ðừng nên phí phạm thời gian hoặc những lời nói thiếu suy nghĩ. Cả hai thứ ấy một khi đã qua
đi hay thốt ra thì không thể nào bắt lại được.
* Đừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ hay tương lai. bằng
cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay, vào lúc này, bạn đang sống tất cả mọi ngày
trong cuộc đời.
* Đừng quên hy vọng, sự hy vọng cho bạn sức mạnh để tồn tại ngay khi bạn đang bị bỏ rơi.
* Đừng đánh mất niềm tin vào bản thân mình, chỉ cần tin là mình có thể làm được và bạn lại có
lý do để cố gắng thực hiện điều đó.
* Đừng lấy của cải vật chất để đo lường thành công hay thất bại, chính tâm hồn của mỗi con
người mới xác định được mức độ " giàu có" trong cuộc sống của mình.
* Đừng để những khó khăn đánh gục bạn, hãy kiên nhẫn rồi bạn sẽ vượt qua.
* Đừng do dự khi đón nhận sự giúp đỡ, tất cả chúng ta đều cần được giúp đỡ ở bất kỳ khoảng
thời gian nào trong cuộc đời.
* Đừng chạy trốn mà hãy tìm đến tình yêu, đó là niềm hạnh phúc nhất của bạn.
* Đừng chờ đợi những gì bạn muốn mà hãy đi tìm kiếm chúng.
* Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.
* Đừng ngần ngại thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo.
* Đừng e dè đối mặt thử thách. Chỉ khi thử sức mình, bạn mới học được can đảm.
* Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghĩ không thể nào tìm ra nó.
* Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho, cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt,
cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu là cho nó đôi cánh tự do.
* Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên
mình đang đi đâu.
* Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của một người là cảm thấy được tôn trọng.
* Đừng ngại học hỏi. Kiến thức là vô bờ, là một kho báu mà ta luôn có thể mang theo dễ dàng.
* Đừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại.
* Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận
hưởng từng bước khám phá

* Đừng bao giờ cho là bạn đã thất bại khi những kế hoạch và giấc mơ của bạn đã sụp đổ, vì
biết được thêm một điều mới mẻ thì đó là lúc bạn tiến bộ rồi.
* Đừng quên mỉm cười trong cuộc sống.
* Đừng quên tìm cho mình một người bạn thực sự, bởi bạn bè chính là điều cần thiết trong
suốt cuộc đời.
* Và cuối cùng đừng quên ơn những người đã cho bạn cuộc sống hôm nay với tất cả những gì
bạn cần. Bởi vì con cháu đời sau của bạn sẽ xem bạn như tấm gương của chúng.
&.'&@;
- Người thành công biết chính xác những gì mình muốn, tin tưởng vào khả năng của mình và
sẵn sàng cống hiến hết thời gian của cuộc đời để đạt được điều đó.
- Người thất bại không có mục đích cụ thể cho cuộc sống, luôn tin rằng mọi thành công đều là
kết quả của vận may và chỉ thật sự bắt tay vào việc khi có sự tác động từ bên ngoài.
- Người thành công có khả năng ảnh hưởng đến những người xung quanh và hợp tác với họ
trong thái độ thân thiện.
- Người thất bại tìm thấy khuyết điểm của mình ở người khác.
7
- Người thành công chỉ bày tỏ ý kiến về những điều mình biết và họ hoàn toàn có thể thực hiện
điều đó một cách rất khôn ngoan.
- Người thất bại phát biểu ý kiến về mọi vấn đề mà
họ chỉ biết chút ít hoặc hoàn toàn không có một chút
kiến thức gì về chúng.
- Người thành công dung hoà quan hệ với tất cả mọi
người mà không quan tâm đến lợi ích đạt được.
- Người thất bại chỉ nuôi dưỡng quan hệ với
những ai mà từ đó họ sẽ có những thứ mà họ
muốn.
- Người thành công luôn trao dồi kiến thức và mở
rộng lòng khoan dung. Họ sống hướng đến quyền lợi chung của cộng đồng.
- Người thất bại có trí tuệ hạn chế, sự vị kỷ chiến thắng lòng vị tha. Vì vậy họ tách khỏi những
cơ hội thuận lợi và mối quan hệ thân thiện với xã hội.

- Người thành công theo kịp thời đại và xem đây là một trách nhiệm quan trọng để biết được
điều gì đang diễn ra.
- Người thất bại chỉ quan tâm đến bản thân với những nhu cầu trước mắt và bất chấp mọi thứ
để thực hiện, không cần biết đó là điều tốt hay xấu.
A.)>B
Hãy cảm ơn vì bạn chưa có tất cả những thứ bạn muốn. Vì nếu bạn có rồi thì bạn còn có gì để
trông chờ và hy vọng nữa đâu.
Hãy cảm ơn vì còn nhiều điều bạn chưa biết. Vì nếu bạn biết hết rồi thì bạn chẳng còn gì để
học hỏi nữa sao?
Hãy cảm ơn những lúc khó khăn. Vì nếu không có một lúc khó khăn thì liệu bạn có trưởng
thành được không?
Hãy cảm ơn vì bạn còn có những nhược điểm. Vì nếu không còn nhược điểm gì thì bạn sẽ
chẳng còn cơ hội để tiến bộ, để cải thiện bản thân.
Hãy cảm ơn những thử thách. Vì nếu không có thử thách nào thì liệu cái gì có thể xây dựng
nên sức mạnh và cá tính của bạn?
Hãy cảm ơn những lỗi lầm bạn đã có. Vì nếu bạn không có lỗi lầm gì thì cái gì sẽ dạy cho bạn
những bài học đáng giá như thế đây?
Hãy cảm ơn những khi bạn mệt mỏi. Vì nếu bạn không khi nào mệt mỏi tức là bạn không làm
việc gì hay sao?
Thật là dễ nếu cảm ơn những thứ tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội mới cho
mọi người cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo nữa. Suy nghĩ luôn có thể chuyển tiêu cực
thành tích cực. Nếu bạn biết cách biết ơn những thứ rắc rối của bạn thì chúng có thể giúp ích
nhiều cho bạn đấy!
Trước người thất ý đừng nói chuyện đắc ý, vì như thế chỉ làm tăng thêm nỗi buồn của đối
phương. Vì vậy cho dù vạn sự như ý thì cũng nên cố ý nói những điều buồn khổ cho đối
phương nghe.
Trước người đắc ý đừng nói chuyện thất ý, vì người đắc ý thường không thể thông cảm với nỗi
buồn khổ của người thất ý.
Vì vậy cho dù có nhiều điều không như ý thì cũng phải cố gắng phấn chấn tinh thần lên.
8

