Tải bản đầy đủ (.doc) (51 trang)

Các bài văn mẫu lớp 5

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (346.39 KB, 51 trang )

Hãy kể lại câu chuyện mà em thích nhất trong những câu chuyện đã được học
Cha mẹ tôi sinh được hai người con trai. anh cả tôi đã có vợ, còn tôi
vẫn độc thân. Sau khi cha mẹ mất, anh cả chia cho tôi một cây khế ở góc
vườn, còn toàn bộ nhà cửa ruộng nương vào tay anh hết. Phận làm em tôi
chẳng dám cãi lại. Tôi kiếm tre, lá dựng túp lều nhỏ và ngày ngày đi làm thuê
kiếm sống.
Đến mùa, khế chín đầy cây. Một buổi sáng có con chim phượng hoàng
từ đâu bay tới, đậu trên cành cao nhất, mổ hết trái này đến trái khác. Xót ruột
tôi than: “ Chim ơi, chim ăn hết khế thì tôi lấy gì đổi gạo nuôi thân?” Bỗng
nhiên Phượng hoàng nói tiếng người: “ Ăn một quả trả một cục vàng, may túi
ba gang mang đi mà đựng!” Tôi mừng thầm và nghĩ rằng nếu phượng hoàng
giữ đúng lời hứa thì cuộc đời tôi sẽ thay đổi hẳn.

Hãy kể lại một câu chuyện đã được học mà em thích nhất trong những câu chuyện mà em đã học
Từ xa xưa, xưa lắm, trong một khu rừng xanh đại ngàn, có một đôi bạn thân
bên nhau đó là tôi và dê trắng.
Hằng ngày, tôi và dê trắng song vai lao vun trên tán lá khô, dưới bóng mát của
hàng ngàn cây cổ thụ. Cái lưng vàng ươm, cái dáng manh mai của chúng tôi thấp
thoáng sau nhưng rặng cây xanh. Chạy chán chúng tôi ra bãi cỏ nhởn nhơ vui đùa.
Nằm dài bên cạnh dòng suối, chúng tôi như được an ủi, thật thoải mái. Mỗi sớm khi
ông mặt trời lên những tia nắng như đang nô đùa trên những tán lá dày đặc của khu
rừng.
Thế rồi một năm trời hạn hán. Nắng như thiêu như đốt. Làm cho cả khu rừng như bốc
lửa. Chim chóc ngừng ca, Dòng suối ngừng chảy. Đáy suối cạn khô phơi ra những
tảng đá lớn. Cái nắng hầm hầm làm cây cối, thú vật chết khát. Những cây cổ thụ trơ
trụi lá. chúng tôi sống trong sự tuyệt vọng, ngắc ngoái chờ chết. Dê trắng ngày càng
yếu, thấy thương cho bạn tôi quyết tâm đi tìm nước và cỏ, trong lòng thầm nghĩ : “
Rồi sẽ có nước, có cỏ cho dê trắng” Ở phía chân trời một màu xanh thấp thoáng hiện
lên, bên cánh đó một con suối trong xanh. Các muôn thú ở đó đang nô đùa, nhảy múa.
Thấy vậy tôi cũng hòa vào ngày vui nhộn ấy. Rồi hình ảnh của dê trắng mờ dần trong
tâm trí tôi. Một ngày kia, nhớ lại lời dê trắng tôi vô cùng ân hận, xót thương cho bạn


mình, tôi lấy ít nước và cỏ trở về hang cũ. Ở quê nhà dê trắng ngày đêm mong tôi về.
Lúc đó trời sắp mưa. Dê trắng ăn chỗ cỏ khô do tôi để lại . Sức khỏe của dê trắng hồi
phục dần. Dê trắng chạy khắp nơi để tìm tôi. Tìm mãi, tìm mãi mà không thấy tin tức
gì. Chú ngã khụy xuống. Miệng vẫn gọi trong hơi thở cuối cùng của mình: “Bê! Bê
Tiếng gọi từ đáy lòng của dê trắng vang vọng. Từ đây suối đầy ắp nước, khu
rừng lại xanh tươi. Nhưng dê trắng sẽ mãi mãi không tìm đựơc tôi trở lại.
Hãy kể một câu chuyện mà em thích nhất trong các truyện đã được học
Đề bài: hãy kể một câu chuyện mà em thích nhất trong các truyện đã được học
Bài làm
Một buổi trưa hè đưa đến cho em giấc ngủ ngon lành. Trong mơ, em thấy túp
lều tranh và một cây khế đang sãi trĩ quả. Thì ra, là câu chuyện “ Cây khế”.
Ngày xưa, một gia đình nọ có hai anh em. Gia đình họ sống thật hạnh phúc,
được mấy năm thì bộ mẹ qua đời. Một thời gian sau, người anh lấy vợ. Vì không
muốn cho em ở cùng, hai vợ chồng anh đòi chia tài sản. Ỷ thế còn có vợ con ngừi
anh chiêm hết tài sản chỉ để lại mọt túp lều và cây khế. người em ra đi mà không oán
trách anh mình điều gì. Đến mùa khế ra quả, có con chim lạ không biết đến từ đâu tới
ăn hêt trái này đến trái khác. Người em thấy vạy sôt ruột lắm, bèn nói với chim.
- “ Cả gia sản nhà tôi chỉ có mỗi cây khế này chim mà ăn hết tôi biết trông
cậy vào đâu”
Thấy vậy chim bèn nói:
- “Ăn một quả trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng”
Theo đúng lời của chim, người am may túi ba gang. Sáng hôm sau, con chim bay đến
một hòn đảo ở ngoài khơi xa. Hòn nào hòn đấy lấp lánh.Đến đo người em lếy đầy túi
ba gang rồi theô chim ra về. Từ đó, người em có cuộc sống khá giả. Thấy em mình
giàu có nhanh chóng người anh bèn đến thăm, lân la dò hỏi. Vốn thật thà người em kể
hết chuyện cho anh nghe. Thấy vậy, người anh lền đổi cả gia tài lấy cây khế. Ngày
nào anh cúng xin em đổi. Thương anh nền người em chấp nhận đổi. Đến mùa khế sai
quae, hai vợ chồng người anh thay nhau trực dưới gốc cây đợi con chim lạ.Một hôm,
vợ chồng ngườ anh thấy một con chim rất to đậu trên cây khế ăn quả. Sự việc diến ra
giống hệt người em. Nhưng thay vì may túi ba gang thì người anh may túi mười hai

gang. Khi đến hòn đảo người anh ních đầy túi mười hai gang mà còn nhét đầy người.
người anh ì ạch vác túi vàng khổng lồ và thân mình nặng trịch leo lên lưng chim. Vì
nặng quá nên chim phải vỗ cánh ba lần mới bay lên được. Lúc bau qua biển, một
luồng gió mạnh làm chim lảo đảo hất người anh và túi vàng xuống biển.
Đúng theo câu tục ngữ “Tham thì thâm”. Đây cũng là bài học cho mọi người
không nên tham lam ích kỉ.