Bạn bè kết giao lúc thất ý thì lúc đắc ý thường dễ mất đi, vì
người đó cảm thấy cuộc sống của bạn tốt đẹp hơn, không
còn là bạn. nối khố của mình nữa, người đó không muốn
trèo cao, kết thân với người cao sang, và cũng không thể
trèo cao, nếu bạn có những lời nói hay hành động vô tâm có
thể khiến người ấy mặc cảm tự ti.
Mắc lỗi với bạn bè lúc đắc ý thì lúc thất ý cũng khó vãn hồi,
người ta cảm thấy cái uy phong khí thế ngày xưa của bạn
mất đi, không phải do bạn trở nên khiêm tốn, nhũn nhặn hơn
mà là vì bạn bế tắc hết đường mới quay lui xây đắp lại mối
giao hảo xưa. Ngày xưa bạn không nhận họ thì hôm nay họ
không nhận bạn!
Trích trong "Vượt qua bản thân" của Lưu Dung Trứ
AC01D>-..E
Cuộc sống ngon lành như một ly cocktail vậy, đấy là khi bạn biết pha
chế và thưởng thức nó
1. Mỗi người chỉ có một cơ thể của riêng mình. bạn có thể làm gì tuỳ
thích với nó nhưng nên nhớ rằng nó là thứ duy nhất thực sự của bạn
và ở bên bạn cho đến cuối cuộc đời. Vì thế hãy đối xử tử tế với nó.
2. Không có điều gì trong cuộc sống mà không hàm chứa trong
đó những bài học. có lúc bạn sẽ vô cùng thích thú nhưng cũng có lúc
bạn sẽ thấy chán phèo và có những bài học khiến bạn đau. Nhưng hãy hiểu rằng điều quan
trọng là bạn rút được gì sau những bài học đó.
3.”Kia” không bao giờ tốt bằng “đây”. Khi những cái “kia” trở thành cái “đây” của bạn, bạn sẽ dễ
dàng để mắt tới những cái “kia” khác vì nghĩ rằng nó có vẻ tốt hơn cái “đây” bạn đang có. Nên
học cách bằng lòng với chính mình vì đôi khi thực chất những cái “kia” không thể bằng những
cái “đây” được.
4. Tự bạn sẽ quyết định cuộc sống của mình. Bạn sẽ có những công cụ và nguyên liệu cần
thiết nhưng pha chế nó như thế nào là nhờ chính đôi tay trái tim và khối óc của bạn. Vì vậy
đừng trông chờ vào may mắn mà hãy chú ý đến chính bản thân mình đi.

5. Bạn sẽ quên tất cả những điều tôi nói ở trên. Thật đấy, cũng không cần thiết phải nhớ quá
nhiều như vậy. hãy cứ nhìn đời như một ly cocktail đủ mọi hương vị và màu sắc. Chua vẫn có
thể làm cho ngọt. ngọt vẫn có thể làm cho đằm. không một bartender nào có thể pha một ly
cocktail thật tuyệt ngay từ lần đầu tiên. Và chắc chắn là bạn sẽ luôn có đủ nghị lực, niềm tin và
lạc quan để pha ly cocktail cho mình chứ.
F&E'F
Có những điều bạn nghĩ rằng nó sẽ làm bạn tốt hơn nhưng không phải vậy.
1. Không nên giấu diếm cảm xúc của mình quá nhiều.
Bạn nghĩ rằng mọi người sẽ yêu quý bạn hơn nếu lúc nào nụ cười cũng thường trực trên
khuôn mặt bạn. Đôi khi điều đó là đúng, người ta sẽ thấy bạn là một người đáng yêu, lạc quan
và dễ gần. Nhưng nếu phải giả tạo quá nhiều như vậy, bạn sẽ tự mang đến cho mình sự mệt
mỏi. Và chuyện cười cả ngày sẽ biến bạn thành một người bị chai sạn cảm xúc. Tốt nhất là
hãy thể hiện rõ tình cảm thật của mình, hãy buồn khi bạn buồn, hãy khóc khi bạn muốn khóc,
9
và gào lên khi bạn sợ hãi. Đừng bao giờ đeo cái mặt nạ cho mình bởi nếu bạn làm như vậy thì
bạn cũng sẽ chỉ nhận được những nét mặt tương tự mà thôi.
2. Không nên tỏ ra quá thận trọng.
Tất nhiên biết thận trọng là tốt nhưng để thận trọng thành rón rén thì hỏng hẳn. Bạn đang
muốn đi làm thêm nhưng lại sợ không biết mình có đủ khả năng hay không? Bạn không dám
kêu khi thấy một tên cướp đang móc ví của người bên
cạnh mình vì sợ nó đánh mình.Bạn thấy mình có khả
năng thiết kế nhưng không dám đi thi vì sợ. trượt. Nếu
thận trọng kiểu đó thì chắc chắn bạn không thể đạt
được thành công và cũng không được nếm trải cảm giác
thử thách. phải mạnh dạn hơn và làm bất kỳ việc gì khi có
cơ hội. Hãy tập ngã trước khi biết đứng vững.
3. Không nên xây dựng quá nhiều tham vọng.
Bạn muốn là người thật thành công, bạn muốn có thật
nhiều tiền, bạn muốn đạt được những địa vị thật cao
trong xã hội, bạn muốn có mọi thứ và bạn cắm đầu

theo đuổi những tham vọng xa vời đó. Bạn có hiểu thành công nghĩa là gì không? Thay vì cố
gắng giành được mọi thứ, bạn hãy cố gắng đạt được những gì thích hợp và tốt nhất cho bản
thân bạn. Điều gì quan trọng và cần thiết nhất cho bạn trong thời điểm hiện tại? Hãy tự lên kế
hoạch cụ thể và thực hiện từng bước một. Chúng ta có thể làm được bất kỳ việc gì nhưng
không có nghĩa là chúng ta có thể làm được tất cả mọi việc, hai khái niệm đó hoàn toàn khác
nhau đấy.
4. Không nên quá xét nét bản thân mình.
Bạn luôn lo lắng cho rằng mình kém cỏi nhất quả đất, bạn cảm thấy ai cũng hơn mình, đôi khi
bạn cảm thấy mình thật vô dụng và sự có mặt của bạn quả là thừa thãi. Đây là một trong
những cách tự giết mình hiệu qủa nhất. Hãy hiểu rằng ai cũng có cá tính và tài năng riêng của
mình. Vấn đề bây giờ là bạn phải phát huy và chứng tỏ nó cho mọi người thấy, chứ không phải
rầu rĩ và buông xuôi như vậy. Nếu bạn không yêu bản thân bạn thì sẽ chẳng ai yêu bạn đâu.
Thứ duy nhất hoàn toàn thuộc về bạn chính là bạn thân bạn. Hãy giữ gìn và làm cho mọi người
cảm thấy nó tuyệt vời thế nào nhé.
5. Và những gì bạn nên ghi vào bộ nhớ.
- Nên yêu quý và tự đối xử tốt với bản thân bạn giống như bạn đối xử với những người bạn
yêu quý.
- Hãy đối xử với mọi người theo cách mà bạn muốn mọi người đối xử lại với mình.
- Không phải quá cổ hủ nhưng bạn cũng đừng bỏ qua những gì thuộc về truyền thống, hãy biết
kính trọng những người hơn tuổi mình.
- Dành thời gian chú ý đến sức khoẻ của mình
GH"IJ
Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến
rũ và đến hơn nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô.
Trong khi chàng trai chỉ là một người rất bình thường, không ai
buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần kết thúc, chàng trai
ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái rất
ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.
10
Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không nói

được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện. Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào chàng trai.
Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà phê và uống.
Cô gái tò mò:
- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển, tôi có thể cảm thấy
vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy! Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê
với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê hương của mình.
Cô gái thật sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc chắn sẽ yêu gia
đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt đầu nói chuyện cởi mở hơn, về
nơi cô sinh ra, về gia đình Trước khi ra về, họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo Qua những
lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất tốt bụng, biết quan tâm Và
cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ cốc cà phê muối.
Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử", và họ cưới nhau,
sống hạnh phúc.
Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc cà phê với một
thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt 50 năm kể từ ngày họ cưới nhau,
bao giờ người chồng cũng uống cốc cà phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê
ngon đến thế.
Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức thư:
"Gửi vợ của anh,
Xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối duy nhất - về cốc cà
phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà phê không? Lúc đó, anh đã quá lo
lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng
nên không thể thay đổi được đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu
chuyện về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em.
Anh đã định nói thật với em rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và
anh đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ mói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại lời nói dối
ban đầu.

Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không thích cà phê muối,
nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy hối
tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu anh có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có
được em, và anh sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời".
Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước mắt. Nếu bạn hỏi
người vợ rằng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ trả lời: "Ngọt lắm".
9KLM #N
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại mất nhiều thời gian của cuộc đời mình ở các sân bay đến
thế. Tôi vừa thích lại vừa ghét việc đó !?!!Tôi thích được ngắm nhiều người. Nhưng đó cũng là
lý do tôi ghét: phải nhìn mọi người " chào " và " tạm biệt ". Nó làm tôi xúc đông đến phát mệt.
Cho nên, mỗi khi gặp 1 thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn thường ra sân bay thành phố nhìn
mọi người "tạm biệt ". Để tôi thấy rằng mình vẫn hạnh phúc khi không phải nói lời chia tay với
những người thân yêu của mình. Nhìn mọi người cố níu kéo nhau, khóc tôi cảm thấy mình
còn rất nhiều điều quý giá khác. Những gia đình, những người yêu nhau cuối cùng cũng phải
11
xa cách, nhìn họ sải rộng cánh tay để nắm tay nhau, cho đến khi chỉ còn 2 đầu ngón tay của 2
người chạm vào nhau đó là những hình ảnh mãi mãi nằm trong tâm trí tôi.
Và tôi cũng học được nhiều điều từ những giây phút "tạm biệt " đấy. Có 1 lần, tôi nghe loáng
thoáng tiếng 2 cha con đang bên nhau trong những phút giây cuối cùng. Họ ôm nhau và người
cha nói: " Ba yêu con, ba chúc con đủ ".Rồi cô gái đáp lại: " Con cũng yêu ba rất nhiều và
chúc ba đủ "
Và cô gái quay đi, tôi thấy người cha cứ đứng nhìn theo, thấy ông ấy muốn và cần khóc. Tôi lại
gần, nhưng lại không muốn xen vào giây phút riêng tư của ông ấy nên không nói gì. Bỗng ông
quay lại chào tôi và:
- Đã bao giờ anh nói lời tạm biệt với 1 người, và biết rằng mãi mãi không gặp nữa ?
+Xin ông cho tôi hỏi, có phải ông vừa vĩnh biệt với con gái ông ? Tại sao vây ?
-Tôi già rồi, mà con tôi sống cách tôi đến nửa vòng trái đất -Người cha nói -Thực tế, tôi biết lần
sau con tôi quay về đây nhưng lúc đó có thể tôi đã mất.
+Khi tạm biệt con gái ông, tôi nghe ông nói: " Ba chúc con đủ ".
Tôi có thể biết điều đó có ý nghĩa gì không ?

Người cha già mỉm cười: Đó là lời chúc gia truyền của gia đình
tôi, đã qua nhiều thế hệ rồi - Nói đoạn ông dừng lại, ngước nhìn
lên cao như thể cố nhớ lại từng chi tiết, và ông cười tươi hơn -
Khi tôi nói: " Ba chúc con đủ ", tôi muốn chúc con gái tôi có cuộc
sống đủ những điều tốt đẹp và duy trì được nó.
Rồi ông lẩm nhẩm đọc: " Ba chúc con đủ ánh sáng mặt trời để giữ cho tâm hồn con trong sáng.
Ba chúc con đủ hạnh phúc để giữ cho tinh thần con luôn sống. Ba chúc con đủ những nỗi đau
để biết yêu quý cả những niềm vui nhỏ nhất. Ba chúc con đủ những gì con muốn để con hài
lòng. Ba chúc con đủ mất mát để con yêu quý những gì con có. Và ba chúc con đủ lời chào để
có thể vược qua được lời "tạm biệt " cuối cùng. Ông khóc và quay lưng bưóc đi. Tôi nói với
theo " Thưa ông, tôi chúc ông đủ "
Và các bạn, khi các bạn đã đọc xong mẩu
chuyện này, tôi cũng chúc các bạn như vậy.
Chúc chúng ta đủ.
"   >E
  O        >E  
OE>O
      >E      P
>"
>Q.
RJR
@.S&. T
- Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu nhưng nhờ có nó ta
mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.
12
- Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi nguời hứa đã không còn
nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.
- Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó
đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.
- Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó

ta đã trưởng thành hơn.
- Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm nhưng nhờ có nó
bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.
- Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới,
nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra : vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.
- Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận rằng tên bạn thân
của ta tuyệt vời lắm.
- Có một nguời sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và
nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu.
- Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là
giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.
- Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ; họ tin vào lời hứa; họ có những lời
ước hẹn; họ đã trưởng thành từ nỗi đau; họ nhận ra sai lầm; họ có một người bạn thật sự và vì
bên họ còn có một tình yêu.
Tất cả là cuộc sống.
UVW
Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học. Điều cậu bé sợ đã
thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ
cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp,
có một vết sẹo lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi mẹ
mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp tự nhiên của
người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu hổ và giấu mình vào một góc
tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được mẹ mình nói chuyện với cô giáo."Làm sao chị bị
vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang
ở trong phòng thì lửa bốc lên. Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá
cao, và thế là tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống người
nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng thật là may mắn là có
một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn
nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề

hối tiếc về điều mình đã làm."Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ,
13
nước mắt lưng tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành cho
mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.
H=XY@F.B
Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể hả con?"
Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người nên tai là bộ phận
quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất nhiều người trên thế giới này không
nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại
con." Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi mắt là bộ
phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học được nhiều điều rồi đấy,
nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn
thấy gì." Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ chỉ trả lời
tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của mẹ."
Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì thương nhớ bà. Một
mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm
mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được
gặp bà lần cuối. Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi. Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ
tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc như tôi.
Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời chưa?" Tôi như bị sốc
khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con
thôi.
Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ, phần quan trọng
nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa vào khi họ khóc.
Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều
bạn bè và nhận được nhiều tình thương để mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể
ngả đầu vào."
Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải là "phần ích kỷ", mà là

phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
9Z..P
Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như sống vì niềm say
mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông. Ông làm việc rất chăm chỉ để dành
tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất
nhiều tác phẩm của các họa sỹ nổi tiếng. Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người
con trai. Ông đã truyền lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai
của mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.Một thời gian sau, đất
nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như mọi thanh niên khác, lên đường tòng
quân. Và sau một thời gian thì câu chuyện xảy ra Một hôm, người cha nhận được một lá thư
thông báo rằng người con đã mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng.
Thật là khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con mình.
Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng con ông đã hy sinh
khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người. Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó,
nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng
14
thấy trên bãi chiến trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về
từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu vực an toàn thì con
ông đã trúng đạn và hy sinh.Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông
không thể hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở trong nhà
thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai tay cầm một bọc lớn.
Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con bác đã cứu trước
khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà
con bác đã làm cho cháu. Cháu được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù
cháu không phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng cho bác.
Cháu mong bác nhận cho cháu."
Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn treo trên lò sưởi
xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước mắt lưng tròng, ông nói với chàng
trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có
trong căn nhà này."

Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài năm, người cha bị
bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất xa. Mọi người đều muốn tham gia vào
cuộc bán đấu giá những tác phẩm nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian.
Cuối cùng thì buổi bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm
và những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác phẩm nổi tiếng.
Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên và nói "Tôi xin cám ơn mọi người
đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu tiên sẽ là bức chân dung này "
Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta không bỏ qua nó,
và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá cho bức tranh này
sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán với giá $10 được không? Anh thấy đấy,
$10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy
thằng bé lớn lên và tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý
không?"
Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt đầu thật sự được
rồi!"
Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến. Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị
khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta sẽ dừng tại đây!"
Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi
tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi
người hãy xem chúc thư của ông cụ đây,
NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC BỨC TRANH CÒN
LẠI! Và đó là lời cuối cùng!”
15
Z>A>A

Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp
cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu
chuyện đằng sau những ô vuông
_Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao
nhiêu lần? Cô giáo đọc to luôn câu trả lời cho cả
lớp nghe:" 70 nhân 7 lần! "
Lisa kéo tay Brent - em trai cô:
_ Thế là bao nhiêu lần?
Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai
hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rồi bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm
banh bè ai cũng fục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang
chinh fumc cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường
chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy
nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.
Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých
vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.
- Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!
- Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thú 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn
489 lần nữa thôi nhé!
Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.
Hôm sau, 2 chị em chói bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng
"chiến thắng".
- Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
Lisa đỏ mặt:
- Chị xin lỗi!
Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ cộng 488 lần thôi, phải không?
Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:
- Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai & em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ
gạch chéo 1 ô
- Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tường.

Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khii nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân
thành. Và cứ thế Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent & cậu bé bị điểm 0. Ô thứ
394: Lisa làm mất chìa khoá fòng Brent Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng
áo Brent Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent & đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ
chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.
- Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì vơi em nữa đâu. Brent chỉ cười :"Phải,
phải". Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc & cậu được cử đi
biểu diễn tại đại nhạc hội New York. 1 niềm mơ ước thành hiện thực.người ta gọi điện đến
thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện :" 2h chiều ngày mùng 10
nhé!" Lisa nghĩ mình có thể nhớ được nên cô đã không ghi lại.
- Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi.
- Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời. Lisa lặng mãi mới lắp bắp:
- Ôi! hôm nay ngày mấy rồi ạ?
- 12, có chuyện gì thế?
Lisa, bưng mặt khóc nức lên:
16
- Biểu diễn 2 giờ mùng 10 người ta gọi điện tuần trước Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi
ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.
- Có nghĩa là buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi. Lisa gật đầu. Brent ra khỏi phòng,
không nói thêm lời nào. Lisa về phòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô,
làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1
mảnh giấy dặn mọi ng yên tâm.
Lisa đến Boston & thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa
khong trả lời: " Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của
cô gái 19 tuổi.
Rất lâu sau, có lần gặp lại ng láng giềng cũ: bà Nelson.
_Tôi rất tiếc về chuyện của Brent _ Bà ta mở lời.
Lisa ngạc nhiên:
_Sao ạ?
Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc

độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm
đó, Lisa quay về nhà.
Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo
mà lại có 1 tờ giấy lớn:" Lisa yêu quý, Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị
lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho
chị. Yêu thương,Brent "
Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hối bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô
vuông đầu tiên có đánh dấu & bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ : " Lần thứ 491: Tha
thứ, mãi mãi! "
[\H] "^_`5J"
Một bữa tối tại vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng - ông John Keller,
được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn thuyết bỗng ông dừng lại và
dõng dạc nói :
- Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này.
Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller nói tiếp:
- Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy
hô to "Đã thấy!".
Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".
Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:
- Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong
đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.
Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang lên :
- Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên !
Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.
Ông John Keller kết luận :
- Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến tranh, khủng bố, cái ác
và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta.
Hoà bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc
sống chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người
17

giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, áp bức bóc lột nhau
mà không cần chiến tranh.
Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành động yêu thương và
hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như
những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh
sáng bé nhỏ, những hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những
đau khổ và cái ác.
a=AP;..'
(Trích thư của Tổng thống Mỹ Abraham Lincoln gửi thầy hiệu trưởng ngôi trường nơi con trai
18
ông theo học)
Con tôi sẽ phải học tất cả những điều này, rằng không phải tất cả mọi người đều công bằng,
tất cả mọi người đều chân thật. Nhưng xin thầy hãy dạy cho cháu biét cứ mỗi một kẻ vô lại ta
gặp trên đường phố thì ở đâu đó sẽ có một con người chính trực; cứ mỗi một chính trị gia ích
kỷ, ta sẽ có một nhà lãnh đạo tận tâm. Bài học này sẽ mất nhiều thời gian, tôi biết; nhưng xin
thầy hãy dạy cho cháu biết rằng một đồng đôla kiếm được do công sức lao động của mình bỏ
ra còn quý giá hơn nhiều so với năm đôla nhặt được trên hè phố
Xin thầy dạy cho cháu biết cách chấp nhận thất bại và cách tận hưởng niềm vui chiến thắng.
Xin hãy dạy cháu tránh xa sự đố kỵ. Xin dạy cháu biết được bí quyết của niềm vui chiến thắng
thầm lặng. Dạy cho cháu biết được rằng những kẻ hay bắt nạt người khác nhất lại là những kẻ
dễ bị đánh bại nhất
Xin hãy giúp cháu nhìn thấy thế giới kỳ diệu của sách nhưng cũng cho cháu có đủ thời gian
để lặng lẽ suy tư về sự bí ẩn muôn thuở của cuộc sống: đàn chim
tung cánh trên bầu trời, đàn ong bay lượn trong ánh nắng và những
bông hoa nở ngát bên đồi xanh.Xin giúp cháu có niềm tin vào ý kiến
riêng của bản thân, dù tất cả mọi người xung quanh đều cho rằng ý
kiến đó hoàn toàn sai lầm
Xin hãy dạy cho cháu biết cách đối xử dịu dàng với những người
hoà nhã và cứng rắn với những kẻ thô bạo. Xin tạo cho cháu sức
mạnh để không chạy theo đám đông khi tất cả mọi người đều chỉ biết chạy theo thời thế.

Xin hãy dạy cho cháu biết phải lắng nghe tất cả mọi người những cũng xin thầy dạy cho cháu
biết cần phải sàng lọc những gì nghe được qua một tấm lưới chân lý để cháu chỉ đón nhận
những gì tốt đẹp
Xin hãy dạy cho cháu biết cách mỉm cười khi buồn bã, xin hãy dạy cháy biết rằng không có sự
xấu hổ trong những giọt nước mắt.
Xin hãy dạy cho cháu biết chế giễu những kẻ yểm thế và cẩn trọng trước sự ngọt ngào đầy
cạm bẫy.
Xin hãy dạy cho cháu rằng có thể bán cơ bắp và trí tuệ cho người ra giá cao nhất, nhưng
không bao giờ cho phép ai ra giá mua trái tim và tâm hồn mình
Xin hãy dạy cho cháu ngoảnh tải làm ngơ trước một đám đông đang gào thét và đứng thẳng
người bảo vệ những gì cháu cho là đúng
Xin hãy đối xử dịu dàng với cháu nhưng đừng vuốt ve nuông chiều cháu bởi vì chỉ có sự thử
thách của lửa mới tôi luyện nên được những thanh sắt cứng rắn.
Xin hãy dạy cho cháu biết rằng cháu phải luôn có niềm tin tuyệt tối vào bản thân, bởi vì khi đó
cháu sẽ luôn có niềm tin tuyệt đối vào nhận loại.
Đây quả là một yêu cầu quá lớn, tôi biết, thưa thầy. Nhưng xin thầy cố gắng hết sức mình, nếu
được vậy, con trai tôi quả thật là một cậu bé hạnh phúc và may mắn
A0bc.d:E)Y.e01>C
"Tôi có một người bạn tên Monty Robert, hiện là chủ nhân một trại nuôi ngựa ở San Ysidro.
Anh đã cho phép tôi dùng nhà của anh để tổ chức những buổi gây quỹ nhằm tài trợ cho các dự
án đầu tư có tính rủi ro cao do thanh niên thực hiện.
Một hôm, anh đến ngồi cạnh tôi và nói:
19
- Tôi muốn kể cho bạn biết tại sao tôi để bạn sử dụng nhà của tôi để làm nơi tổ chức gây quỹ.
Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm. Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người
làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống như một kẻ du mục. Ông đi từ
trang trại này đến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả
là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viết
một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?"
Đêm đó, cậu bé đã viết bẩy trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chủ một trang trại

nuôi ngựa.
Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương
lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt làm đường
chạy cho ngựa.
Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầy giáo. Vài ngày sau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với
một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy "Đến gặp tôi sau giờ học". Thế là
cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi:
- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
- Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở
thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói
chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có
biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bây giờ tôi cho em về
làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em.
Rõ chưa?
Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.
-Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đây là ước mơ của con.
Nghe cha đáp, cậu bẻ liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy giáo của mình
- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình.
Kể đến đây Monty dừng lại và hỏi tôi:
- Bạn có biết bạn đang ngồi trong một trại ngựa rộng 200 mẫu của cậu bé trong câu chuyện mà
tôi vừa kể không? Cách đây hai năm, vị thầy giáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến
đây để cắm trại. Thế là thầy trò tôi nhận ra nhau. Cầm tay tôi, thầy nói :"Monty này, khi anh còn
học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế
với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về điều đó" . Nghe thầy nói thế, tôi vội đáp "Không, thưa
thầy, thầy không có lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của
mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình"
;/.'F
Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung 1 phòng tại bệnh viện. Một người được
phép ngồi dậy mỗi ngày 1 tiếng để thông phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong
phòng, người kia phải nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con,