Hãy kể về người bạn mà em yêu quý
Bài làm
Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình
cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Diệp Anh là người bạn mà em
yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba.
Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn
của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái
tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi
ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng
trắng bóng. Ở Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm
hỉnh và hài hước nên rất dễ mến.
Diệp Anh rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ
ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập
nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Diệp Anh để nghe bạn kể chuyện.
Mở đầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái
hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy ”. Chỉ nghe có đến thế thôi
là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt
Diệp Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Diệp Anh có một trí nhớ rất tốt.
Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Diệp Anh đều nhớ như in và kể lại
bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Diệp
Anh đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười
đến vỡ bụng.
Diệp Anh luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay

chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa
kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Diệp Anh thường biểu diễn tiếng
hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Diệp Anh đều
được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ.
Không chỉ là các bạn gái mà cả các bạn trai ngoài và trong lớp đều
yêu mến bạn Diệp Anh. Nhưng thật không may, hai tuần trước đây, một tai
nạn giao thông đã cướp đi tính mạng của người bạn mà chúng em yêu quý.
Dù biết bạn đã khuất nhưng chúng em vẫn cứ coi như bạn vẫn sống và làm
việc cùng chúng em, bây giờ bạn đang thi đỗ vào trường Amsterdam và đi
du học rồi. Cô giáo vẫn gọi bạn đứng lên đọc bài và vẫn cứ lấy cơm, lấy gối
cho bạn ăn học.
Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo
nhiều kỷ niệm cùng với những yêu mến của cả lớp với bạn Diệp Anh.
Kể lại chuyện mà em đã trải qua có nội dung như câu tục ngữ: "Có công mài sắt có ngày nên kim"
(02.5).
Đề bài: Em hãy kể lại một câu chuyện mà em (hoặc bạn em) đã trải qua có nội dung như câu tục ngữ:
“Có công mài sắt có ngày nên kim”
Bài làm
Để có được ngày hôm nay, có được nét chữ thanh đạm, em đã phải mất gần một năm luyện tập, khó khăn và
cần sự kiên nhẫn.
Cách đây một tháng, em đã được giải chữ đẹp của quận, đó đúng là sự cổ vũ lớn lao và phần thưởng xứng
đáng cho những ngày tháng em bỏ ra biết bao công sức rèn luyện. Lúc đầu, chữ em rất to và chẳng có gì thu hút cả.
Em nghĩ chữ không quan trọng, chủ yếu vẫn là kiến thức. Với tâm trạng như vậy, em bỏ bê nét chữ và không quan
tâm gì tới việc luyện tập cả. Cho tới một hôm, khi xem xong quyển vở chính tả của em, cô không nói gì cả. Đến
cuối giờ học hôm đó, cô Ngọc Anh nói với em:
- Con vốn là học sinh có khả năng viết chữ đẹp năm lớp ba, tại sao khi giờ vào lớp bốn lại đổ đốn như thế?
Cố lên chứ con!
- Thưa cô, con, con không biết con làm cô buồn, con sẽ cố gắng cô ạ!
- Em nói vậy nhưng vẫn chưa tin tưởng lắm vào mình.
Nghe thế, cô cười:

- Tốt lắm, cô sẽ giúp con luyện chữ.
Em tung tăng về nhà với tâm trạng phấn khởi. Từng ánh mắt nụ cười của cô đã làm em hối hận về ý nghĩa
của mình nhưng lời nói khuyến khích của cô cũng cho em thêm phần nào đó tự tin.
Tối hôm đó, sau khi đã làm xong công bài tập, em lôi quyển rèn chữ của cô ra và nắn nót viết từng nét chữ
của cô ra và nắn nót viết từng nét một thật cẩn thận. Đã nhiều lúc em bỏ bút một nơi, bỏ vở một nơi để xuống xem
phim nhưng đôi chân lại không để em đứng dậy. Nó cố gìm em lại viết tiếp. Kết quả là tối hôm đó em đã viết được
tám bài luyện chữ. Nét không còn cứn nữa và đã tròn hơn, tuy vậy khuôn chữ vẫn to. Cô Ngọc Anh nói vậ. Tuy
chữ đã đẹp hơn nhưng em vẫn chưa cảm thấy hài lòng về kết quả này và tối nào cũng viết liên tục. Và nhờ có sự cố
gắng nỗ lực đó cô Ngọc Anh đã tin tưởng em, giao cho nhiệm vụ đi thi viết đầu mùa xuân do nhà trường tổ chức.
Kết quả là giải ba, tuy nó không lớn lắm những cũng là một niềm vui lớn đối với em.
Em đã nhớ mãi những ngày cố gắng rèn luyện để nhận được kết quả xứng đáng hôm nay. Quả đúng như câu:
“Có công mài sắt, có ngày nên kim”.
Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó.


Bài làm
Tôi là Hươu, cũng như Nai, Hoẵng, Thỏ trên đầu chỉ có hai cái tai mềm mại.
Nhưng so với các bạn thì tôi là nhút nhát nhất. Cái gì tôi cũng sợ: Sợ bóng tối, sợ cả
thú dữ nữa.
Tuy vậy, bạn bè ai cũng quý tôi vì tôi chăm chỉ, tốt bụng. Hôm trước, nghe tin
bác gấu ốm nặng, tôi đã xin mẹ cho đến thăm bác. Đến nơi, tôi nghe trong hơi thở yếu
ớt:
- Bệnh của bác nặng lắm. Chỉ có là Thảo Huyền mọc ở khe núi sâu mới chữa
được.
Tôi nhanh nhảu đáp:
- Cháu chạy nhanh như tên bay, để cháu vào rừng lấy lá thuốc cho bác.
Không đợi bác Gấu nói gì, tôi vội chào bác và lên đường ngay. Nhưng đường
rừng hiểm trở, rất nhiều thú dữ, tôi bắt đầu thấy run. Khi bóng tối tràn xuống cả khu
rừng, tôi lại càng sợ. Tôi nép vào một gốc cây khác.Thần cây hiện lên hỏi:
- Tại sao cháu khóc? Cháu bị lạc mẹ à?

- Dạ không ạ. Cháu muốn đi vào khe núi để lấy lá Thảo Huyền về cho
bác Gấu. Nhưng rừng thì rộng, có bao nhiêu thú dữ nên cháu sợ lắm.
- Sợ thì cháu hãy mau quay về nhà đi!
- Nhưng cháu thương bác Gấu lắm. Không có thuốc bác ấy chết mất.
Thần cây ân cần:
- Cháu là một đứa trẻ có tấm lòng nhân hậu. Đây ta cho cháu những cành
cây khoẻ khắn của ta. Cháu hãy đội lên đầu, cháu sẽ có thêm sức mạnh.
Tôi rối rít cảm ơn Thần cây rồi lên đường. Tôi băng qua suối, qua đèo mà
không sợ thú dữ hay bóng đêm nữa. Khi tôi đem lá thuốc về, trời cũng rạng sáng. Tôi
thấy muông thú trong rừng đang ngồi vây quanh bác Gấu. Tôi vội đưa lá thuốc cho
bác nhai. Thật kỳ diệu, chỉ trong ít phút bác gấu đã khoẻ lại. Tất cả muông thú có mặt
đều hỏi:
- Cây thuốc gì mà quý đến thế hở bác?
- Thuốc quý nhưng tấm lòng của Hươu còn quý hơn nhiều. Chính Hươu đã
cứu bác đấy - Bác gấu ôn tồn nói.
Khi ấy, tất cả mới để ý đến tôi. Và ai cũng ngạc nhiên khi thấy trên đầu tôi là
những cành cây vững chắc. Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện khi gặp Thần cây cho mọi
người nghe. Và kỳ lạ chưa, cái cành cây trên đầu tôi đã dính chặt từ bao giờ. Mẹ tôi
vuốt ve món quà Thần cây tặng cho tôi và gọi đó là Sừng Hươu.
Từ đó, loài Hươu chúng tôi luôn mang sừng trên đầu để chống lại thú dữ và tôi
chẳng còn nhút nhát như trước nữa.
Kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những chuyện đã được học.
Khách nước ngoài đến thăm Việt Nam đều rất yêu quí đất nước nhỏ
bé này. Vì không chỉ có những trang lịch sử oai hùng mà còn có những
tục lệ rất hay và thú vị. Tôi biết có một câu chuyện cảm động liên quan
đến tục lệ đó. Sau đây tôi xin kể cho các bạn nghe. Câu chuyện mang
tên: Lời ước dưới trăng.
Quê tôi có một tục lệ rất đáng yêu đó là vào rằm tháng giêng âm lịch,
các cô gái 15 tuổi sẽ đến hồ Hàm Nguyệt vốc nước ở đó rửa mặt rồi nói
lên điều ước của mình. Người xưa truyền lại rằng những điều ước trong