gia đình, nhà cửa công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.
Mỗi chiều khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả cho người
bạn cùng phòng nghe những gì ông thấy được ngòai cửa sổ. người kia, mỗi chiều lại chờ đợi
được sống trong cái khỏanh khắc 1 tiếng đó-cái thời gian mà thế giới của người đó mở ra sống
động bởi những họat động và màu sắc bên ngòai. Cửa sổ nhìn ra 1 công viên với 1 cái hồ nhỏ
xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những
cặp tình nhân tay trong tay nhau đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những cây cổ thụ
20
sum suê tỏa bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện. Khi người đàn ông
bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra
cho riêng mình 1 bức tranh sống động. 1 chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả 1 đòan diễu
hành đi ngang qua. Du` ko nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy được trong
tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
Ngày và đêm trôi dần….
1 sáng, khi mang nước đến phòng cho họ, cô y tá phát hiện người đàn ông bên cửa sổ đã qua
đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến mang ông đi. 1 ngày kia, người đàn ông
còn lại yêu cầu được chuyển đến bên cạnh cửa sổ. Cô y ta đồng ý để ông được yên tĩnh 1
mình. Chậm chạp gắng sức, ông nhổm dậy bằng 2 cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngòai.
Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ.Đối diện ông chỉ là 1 bức tường xám xịt.
Ông hỏi cô y tá điều gì khiến người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe
những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí
ông ta cũng ko thấy được bức tường nữa. Cô nói : “Nhưng ông ta muốn khuyến khích ông can
đảm lên”.
Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất chấp hòan cảnh riêng
của mình. Nỗi khổ được chia sẻ sẽ vơi nửa, nhưng hạnh phúc được chia sẻ sẽ nhân đôi.
Một người lính Mỹ trở về từ chiến trường Việt Nam
Vừa xuống sân bay, anh gọi điện về cho ba mẹ
"Thưa ba mẹ con đã trở về "
"Ơn Chúa,con vô cùng yêu quí,hãy về nhà mình ngay lập tức,ba mẹ muốn nhìn thấy con "
"Con còn có một người bạn đi cùng nữa,và con muốn ba mẹ đón nhận bạn ấy như người trong

nhà"
"Một người bạn ư?Thật là tuyệt vời !"
"Nhưng bạn ấy không phải là một người bình thường,bạn ấy bị cụt một tay và một chân"
"Ồ,con yên quí,có lẽ con nên gửi bạn vào một trại thương binh nào đó,và bạn con có thể tự
tìm được cách sống chăng?"
Người lính im lặng và cúp máy
Bốn ngày sau,ba mẹ anh nhận được giấy báo của cảnh sát,con trai của ông bà đã nhảy lầu tự
tử."Tại sao lại vô lí như vậy? Nó có gia đình,nó lại vừa được trở về từ cõi chết "
Hai ông bà vội vàng lái xe đến đồn cảnh sát,vừa bước chân
vào chỗ để xác,hai người kinh ngạc dừng bước Con trai
của họ,bị cụt một chân và một tay
3V3)#&
Lâu lắm rồi ở miền Bắc Trung Quốc nọ có một làng nhỏ nằm
heo hút trên một ngọn núi cao chỉ vài gia đình sống ở
đó.Trong làng ấy có một chàng trai dũng cảm với trái tim tấm
lòng nhân hậu tên là Đào tử. Mọi nguời trong làng đều rất
21
yêu mến chàng. Cũng ở trong làng ấy có một cô gái tên là Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ xinh đẹp, thông minh lại đàn hay hát giỏi. Đào Tử coi Tiểu Mỹ như em gái mình. Họ
hay cùng nhau nói chuyện và ca hát, dần dần họ yêu nhau từ lúc nào cũng không hay. Tiểu Mỹ
và Đào tử yêu nhau lắm nhưng khổ một nỗi Tiểu Mỹ lại là một nàng tiên và chẳng bao lâu nữa
sẽ phải về trời. Do Tiểu Mỹ rất yêu Đào Tử nàng không muốn làm chàng đau khổ cho nên một
hôm Tiểu Mỹ lạnh lùng nói với Đào Tử rằng:Thực ra người mà em yêu phải là người cực kỳ
dũng cảm, nhưng anh lại không khống chế nổi tình cảm của em điều này cho thấy anh không
phải là người dũng cảm nhất. Khi nào anh trở nên dũng cảm nhất em sẽ quay lai với anh.Thế
rồi từ đó họ không gặp nhau nữa.
Lời nói của Tiểu Mỹ in sâu vào trong lòng Đào Tử.Chàng ở vào thế tiến thoái luỡng nan: Yêu
Tiểu Mỹ nhưng nàng không yêu, cố quên nàng đi nhưng không quên nổi. Trái tim chàng lúc
đập rộn ràng lúc thì băng giá. Khuôn mặt chàng đã mất dần màu máu, trái tim chàng đã bị
cứng lại. Một hôm họ tình cờ gặp nhau Đào Tử nói cho Tiểu Mỹ nỗi đau khổ của mình, chàng