đêm rằm sẽ thành hiện thực. Năm đó, chị gái tôi cũng vừa tròn 15 tuổi,
hiện đang học ở Hà Nội. Trước rằm tháng giêng vài ngày, bà tôi đã cho
gọi chị về để hưởng tục lệ linh thiêng này. Đúng vào hôm rằm, chị tôi
cùng các cô thôn nữ đến hồ Hàm Nguyệt, tò mò tôi đi theo thì gặp chị
Ngàn, một cô gái mù nhưng đẹp người đẹp nết. Chị lần từng bước một,
tay quơ hai bên tìm đường. Biết chị đến hồ, tôi đến bên dãn chị đi.
Trên đường đi, tôi hỏi chị:
Chị Ngàn ơi! lát nữa chị định ước điều gì?
Chị Ngàn không trả lời tôi. Chị trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Tôi đoán
chắc chị cũng sẽ như bao cô gái khác, mong muốn có một gia đình hạnh
phúc vì chị đáng được như vậy.
Ánh trăng dịu mát tỏa xuống trần gian. Làm cho mặt nước nhuốm vàng
lung linh huyền ảo. Chị Ngàn quỳ xuống bên mặt nước, hai lòng bàn tay
nhẹ nhàng vốc nước lên rửa mặt rồi chắp hai tay trước mặt thổn thức nói
trong xúc động:
Con con ước gì mẹ chị Yên sẽ khỏi bệnh.
Nói xong chị đứng dậy, gương mặt nhẹ nhõm, mãn nguyện. Tôi ngỡ
ngàng hỏi chị : Cả đời chị chỉ được ước một lần, sao chị lại dành điều
ước ấy cho người khác?
Chị Ngàn nắm chặt lấy tay tôi, nói: Nhà chị Yên thuộc diện nghèo nhất
làng.Năm ngoái, chị ấy cũng vừa tròn 15 tuổi. Nhưng đên rằm, vì phải
thức trông mẹ ốm nên chị ấy không được đến hồ Hàm Nguyệt, khi ánh
trăng lặn xuống thì cũng là lúc chị âý biết cơ hội nói lên điều ước của
mình đã mất. Chị ấy đã khóc rất nhiều. Chị rất thương chị Yên và bác
gái, mong rằng chị Yên sẽ có cuộc sống an lành.
Nghe những điều chị Ngàn nói, tôi xúc động không nói nên lời. Một
người có trái tim nhân hậu như chị Ngàn lại phải chịu số phận đáng
thương thế này sao? Tôi ước gì sẽ có một người nào đó chữa khỏi mù
cho chị Ngàn để giống như bao cô gái khác, chị cũng có một cuộc sống
hạnh phúc.

Kể lại một chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó
Ai ai cũng bảo tôi hiền lành, thuần hậu nhưng lấy phải người vợ nanh
độc, độc ác. Sau khi một sự việc xảy ra, vợ tôi thay đổi hẳn, để tôi kể cho
các bạn nghe.
Nhà tôi có một mẹ già, phải cái là cụ hơi khắc khổ, lắm điều. thành ra
hai bên mẹ chồng nàng dâu cứ lục đục, xô xát luôn, không mấy khi được
vui vầy, bình tĩnh. Tôi rất bực mình và ngao ngán. Tôi đã dụng tâm lắm,
lúc vợ vắng thì có lời phải chăng với mẹ, lúc vắng mẹ thì hết sức khuyên
răn vợ, những mong một nhịn chín lành, trên kính dưới nhường thì tôi
mới được an nhàn mà hưởng cái lạc thú trong gia đình. Nhưng uổng công
vô ích. Trời chẳng chịu đất thì đất cũng chẳng chịu trời, mẹ chồng nói
một thì con dâu nói mười. Mà mỗi ngày lại thêm nhốn nháo khó chịu. Đôi
bên xung khắc chống chọi kịch liệt, rút cục chỉ khổ tôi ở giữa.
Khổ hay sinh kế. Một hôm đi chợ mua con dao bầu thật to và đem về
nhà mài mài liếc liếc. Vợ tôi lấy làm lạ bèn hỏi tôi nhưng tôi không nói
gì. Dao mài xong lại cất đi. vài hôm như thế , mãi tôi mới nói:
- Tôi mài dao đây chỉ đợi hễcó dịp là thịt mẹ luôn .Mình cứ nghĩ xem
mẹ già rồi lại lẩm cẩm, lắm điều không chết trước thì chết sau, cứ để
mẹ sống thì mai cãi cọ cùng mình, ngày kia chửi rủa mình. tôi nói
luôn như thế. Đâm ra vợ tôi lại nghĩ, nghĩ rồi lại hối, cả tâm tính
cũng thay đổi. Tôi đến là mừng. Ít lâu sau lại mang dao ra mài .Vợ
tôi thấy vậy trong lòng nôn nao người run rẩy.Một chốc tôi bảo:
- Tôi phải thị mẹ đây!
Rồi xăm xăm đến chỗ mẹ làm bộ như định giết. Vợ tôi ngăn lại:
- Thôi tôi trăm lạy mình, nghìn lạy mình trăm tội nghìn tội là ở tôi cả
chứ không phải nơi mẹ già. Từ giờ tôi xin tu tỉnh không to tiếng với
mẹ nữa. từ hôm đó trong nhà vui vẻ hòa thuận.
Các bạn thấy câu chuyện của tôi có hay không?
Kể lại một việc làm tốt đẹp (3).
Đề bài: Hãy kể lại một việc làm tốt đẹp thể hiện nếp sống văn minh nơi công cộng (có thể đối chiếu với

những việc làm sai trái xảy ra nơi đó, lúc đó).
Bài làm.
Cái sự nắng nóng cực độ của mùa hè cứ thi nhau chen lấn xô đẩy xuống mặt đường. Ông mặt trời luôn
tay ném ánh nắng xuống đất. Nóng bức đã tồi tệ nay lại thêm phần khắc nghiệt hơn vì những tiếng còi inh tai
nhức óc của xe cộ trên đường. Không thể chịu được nữa em đã cố vào chiếc xe buýt số 28 kia để về nhà. ở đó,
đa có một câu chuyện hết sức thú vị xảy ra.
Chiếc xe đã mau chóng rời khỏi bến. Trên xe chật ních người và chỉ có những người may mắn lắm mới
tìm được ghế ngồi. Chẳng ai thèm nói một câu nào cả vì học đã quá mệt mỏi rồi. Bồng từ phía dưới có một bà
cụ cất tiếng nói với anh trai trẻ:
“Anh này! Tôi già yếu lắm rồi không đứng được nữa. Anh có cái chỗ cho tôi ngồi nhờ”.
Bà cũng khoảng 80 tuổi. Mái tóc bạc phơ và vài sợi lấm tấm mồ hôi.
Những nếp nhăn bây giờ càng hằng rõ hơn trên khuôn mặt đã trải nhiều sương gió. Anh thanh niên dáng
chừng không thích và bảo:
“Dại gì mà nhường ghế cho bà, đã già rồi còn lởn vởn ở đây, về nhà mà chăm con cháu đi”.
Câu nói của anh ta như chiếc búa giáng vào tai mọi người. Ai cũng quay xuống nhìn bà cụ một cách ái
ngại, tồi nhìn anh thanh niên như để trách móc. Bà cụ chưa khỏi bàng hoàng trước lời nói đó thì đã có một cô
bé dìu bà cụ về chỗ. Cô bé thật phúc hậu với hai mắt sáng ngời nhìn bà cụ rồi nói.
“Bà mệt thì cứ ngồi đây cho lại sức, cháu đứng cũng không mỏi.
Bà cụ vừa vui mừng, vừa xúc động rồi rối rít cảm ơn cô bé. Chính cô bé đã làm cho mọi người thấy nhẹ
nhàng, thoải mái. Anh thanh nhiên kia cúi mặt xuống vì anh biết rằng mình đã không bằng một em nhỏ bé
bỏng.
Chiếc xe đã dừng lại ở bến. Ôi! Bây giờ em mới thấy mỏi chân vì bị đứng nhiều đây. Nhưng em vẫn vui
vẻ vì biết rằng trên đời này còn rất nhiều người tốt bụng.

Dựa theo dàn ý mà em đã lập trong tuần trước, hãy viết một đoạn văn miêu tả cảnh sông
nước
Đề bài: Dựa theo dàn ý mà em đã lập trong tuần trước, hãy viết một đoạn văn miêu tả cảnh sông
nước.
Bài làm
Con sông Hồng kì vĩ, giang tay ôm gọn thủ đô vào lòng.

Những buổi sáng đẹp trời, con sông Hồng mới nhộn nhịp làm sao! Từng đoàn thuyền
đánh cá giong buồm thả lưới trắng xóa cả mặt sông. những tiếng hò, tiếng hát vang lên.Sông tấp
nập những tàu thuyền đi lại như mắc cửi. Hai bên bờ sông đọng lại những htj sương trên lá cỏ non
như những hạt ngọc bé xíu long lanh. Cỏ còn ướt đẫm sương đêm. Các bà các chị xã viên đã ra
chỉa bắp, hái dâu. BÌnh minh chan hòa trên mặt sông. Buổi trưa, trẻ con ra vùng vẫy, bơi lội. Sông
dịu dàng ôm lấy những đứa trẻ hông nhiên, vui tươi và nghịch ngợm Khác với vẻ đẹp hiền hòa,
bình dị lúc trưa hè, chiều tà, khi mặt trời bắt đầu xuống núi, dòng sông bắt đầu trở nên rực rỡ, kiểu
sa. Những ánh mây vàng soi mình xuống dòng sông. Mặt sông sóng sánh ánh hồng
Dòng sông như người mẹ đã vỗ về, nuỗi dưỡng tâm hồn bao trẻ thơ
Dựa theo dàn ý mà em đã lập trong tuần trước, hãy viết một đoạn văn miêu tả cảnh sông
nước(2)
Đề bài: Dựa theo dàn ý mà em đã lập trong tuần trước, hãy viết một đoạn văn miêu tả cảnh sông
nước.
Bài làm
Từ sáng đến tối, hồ tây đẹp và kì diệu. Khi bình minh, hồ êm ả, nhẹ nhàng trong bộ áo
màu trắng mát. Sang trưa, hồ dịu dàng khoác bộ lông vũ màu hồng nhạt. Hồ Tây thơ mộng nhất là
vào buổi tối. Buổi tối, mặt hồ lăn tăn gơn sóng, khoác chiếc đầu đen rực rỡ in hình những ngôi sao
lấp lánh. Phái bên cạnh của hồ tây là ngôi chùa Trấn Quốc huyền ảo, thơ mộng đến kì lạ. Trên mặt
hồ, những chiếc thuyền hình con vịt đang từ từ, chậm rãi đi trên nước. Những tán cây rì rào trong
gió như đnag nói chuyện thầm thì với nhau. XUng quanh hồ, mọi người cười nói vui vẻ, mấy đứa
bé đnag chơi đùa, chạy nhảy quanh hồ. Dường như khuôn mặt ai cũng vui vẻ, hạnh phúc bên hồ
tây kì diệu.
Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi (02.1).
Đề bài: Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi.
Bài làm
Bây giờ đã là cuối tiết hai, sân trường vẫn vắng lặng. Ngoài kia, những tia nắng ghé vào cửa
lớp xem chúng em học bài. Chú chim sơn ca hót véo von. Tiếng gió thổi vi vu. Hàng cây xanh rì
rào làm cho sân trường như một bức tranh đầy màu sắc rực rỡ. Bỗng tùng! tùng! tùng! ba tiếng
trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. chúng em đứng dậy chào cô rồi ùa ra sân như đàn ong
vỡ tổ.

Sân trường lúc trước im lặng là thế mà bỗng nghe nhộn nhịp hẳn lên. Các nhóm đã xác định
được chỗ chơi của mình. Tốp các bạn nữ nhanh chân xí ngay một chỗ đá cầu dưới cây bàng. Các
bạn nam cũng nhanh chân chộp ngay được chỗ mát để bắn bi. Dưới gốc cây đa làm gì mà vui thế
nhỉ? à thì ra hai đội đang chơi kéo co. Lúc này sân trường được hòa trộn bởi màu trắng và đỏ. Màu
trắng của những bộ đồng phục. Màu đỏ của chiếc khăn đỏ bay phấp phới. Các bạn nhảy dây thoăn
thoắt chỉ nghe thấy tiếng vun vút chứ không nhìn thấy dây đâu. Năm bạn Hiền, Linh, Thảo, Hồng
Anh và Phương là những bạn nhảy giỏi nhất lớp cùng đấu chọi với nhau. Cuối cùng chỉ còn mình
Thảo nên ai cũng gọi bạn là "cựu nhảy dây trong lớp 5E" với thời gian là 30' đã nhảy được 300
chiếc. Mấy người đứng xem tỏ vẻ khâm phục Thảo. Hai bạn bắn bi cũng rất quyết liệt. Tú cứ xoa
xoa bàn tay xuống đất không kể sạch hay bẩn, rồi lại đưa lên miệng hà hơi như phù phép cho bi
mình thắng. Bỗng cạch viên bi của Tú đập vào bi của Tùng thế là Tú được cộng một điểm. Mặt
bạnn tươi hẳn lên. Bạn Hùng đá cầu cũng rất tốt, trong phút chốc không chú ý suýt nữa Hùng đã
làm rơi quả cầu. May quá! Hùng vội ngoặt chân ra đằng sau quả cầu như nhảy nhót ttrên chân bạn.
Đến lượt Đạt dùng chiến thuật, nhưng vì chủ quan Đạt đã để lỡ một điểm. Cậu ta tức lắm nên
muốn gỡ điểm ngay lập tức. Trò chơi kéo co là trò vui nhất của lớp em nên ai cũng tham gia. Trò
chơi được chia làm hai đội Đội một do Thắng làm đội trưởng. Còn em làm trọng tài. Khi em vừa
thổi còi thì các bạn đã thi nhau mà kéo. Bất chợt đội bạn Tiên hô một! hai! bai! kéo làm cho đội
Thắng không kịp trở tay ngã chồng chất lên nhau. Các trò chơi đang tiếp diễn rất vui thì tiếng
trồng giòn giã vang lên. Mặt ai cũng đỏ bừng bừng như thể hiện rõ sự hối tiếc. Có bạn còn hẹn
buổi sau chơi tiếp.
Buổi ra chơi này tuy ít ỏi nhưng nó làm em sảng khoái hơn sau những tiết học căng thẳng. Nó
cũng làm em không thể quên được những kỉ niệm đẹp đẽ dưới mái trường thân yêu này.
Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi (02.2).
Đề bài: Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi.
Bài làm
Cả lớp đang chăm chú nghe cô giáo giảng bài. Ngoài sân trường chỉ nghe thấy tiếng gió vi vu
thổi và tiếng chim hót líu lo. Khi cô giáo vừa kết thúc bài giảng, ba hồi trống báo hiệu giờ ra chơi
vang lên giòn giã. chúng em đứng dậy chào cô rồi ùa ra khỏi lớp.
Sân trường vắng lặng là thế bỗng ồn ào, náo nhiệt hẳn lên. Tiếng nói, tiếng cười, tiếng dép
guốc hòa với tiếng lá cây xào xạc. Từ trên cao nhìn xuống, sân trường nổi bật màu trắng của