nói với Tiểu Mỹ: '"Trái tim anh đã băng giá và khô cứng. Anh rất yêu em, anh yêu em bao nhiêu
thì tim cứng bấy nhiêu. Anh không tin là em không yêu anh, anh chỉ muốn xem xem, trái tim
em có phải vì Tình yêu mà cũng băng giá. "Sống trên cõi đời này không còn ý nghĩa gì đối với
đôi trai gái này cho nên họ cùng móc trái tim của mình ra cho nhau xem và cùng chết. Nguời
dân cùng làng vì cảm động trước mối tình của đôi trai gái cho nên đã chôn hai người cùng với
nhau. Cùng đêm đó có một trận mưa lớn suốt đêm, dân làng nghe thấy có tiếng nói chuyện ở
ngoài đường cái nhưng chẳng ai dám ra xem là có chuyện gi? Thế rồi sáng hôm sau, trên ngôi
mộ của đôi trai gái mọc lêm một cái cây nhỏ, trên cây mọc đầy những bông hoa nhỏ màu hồng
nhạt. Hoá ra là xác của Đào Tử mọc thành cái cây .Dân làng vì để tưởng nhớ tới Đào Tử
chàng trai dũng cảm đã lấy tên chàng đặt cho cái cây ấy. Còn về Tiểu Mỹ,nàng đã hoá thành
nhũng bông hoa màu hồng ấy. Sau khi chết linh hồn của nàng bay về trời nhưng nàng vẫn còn
lưu luyến với mối tình ở duới trần gian Vương mẫu nương nương cảm động trước tình cảm ấy
đã phong cho nàng cái tên Đào hoa nương nương tượng trưng cho Tình yêu.
Hè năm đó, trên cái cây ấy kết đày những quả có có hình trái tim gắn liền với nhau.Những
người biết câu chuyện này thường sợ cây Đào đau cho nên họ đợi cho quả Đào có màu đỏ và
trở nên mềm thì mới ăn. Kỳ thứ trong quả Đào còn có một cái hạt cứng bảo vệ trái tim đã hoá
đá. Từ năm đó trở đi nguời dân ở đây coi hoa Đào là loại hoa tượng trưng cho Tình yêu, gỗ
của cây Đào dùng làm bùa tránh tà.
]18D'f
Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, có 1 người thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp.Chồng cô đi lính xa
nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện
trong nhà rất chu đáo. Mọi người trong vùng ai cũng thầm khen cô là người nết na Trong
vùng ko ít đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp Trong số đó có tên yêu cô đến điên
cuồng Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối Hắn từ yêu hóa ra căm hận.Hắn đi rêu
rao khắp làng rằng cô đã ko giữ tròn trinh tiết của người vợ,là 1 người phụ nữ thiếu đức
hạnh Tin đồn cứ truyền khắn nơi trong vùng, mọi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi.Rồi tin
đồn cũng tới tai bà mẹ chồng của cô. Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô Ko thể nào chịu nổi
những lời dèm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn lắm 1 lần quá đỗi tuyệt
vọng cô đã tìm đến cái chết Cái chết của cô làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn ko
hay về cô vô cùng ân hận và hối lỗi Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt hắn tìm đến cụ già

nhất làng và là người hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông 1 lời khuyên.Cụ già nghe
xong mọi chuyện ko nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé chiếc gối và thả
22
xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng.Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn
đó rồi dồn lại vào gối. Hắn ngạc nhiên lắm,vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ .Cụ già nhìn
hắn rồi nghiêm nghị nói: -Những lời do con người nói ra cũng như những bông gòn kia vậy, ko
thể nào lấy lại được.Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được
)>g9-8.&.)Dh
Một ngày kia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ý với nhau sẽ không bao giờ nói những lời đơn sơ
bé nhỏ nữa.
Trái tim: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho ta trở nên yếu đuối.
Sống trong thời buổi này, trái tim phải trở nên cứng rắn, cương quyết chứ không thể mềm nhũn
dễ bị xúc động được."
Bộ óc đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi này chỉ có những tư tưởng cao siêu, những công
thức tuyệt vời, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc suy nghĩ tới. Những lời đơn sơ
nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ là vàng bạc."
Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy mình trở nên rất
quan trọng, mặc dù cái lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể. Vì thế lưỡi cũng nhất trí: "Hai
anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì kể từ nay tôi sẽ
chỉ nói những từ cao siêu, những câu văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc hùng
hồn."
Kể từ dạo ấy, trái tim chỉ gửi đến lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản xuất và gửi xuống
lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi không còn nói những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
Thời gian trôi đi. Mặt đất trở nên tẻ nhạt như cảnh vật vào mùa đông : không một chiếc lá
xanh, không một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên chai đá như những tháng hè
nóng bức.
Nhưng những ông già bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Đôi lúc miệng họ vô tình
bật nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng kìa, thay vì chê cười, những lời nói
đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng này sang miệng khác, từ bộ óc này sang bộ óc khác,
từ trái tim này qua trái tim nọ. Cuối cùng chúng xuất hiện như những đóa hoa phá tan lớp băng

tuyết giá lạnh để vươn cao làm đẹp cho đời.
iZ.>;.e j.D1
(Halnoch McCarty)
Smile at each other, smile at your wife, smile at your husband, smile at your children, smile at
each other it doesn't matter who it is and that will help you to grow up in greater love for
each other.
Tôi viết ra điều này từ kinh nghiệm bản thân mình. Một ngày nọ, mệt mỏi sau một ngày làm
việc, tôi bước từ sở làm về với khuôn mặt nặng trĩu. Thế rồi một người chẳng quen biết gì trên
xe điện mỉm cười với tôi, và theo phản xạ, tôi cũng cười đáp lại. Đột nhiên, mọi mệt nhọc trong
tôi dường như tan biến.
Có một câu chuyện của Saint Exupéry mà tình cờ tôi đọc được. Những người say mê văn học
không xa lạ gì với tác giả cuốn Hoàng tử bé. Ông từng là phi công tham gia chống phát xít
trong Thế Chiến II. Từ những năm tháng này, ông đã viết ra Nụ cười. Tôi không biết đây là một
tự truyện hay một truyện hư cấu, song tôi tin rằng nó có thật. Trong truyện, Saint Exupéry là
23
một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông nghĩ rằng nay mai mình sẽ bị xử bắn như những
người khác. Ông viết :
"Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi co giật và rút từ túi ra một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có
diêm. Qua chấn song, tôi nhìn thấy người cai tù. Anh ta không thấy tôi, nên tôi đành gọi :
-Xin lỗi, anh có lửa không ?
Anh nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh nhìn vào mắt tôi. Ngay lập tức,
tôi mỉm cười. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại làm như thế. Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó,
người ta dễ dàng nở một nụ cười.
Lúc này, dường như có một đốm lửa bùng cháy ngang kẽ hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, giữa
hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, song do tôi cười nên anh ta phải mỉm cười
đáp lại. Anh bật diêm, đến gần tôi hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây,
trước mặt tôi không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ còn là một con người.
-Anh có con không ? - Anh ta hỏi tôi.
-Có - Tôi đáp, và lôi từ túi ra chiéc bóp có hình gia đình mình. Đoạn anh ta cũng lôi từ túi ra
tấm hình của những đứa con và bắt đầu kể những hi vọng của anh đối với chúng.