những chiếc áo đồng phục và màu đỏ của những chiếc khăn đỏ đang phấp phới bay trên vai các
bạn Đội viên. Trên sân trường, các bạn tổ chức nhiều trò chơi rất vui, nào là kéo co, bắn bi, mèo
đuổi chuột Giữa sân trường, Hùng và Thắng chơi đá cầu thật hay. Hùng tâng cầu lên. Quả cầu
xanh xoay tròn, bay vun vút, hạ xuống chân Thắng. Thắng đưa cầu lên rồi đá ngược trở lại phía
Hùng. Quả cầu bay lên, hạ xuống như nhảy múa trên đôi chân khéo léo của hai bạn. Bỗng nhanh
thoăn thoắt, Hùng đá mạnh quả cầu qua người Thắng làm Thắng không đỡ kịp. Hùng reo lên "Ha
ha, thắng rồi". Nhóm của Lan thật nhanh trí khi chọn chỗ bóng mát dưới cây đa để chơi nhảy dây.
Qua từng vòng thi, dĩ nhiên đội trưởng Lan giành chiến thắng rồi. Lan nhảy thật nhanh và nhịp
nhàng, đến nỗi chỉ thấy loáng thoáng sợi dây và tiếng vun vút. Bạn nào cũng nhìn Lan bằng con
mắt thán phục. Dưới gốc cây phượng, mấy em lớp một kia xem mẩu chuyện gì vui lắm nên cùng
cười rúc rích. ở một góc sân ttrường, trò mèo đuổi chuột thật sôi nổi. Chú chuột luồn qua cây cọ
rồi lại nhảy qua đám bắn bi thật lành nghề, làm chú mèo khổ sở cứ chạy theo mãi mệt bở hơi tai.
Mấy em xung quanh reo hò cổ vũ rồi lại nhảy cẫng cả lên. chưa phân được thắng bại thì bỗng
"tùng, tùng, tùng", trống báo hết giờ chơi đã điểm. Chúng em nhanh chóng xếp hàng tập thể dục
rồi vào lớp. Khuôn mặt ai cũng vui vẻ, rạng rỡ, nhưng nhiều bạn tỏ vẻ luyến tiếc. Các bạn còn hẹn
nhau: "Mai chơi tiếp nhé!"
Không khí yên tĩnh trở lại ttrên sân trường. Giờ ra chơi tuy ngắn nhưng nó thật bổ ích, luôn
giúp chúng em thoải mái để vào học tốt hơn.
Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi (03.1).
Đề bài: Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi.
Bài làm
Bây giờ đã là cuối của tiết hai. Sân trường vẫn im lặng, tiếng gió vi vu thổi. Ngoài sân những
lá phượng như những bàn tay mềm mại vẫy gọi chúng em ra chơi. Bỗng tùng! tùng! tùng! Ba hồi
trống báo hiệu giờ ra chơi đã đến.
Các em đứng lên chào cô rồi ùa ra sân, như một đàn ong vỡ tổ. Phút chốc, sân trường đã rộn
rã tiếng cười nói của mấy trăm học sinh đang tung tăng chạy nhảy. Nổi bật trên sân trường là màu
trắng, đỏ và đen. Màu trắng của những chiếc áo đồng phục trông thật sạch sẽ. tinh tươm. Chiếc
khăn đỏ trên vai các bạn đội viên bay phấp phới. Màu đen của những mái đầu học trò. Tất cả cùng
hoà với nhau như một vườn hoa đầy màu sắc. Những cành phượng, cành me như đang vui đùa với
chúng em. Tiếng nói, tiếng cười đùa, tiếng chân chạy đã phá tan cái bầu không khí yên lặng. Bây

giờ các nhóm đã ổn định chỗ chơi của mình. Nhanh nhất là đôi bạn Tú và Tùng. Hai bạn luôn
nhanh chân, chiếm một chỗ để bắn bi. Có bạn không kể bản sạch, cứ lấy tay phủi đất, để phẳng
hơn, bắn cho trúng. Tùng giơ bi lên mồm hơ hơ làm bạn phải giục: “Nhanh lên! lâu la, lề mề thế!”
Các bạn lại được một trận cười vỡ bụng. Ngón tay cái bật lên, làm hòn bi này, chạm vào hòn bi
kia. Thế là một tràng pháo tay lại vang lên cổ vũ cho Tú. Tùng bị thua, nhưng vẫn cố gắng ván sau
gỡ lại. Mấy tốp nam đá cầu, nhanh chóng chiếm một chỗ để chơi. Đôi chân đá cầu nhanh thoăn
thoắt, còn miệng thì í ới gọi nhau. Những quả cầu xanh, đỏ bay qua bay lại, bay lên rồi bay xuống.
Quả cầu ở chân bạn Hiệp bay lên để đá cho Dũng. Tưởng như quả cầu ấy sắp bị một trận va chạm
đau điếng rồi. Nhưng không quả cầu vẫn “nhảy nhót” trên chân của Dũng. Quanh gốc cây phượng
một số bạn chơi trò đuổi bắt thật vui. Mặt ai cũng đỏ tưng bừng như quả gấc. Có bạn hiếu động
hét toáng lên. Các bạn nữ chơi trò nhảy dây thật nhịp nhàng và khoẻ mạnh. Những vòng dây vun
vút quay. Tia nắng ấm áp mùa xuân như hôn lên mái tóc của các bạn. Bạn nào cũng nhảy khéo léo
không ai kém ai. Các bạn uyển chuyển lướt qua dây trông thật thích mắt. Vòng dây quay đều đều
phát ra một âm thanh nghe thật vui tai. Góc bên kia các bạn nam chơi bóng đá thật là hay. Trái
bóng lăn trên sân một cách nhẹ nhàng, nhanh chóng. Đạt sú một quả, thế là một không đã được
ghi. Không những đội vui mà khán giả nhí đứng ngoài cổ vũ cũng vui lây. Tiếng hò reo tiếng cười
nói làm rộn rã cả sân trường. Mấy em ngồi say sưa đọc truyện ở ghế đá. Các bạn lớp lớn sánh vai
nhau đi đi lại lại trông họ chững chạc thật. Góc bên này các em lớp một đang tranh nhau ngồi lên
chiếc bập bênh. Lớp 5E luôn là lớp nhanh nhất. Các bạn lúc nào cũng chơi bóng rổ giỏi hơn các
lớp khác. Bạn cao hơn luôn ghi điểm nhiều hơn. Còn mấy bạn thấp tuy không ghi được bàn nào
nhưng ai cũng háo hức muốn ghi một bàn thôi cũng được. Mấy bạn lớp 5D chơi kéo co thật sôi
nổi. chiếc khăn đỏ buộc ở giữa dây để phân chia thành hai đội. Vạch đã được kẻ sẵn. Trọng tài
tuýt lên một tiếng còi. Thế là, cả hai đội cùng ra sức kéo. Bỗng một người ở đội Hiếu bị vấp thế là
đội Huy đã chiến thắng. Một hai ba, mèo đuổ chuột, nhữn trò chơi ấy thật giản dị nhưng cũng làm
náo nức cả sân trường. Đang chơi vui thì tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi đã hết. Các bạn nhanh
chóng xếp hàng tập thể dục. Trên gương mặt các bạn, ai nấy đều toát lên vẻ vui tươi, rạng rỡ thật
đáng yêu. Một số bạn luyến tiếc khi phải vào lớp: “Chà, tiếc quá, ván bi đang hay thì phải vào
lớp!” Còn có bạn hẹn nhau: “Nhớ chiều nay tập trung ở chỗ cũ nhé!”
Giờ ra chơi tuy ngắn ngủi nhưng thật bổ ích và sảng khoái. Giúp cho chúng em bước vào
những tiết học tiếp theo được tốt hơn.

Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi (03.2).
Đề bài: Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi.
Bài làm
Nhanh thật đấy! loáng một cái cũng đã đến cuối tiết hai rồi, mà sao sân trường im ắng quá!
Ngoài kia chỉ nghe thấy âm thanh vi vu của gió, líu lo của chim, với tiếng lá cây xào xạc mà thôi.
Bỗng tùng! tùng! tùng! Ba hồi trống vang lên làm âm thanh im ắng ấy biến đâu mất và thay vào
đó là tiếng nói, tiếng cười, tiếng hò reo khắp sân trường.
Từ mọi cửa lớp, học sinh thi nhau ùa ra sân như những dòng thác đổ. Sân trường lúc trước
rộng là thế mà bây giờ như hẹp lại bởi những tiếng cười đùa, tiếng bước chân chạy nhảy vui vẻ
của các bạn học sinh. Màu đen của những mái đầu học trò, màu xanh rì của lá cây, màu trắng của
áo đồng phục và cả màu khăn đỏ của các bạn đội viên nữa, tất cả những màu sắc ấy hoà quyện lại
với nhau thành một vườn hoa đầy màu sắc, rực rỡ dưới ánh nắng ấm áp mùa thu. Có mấy nhóm
chơi đã xác định được chỗ của mình rồi đấy! Dưới tán lá xanh mát của cây đa này là trò nhảy dây
của các bạn gái, còn dưới gốc phượng có từng chùm hoa đỏ rực kia là chỗ bắn bi của các bạn trai,
ồ! còn nhóm kéo co kia khôn thật xí ngay được một chỗ vừa rộng rãi lại mát mẻ ở dưới gốc hàng
dưà. Xem ra mỗi trò chơi đều có cái hay, cái vui riêng của nó nhưng vui và sôi nổi nhất trong các
nhóm chơi vẫn là trò kéo co. Trông xem trọng tài là ai mà oai thế nhỉ? à! Đó là Trang cô bạn hcọ
với tôi đây mà, “nào cả hai đội đã sẵn sàng rồi trọng tài thổi còi đi chứ” “Huýt” tiếng còi của trọng
tài vang lên báo hiệu cuộc chơi đã bắt đầu. “Dô ta! Dô ta!” cả hai đội đều cố sức kéo, chắc là mệt
lắm nên bạn nào mặt cũng đỏ bừng mồ hôi thì chảy ròng ròng. Xung quanh đó các bạn cũng cổ vũ
rất nhiệt tình: “Hiếu cố lên! Thắng cố lên”. Hiệp này xem ra có vẻ gay go, chưa đội nào phân
thắng bại thì bỗng một tiếng hò reo lên: “Hú! Hú! hoan hô! Hiếu thắng rồi, cừ lắm!”. Tiếng reo hò
đó làm ấn định tỉ số 1, 0 nghiêng về đội anh chàng Hiếu đang vui mừng cười toe toét. Ngay gần đó
là trò chơi nhảy dây của các bạn gái cũng vui không kém. Vòng này là ba bạn: Thảo, Hiền, Lê thi
với nhau, chà bàn này có vẻ gay go nhỉ vì cả ba bạn đều là những tay nhảy cừ trong lớp. Trông các
bạn nhảy siêu thật, chân thoăn thoắt, tay đưa dây nhanh vèo vèo, chỉ nghe thấy tiếng dây vun vút
chứ chẳng thấy dây và chân đâu cả. Vập! Vập! cả hai bạn Hiền Lê nhảy siêu thế mà bây giờ cũng
bị loại và còn mình Thảo xứng với chức vô địch mà thôi. Bỗng tôi nghe thấy tiếng “Bắn đi Đạt,
cho Nam thua đi” nhìn sang thì mới biết Đạt và nam đang bắn bi. Nhìn kìa, điệu bộ của Nam trông
đến là buồn cười, xoa xoa bi này lại còn hà bi nữa chứ, lợi dụng lúc Nam sơ hở Đạt đặt bi xuống

và cạch thế là Đạt thắng rồi. Lúc này Đạt mới bảo Nam đang ngắm các bạn gái “Này! tớ thắng
rồi”, nghe Đạt nói Nam tức lắm định trả thù nhưng bỗng Tùng! Tùng! Tùng! ba hồi trống vang lên
báo hiêụ giờ ra chơi đã hết. Chúng em xếp hàng rồi vào lớp trả lại sự yên tĩnh cho sân trường.
Tuy chỉ có 15 phút thôi nhưng 15 phút đó cũng đủ giúp chúng em thoải mái, sảng khoái và tự
tin hơn bước vào các tiết học sau.
Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi (03.3).
Đề bài: Em hãy tả cảnh nhộn nhịp của sân trường em trong giờ ra chơi.
Bài làm
Đối với mỗi học sinh, giờ ra chơi như một người bạn giúp chúng ta thư giãn sau những tiết
học căng thẳng.
Tiếng trống giờ ra chơi đã vang lên bên tai mỗi học sinh. Từ các lớp, học sinh ùa ra như
những chú chim non, tò mò muốn bước ra ngoài không gian. Nắng đuổi bắt chùm lộc non xanh
mơn mởn, rồi đứng lại bên những cành phượng vĩ đỏ rực đang khoe sắc.
Dưới gốc cây đa già sừng sững, các bạn gái rủ nhau chơi nhảy dây. Những đôi chân xinh xắn
ấy, cùng bạn nhảy dây từng bước uyển chuyển. Bạn nào bạn nấy cũng cố gắng nhảy thật nhịp
nhàng, để đáp lại sự cổ vũ nhiệt tình của các bạn xung quanh. Ngỡ rằng, đây chính là những thiên
thần bé nhỏ, đang chơi đùa trong khung cảnh ngây thơ, trong sáng của tuổi học trò. Gần đó là trò
chơi đá cầu cũng lí thú không kém. Quả cầu nhiều màu sắc như bảy màu tinh tú của cầu vồng. Nó
được đôi chân khoẻ khoắn, nhanh nhẹn của các bạn nam làm cho có sức sống. Chẳng có thể nhìn
thấy quả cầu xinh xinh đâu nữa, mà chỉ thấy đôi chân nhanh nhẹn thoắt lên, thoắt xuống của các
bạn. mấy bạn đứng xem, người thì chăm chú nhìn quả cầu tung lên hạ xuống, người thì trổ tài dự
đoán xem bàn chân nào khéo nhất. Cuối cùng, bạn nam lớp tôi cũng giành chiến thắng bởi những
cú đá hiểm hóc. Thật sung sướng! Khi nhận được danh hiệu mà các bạn yêu thích tăng cho đó là:
“quả cầu thần”. Có bạn muốn tìm cho mình một sự thư giãn nhẹ nhàng, lại đến bên gốc bàng xanh
mướt kia ngồi đọc những cuốn sách lí thú. Vẻ chăm chú ấy làm cho ai cũng tin rằng đó là những
cô gái, chàng trai sẽ là những tinh hoa cho xã hội, làm nên một cuộc sống tươi đẹp cho chính mình
và cả đất nước. Với những “nhà thơ nhí” luôn thả mình vào trong bầu không khí sôi động, hồn
nhiên, để có thể nảy ra những vần thơ chứa chan thi vị. Ngược lại, các bạn trai hiếu động lại tìm
thấy niềm vui riêng trong trò chơi đuổi bắt. Mồ hôi nhễ nhại toát ra như tắm, nhưng dường như nó
chẳng là gì đối với các bạn, bởi lẽ ai cũng thấy lòng rộn lên niềm vui của trẻ thơ. Vì là một vận