Đôi mắt tôi nhòa lệ. Tôi biết rằng mình sắp chết và chẳng bao giờ gặp lại người thân. Anh ta
cũng khóc.
Đột nhiên, không nói một lời, anh ta mở khóa và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa
tôi ra khỏi thành phố, thả tôi ra rồi quay trở về.
Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi nhờ một nụ cười. Từ khi đọc được câu chuyện này,
tôi nghiệm ra được nhiều điều. Tôi biết rằng bên dưới mọi vỏ bọc mà chúng ta tạo ra để bảo vệ
mình, bảo vệ phẩm giá và vị thế của mình, bên dưới những điều này còn có một cái thật quý
giá mà tôi gọi là tâm hồn. Tôi tin rằng nếu tâm hồn bạn và tâm hồn tôi nhận ra nhau thì chúng
ta chẳng còn gì phải sợ hãi hay căm thù nhau. Nếu bạn từng có khoảnh khắc gắn bó với người
khác qua sức mạnh của nụ cười, thì tôi tin bạn cũng đồng ý với tôi đó là một phép lạ nho nhỏ,
một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể dành cho nhau. Mẹ Theresa đã cảm nhận điều này
trong cuộc sống và bà đưa ra một lời khuyên chân thành : "Hãy mỉm cười với nhau, mỉm cười
với vợ bạn, với chồng bạn, với con bạn và với mọi người - dù đó là ai, vì điều này sẽ giúp bạn
lớn lên trong tình yêu của nhau".
k.)
Cách đây rất lâu , ở 1 làng nọ có một cây táo cổ thụ .Hàng ngày có 1 cậu nhỏ hay ra chơi đùa
với cây . Cậu leo trèo lên ngọn cây , hái táo để ăn và khi đã mệt mỏi cậu ngủ thiếp đi dưới
bóng râm của nó . Cậu rất yêu quí cây táo và cây táo cũng thích chơi đùa với cậu. Thời gian
trôi đi , cậu nhỏ gày nào đã lớn và không còn chơi đùa với cây táo nữa . Một ngày nọ cậu xuất
hiện với vẻ mặt rất buồn bã . Cây táo muốn cậu chơi đùa với nó , nhưng cậu từ chối :
- Tôi không còn nhỏ nữa và tôi không muốn chạy xung quanh cây. Tôi muốn chơi đồ chơi kia
nhưng tôi không có tiền để mua chúng .
- Tôi cũng không có tiền - Cây táo nói - nhưng cậu có thể hái các trái táo để bán và cậu sẽ có
tiền .
Cậu trai rất mừng khi nghe đề nghị như vậy . Cậu hái hết các quả táo mang đi bàn và không
trở lại nữa . Cây táo rất buồn vì nhớ cậu. Một ngày kia , cậu bé ngày nào đã trở thành 1 chàng
trai , đến bên cây táo. Nó rất vui mừng và đề nghị cậu chơi đùa với nó. Nhưng chàng trai từ
chối và đề nghị cây táo hãy cho chàng 1 ngôi nhà để gia đình của chàng trú ẩn .
-Tôi không có nhà để cho cậu - cây táo nói - nhưng cậu có thể chặt những tán cây của tôi để
làm nhà .

Và thế là chàng trai chặt hết các tán cây, vui vẻ mang đi. Cây táo rất hạnh phúc khi thấy chàng
trai vui nhưng không thấy chàng quay lại . Nó trở nên buốn bã và cô độc. Vào 1 ngày hè nóng
24
nực rất lâu sau đó, người đàn ông - cậu bé lại xuất hiện. Và cây táo lại rất vui mừng. Nó muốn
chơi đùa, nhưng người đàn ông ấy từ chối vì mệt mỏi . Ông ấy muốn có 1 chiếc thuyền để nghỉ
ngơi và muốn cây táo giúp mình. Cây táo đề nghị người đàn ông hãy đốn thân cây to lớn của
nó đề làm thuyền . Người đàn ông đốn cây và không xuất hiện nữa .
Cuối cùng , vào 1 buổi chiều , ông lão - cậu bé đã xuất hiện .
- Ôi con trai ,bây giờ thì ta không còn gì để cho con nữa rồi - cây táo nói - Không còn những
quả táo chín ngọt.
- Con không còn răng để ăn táo
- Cũng không còn cành để con leo
- Con không đủ sức để làm việc dó.
- Thật sự ta không còn gì nữa , chỉ còn mỗi gốc cây - Cây táo khóc
- Con không cần cái gì nữa cả . Chỉ cần 1 chỗ để nghỉ ngơi thôi .
Nói rồi ông lão ngồi lên gốc cây . Cây táo rất đỗi vui mừng . Nó cười qua làn nước mắt.
Đây chỉ là 1 câu chuyện ngụ ngôn . Cây táo là cha mẹ chúng ta . Khi chúng ta còn bé chúng ta
rất thích chơi đùa với Bố , Mẹ . Nhưng khi chúng ta lớn thì chúng ta rời bỏ họ và chỉ quay về
khi chúng ta cần lấy thứ gì hay chúng ta có những nỗi phiền muộn . Cha mẹ vẫn sẵn sàng tha
thứ đón nhận chúng ta và làm tất cả những gì miễn là chúng ta được hạnh phúc
"8X&P&.:&')
Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ.
Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy
hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một đồng tám mươi
bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh. Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống
và khóc thôi. Ở đó, trong một căn phòng nhỏ tồi tàn, cô đang nức nở.
Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở
thành phố NEW YORK. Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James
Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm . Tuy vậy đó không phải là một công

việc kiếm được nhiều tiền.Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã
cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô.Tuy
nhiên,cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim', James Dillingham Young,t rong tay mỗi khi anh trở về.
Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng
màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ. Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng
tám mươi bảy xu để mua cho Jim,Jim của cô, một món
qùa. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,
một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành
cho anh. Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc
gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên. Cho đến bây
giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí
giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc
đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và
trước nữa là ông nội anh ta.Thứ còn lại là mái tóc của
Della.
Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng.Thật
tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác
đang choàng qua người cô .Della cuộn tóc lên lại. Cô
25

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×