động viên điền kinh, nên bảo luôn là một “đối thủ” đáng gờm. Chẳng vậy, mà bạn nào bạn nấy
cũng cố gắng thoát khỏi vòng vây của Bảo “vận động viên điền kinh tương lai”. Chị gió tốt bụng
dùng chiếc quạt của mình xua tan cái nắng nóng cho cả sân trường. Những bạn gái nhút nhát, dịu
dàng lại luôn quây quần lại luôn quây quần bên gốc cây phượng vĩ tâm sự về mọi việc mà các bạn
cho là lí thú nhất. Sân trường vui thật đấy! Làm cho các chú chim sâu cũng phải ngó xuống nhìn.
Những chùm hoa sữa nở rộ toả hương thơm quyến rũ, dù chỉ với bông hoa li ti, trắng muốt. Trên
không trung, ông mặt trời cháy bỏng, ngó xuống nhìn nở nụ cười với đàn em thơ đang nô đùa.
Bỗng ba hồi trống vang lên, các bạn học sinh lần lượt vào lớp, ai cũng tươi tắn như những đoá hoa
ban mai. Bởi các bạn sắp bước vào những tiết học sôi nổi hào hứng.
Giờ ra chơi ở trường em là vậy đó, nó mang lại cho chúng em biết bao kỉ niệm thân thương,
dưới mái trường mến yêu.

Em hãy tả lại buổi sum họp của gia đình em hoặc gia đình em quen biết.
Đề bài: Em hãy tả lại buổi sum họp của gia đình em hoặc gia đình em quen biết.
Bài làm
Tết năm ngoái, bố mẹ về thăm hai chị em tôi. Cả gia đình tôi lại được ngồi bên nhau trò
chuyện thân mật sau một thời gian dài xa cách.
Cả nhà dang ngồi uống trà, đón tết trong phòng khách. ánh đèn nê ông toả ánh sáng xanh dịu.
chiếc tủ đứng bằng gỗ cẩm ly được đánh véc ni láng bóng như mặt gương, nổi bật các đường vân
như những nét hoa văn kì ảo. ấm trà nóng bốc hương sen nghi ngút bên cạnh đĩa bánh mứt thơm
ngon. Cây hoa đào với muôn ngàn cánh hoa nở rộ vẫy chào năm mới. đồ dùng trong nhà được mẹ
tôi sắp xếp rất gọn gàng.
Mẹ lấy trong va ly ra hai chiếc hộp quà xinh xắn. Ba nói:
- Nào! hai chị em con mở ra xem bố mẹ mua tặng món quà gì?
- à! Đó chính là một chú thỏ bông ngộ nghĩnh mà tôi mong có được nó từ bấy lâu nay.
Bà tôi mang ra một gói kẹo đưa cho hai chị em tôi:
- Hai cháu ăn xong nhớ đánh răng kẻo bị sún thì khổ.
Bé Long chen vào quả quyết:
- Long thương bà này, thương ba, mẹ, chị My và cô Hiền nữa. Vừa nói Long vừa giơ
ngón tay ra đếm làm cho cả nhà phì cười. Ba hỏi với giọng nói sao mà ấm áp quá.

- Thế năm nay con có được giấy khen không?
Tôi thưa với bố và khoe tấm giấy khen:
- Có ạ!
Bố xoa đầu tôi cười:
- Tốt lắm! Cố học giỏi cho mẹ và ba mừng nhé con.
Mẹ nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, chứa đựng cả một biển trời yêu thương dành cho tôi. Mẹ
nở một nụ cười kín đáo, một niềm vui khôn tả. Trên ti vi chiếu chương trình đón tết. A! ở hồ
Gươm đang bắn pháo hoa đẹp quá! Đêm giao thừa đó, cả gia đình tôi quây quần bên nhau suốt
đêm.
Cứ năm nào cũng thế, gia đình tôi luôn có được những giờ phút sum họp thật vui vẻ, đầm ấm.
Hai chị em tôi thật hạnh phúc trong mái ấm gia đình, trong vòng tay yêu thương của ba mẹ.

Em hãy tả quang cảnh buổi lễ chào cờ đầu tuần của trường em (03.3).
Đề bài: “Em hãy tả quang cảnh buổi lễ chào cờ đầu tuần của trường em”.
Bài làm
Trời vừa sáng, tờ lịch bay bay như muốn nói: “Cô bé ơi! Hôm nay đã là thứ hai rồi đấy! Cô
ăn sáng nhanh nhanh để đến trường làm lễ chào cờ!”. Em ăn xong rồi! Thôi chào chị lịch chăm
chỉ, em đi học nhé!
Bầu trời lúc bấy giờ cao, trong xanh, không gợn chút mây. Những tia nắng vàng tươi lọt qua
kẽ lá, đậu trên vai các bạn học sinh chúng em. Gió thổi vi vu làm các cành cây đu đưa một cách
nhẹ nhàng, yểu điệu. Mặt trời chênh chếch rọi xuống, biến triệu giọt sương trên lá cây ngọn cỏ
thành những hạt ngọc nhấp nhánh, lung linh. Trên đỉnh cột, lá cờ đỏ sao vàng tung bay phấp phới
như đang reo vui trong nắng sớm. Các cô giáo trong những tà áo dài truyền thống đang đôn đốc
các bạn học sinh. Bỗng bác trống già cất giọng ồm ồm quen thuộc: “Tùng! Tùng! Tùng!”, báo
hiệu buổi lễ chào cờ sắp bắt đầu. Học sinh toàn trường quần áo chỉnh tề, xếp thành hàng ngũ ngay
ngắn. Cô tổng phụ trách cầm micrô nhắc nhở học sinh bỏ mũ xuống để buổi lễ chào cờ được bắt
đầu. “Nghiêm! Chào cờ Chào!”. Tiếng cô tổng phụ trách vang lên dõng dạc. Cả một rừng bàn
tay xinh xắn giơ cao ngang trán, đều tăm tắp. Tất cả các cặp mắt đều hướng lên nhìn lá quốc kỳ đỏ
thắm. Gió như ngừng thổi, mây như ngừng trôi, chim như ngừng hót để cùng chào cờ với chúng
em. Màu đỏ là màu máu của biết bao thế hệ cha anh đã ngã xuống. Còn sao vàng năm cánh lại là

biểu tượng của đất nước, của cách mạng. Hoà nhịp với tiếng trống Đội là bài hát Quốc ca trầm
hùng vang lên giữa không gian. Lời bài hát khiến em hình dung tiếng bước chân rầm rập của đoàn
quân ra trận theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc: “Đoàn quân Việt Nam đi chung lòng cứu
quốc ”. Tiếp đến là bài hát Đội ca. Lời bài hát hư nhắc nhở chúng em phải ra sức phấn đấu học
tập: “Cùng nhau ta đi lên theo bước đoàn thanh niên đi lên ”. Khi toàn trường đã hát xong bài
hát, cô tổng phụ trách dõng dạc hô to: “Vì Tổ quốc xã hội chủ nghĩa, vì lí tưởng của Bác Hồ vĩ
đại, sẵn sàng!”. “Sẵn sàng”, tiếng hô đáp lại to đều, tưởng chừng lay động cả bầu không khí trong
sân trường. Tiếp đó, cô Hiệu phó nhà trường lên nhận xét lễ chào cờ và thông báo kết qủa thi đua
của từng lớp trong tuần qua. Em vui mừng biết bao khi lớp 5G chúng em dẫn đầu toàn trường.
Cuối cùng, thầy Hiệu trưởng nhà trường lên nhắc nhở toàn trường những hoạt động trong tuần tới.
Buổi lễ kết thúc trong bài hát “Gặp nhau dưới trời thu Hà Nội”. Các lớp lần lượt về từng phòng để
chuẩn bị cho tiết học đầu tiên với bao ước vọng.
Hình ảnh lá cờ đỏ sao vàng luôn in đậm trong tâm trí em. Để xứng đáng với biết bao chiến sĩ
anh hùng đã hy sinh vì độc lập tự do của đất nước, mai sau, em sẽ cố gắng trở thành một công dân
có ích cho xã hội.
Em hãy tả quang cảnh buổi lễ chào cờ đầu tuần của trường em (03.4).
Đề bài: “Em hãy tả quang cảnh buổi lễ chào cờ đầu tuần của trường em”.
Bài làm
Chim hót líu lo, trăm hoa đua nổ, em thầm nghĩ: “Sao cảnh vật đẹp thế nhỉ?”. Sực nhớ ra hôm
nay có buổi lễ chào cờ đầu tuần, em nhanh chân rảo bước tới trường trên con đường quen thuộc
với niềm vui và sự phấn khởi tràn ngập.
Sân trường trở nên nhộn nhịp như một ngày hội. Chị nắng nhảy nhót trên bầu trời trong xanh
để ca múa. Những làn mây trắng như đang khẽ cười, thắp sáng sự vui mừng. Anh gió đu đưa vẫy
chào mọi người. Các bạn học sinh đang xếp những hàng ghế thẳng tăm tắp như chơi trò xếp hình.
Các thầy giáo, cô giáo đều có mặt đông đủ cùng với nụ cười tươi thắm nở trên môi. Ai nấy cũng
đều bận rộn chuẩn bị cho lễ chào cờ. Bỗng: “Tùng! Tùng! Tùng! ”. Tiếng trống báo hiệu buổi
lễ chào cờ vang lên. Ai nấy cũng đều trong tư thế chuẩn bị ở vị trí của mình. Cô Hằng tổng phụ
trách nghiêm nghị ra hiệu lệnh: “Nghiêm! Chào cờ! Chào!”. Các bạn đội viên giơ những bàn tay
nhỏ nhắn của mình lên để chào cờ một cách dứt khoát. Trong từng nhịp trống do các bạn trong đội
nghi lễ đánh, lá cờ được kéo lên từ từ theo ánh mắt đầy xúc động của mọi người. Những ánh mắt

ngây thơ đó như muốn nói rằng sẽ luôn học tập thật giỏi để trở thành những người có ích cho xã
hội, để không phụ công lao của các chiến sĩ đã hi sinh thân mình bảo vệ Tổ quốc. Tiếng trống dứt,
cô Hằng hô: “Quốc ca!”. Những lời hát dõng dạc, đầy khí thế vang lên như đánh thức bầu không
khí chung quanh. Bài hát như nhắc nhở chúng em về công lao của những người đã tham gia hoạt
động cách mạng, giữ gìn độc lập, bảo vệ đất nước. Bài hát Quốc ca kết thúc, cô Hằng hô tiếp:
“Đội ca!”. Những đôi môi nhỏ bé mấp máy theo lời hát: “Cùng nhau ta đi lên theo bước Đoàn
thanh niên đi lên ” tràn đầy vẻ quyết tâm như muốn nói sẽ cố gắng học tập để không làm phụ
lòng Bác Hồ kính yêu luôn che chở cho mình, để không phụ lòng những người đang dạy dỗ mình.
Những giây phút này như ngừng trôi. Gió như ngừng thổi. Chim như ngừng hót. Tất cả dường như
đều im lặng, nhường chỗ cho bài hát. Khi kết thúc bài hát, cô Hằng hô vang với giọng nói dứt
khoát:
- Vì Tổ quốc xã hội chủ nghĩa, vì lí tưởng của Bác Hồ vĩ đại: Sẵn sàng!. Cả sân trường như
nổi dậy sau lời nói mà mọi người cùng đáp lại: “Sẵn sàng!”. Sau đó, cô Hằng nhận xét các lớp
trong tuần qua và phổ biến các hoạt động tuần này. Khi kết thúc lễ chào cờ, mọi người cùng nhau
hát vang bài hát: “Vì một thế giới ngày mai” để hưởng ứng SEA Games 22. Sau đó, các bạn học
sinh xếp hàng vào lớp. Sân trường trở nên vắng vẻ.
Giờ buổi lễ chào cờ đã kết thúc nhưng những giây phút đó sẽ luôn conf đọng mãi trong em.
Em tự hứa với mình sẽ luôn cố gắng học tập thật tốt để có thể xứng đáng với lá cờ Tổ quốc.
Em hãy tả quang cảnh buổi lễ chào cờ đầu tuần của trường em(02.1).
Đề bài: “Em hãy tả quang cảnh buổi lễ chào cờ đầu tuần của trường em”.
Bài làm
Hôm nay, em thấy các bạn mặc quần áo rất đẹp và gọn gàng. Vẻ mặt ai cũng rạng rỡ. Thì ra
trường em tổ chức lễ chào cờ đầu tuần.
Bây giờ đã là cuối mùa thu đầu mùa đông, tiết trời se se lạnh. Bầu trời trong vắt không một
gợn mây đen. Những tia nắng hiếm hoi tìm cách chiếu xuống sân trường. Hàng cây xào xạt thổi.
Gió thổi vi vu. Chim hót líu lo. Tạo ra bức tranh đầy màu sắc. Tốp các bạn nữ ngồi thành nhóm kể
chuyện cười với nhau. Nhóm các bạn nam đùa nghịch, đọc báo thật thú vị. Tuy thế nhưng các bạn
vẫn không quên chiếc khăn đỏ trên vai. Hôm nay, các thầy cô giáo cũng mặc đẹp hơn mọi ngày.
Các cô giáo trong bộ áo dài thướt tha. Thầy giáo mặc bộ comple trông thật bảnh trai. Thầy cô chạy
đi chạy lại trên cầu thang để chuẩn bị cho buổi lễ. Dưới sân trường đã tấp nập những hàng ghế

xanh, nâu, đỏ. Đội trống trong bộ nghi lễ trắng, đầu đội mũ ca nô cũng đã sẵn sàng. Đúng 7 giờ
30 phút tiếng trống giòn giã báo hiệu buổi lễ chào cờ đã đến. Tượng Bác Hồ đã được mang ra.
Như Bác Hồ cũng về dự lễ chào cờ với chúng em. Chúng em nhanh chân vào hàng. Hiệu lệnh
Chào cờ! Chào! của cô tổng phụ trách vang lên. Mọi người đứng nghiêm trang đồng thời những
búp măng non giơ lên. Tiếng trống Đội nổi lên. Lá cờ Tổ quốc dần dần được kéo lên đỉnh cột. Ai
cũng ngước nhìn lá cờ, lòng họ lại rộ lên một cảm xúc khó tả như lá cờ đang nhắc nhở họ nhớ đến
các anh hùng liệt sĩ đã đổ máu giành lại độc lập cho đất nước. “Đoàn quân Việt Nam đi chung
lòng cứu quốc, bước chân dồn vang trên đường gập ghềnh xa”. Đó chính là lời đầu của bài Quốc
ca mà chúng em thường hát. Nó luôn bên em, nhắc nhở em phải học tập chăm chỉ để vun đắp cho
Tổ quốc ngày càng giàu mạnh. “Cùng nhau ta đi lên theo bước Đoàn thanh niên đi lên cố gắng
xứng đáng cháu ngoan Bác Hồ”. Đó chính là bài Đội ca. Đội sẽ dìu dắt em trong học tập, kỉ luật
và vui chơi theo năm điều Bác Hồ dạy. Nó sẽ giúp em khôn lớn, trưởng thành tiến bộ trong thời kì
còn thơ dại. Cả trường im lặng nghe cô tổng phụ trách đọc lời tuyên thệ: “Vì xã hội chủ nghĩa, vì
lí tưởng của Bác Hồ vĩ đại, sẵn sàng!”. Cả trường đồng thanh hô: “Sẵn sàng” như xé tan bầu
không khí im lặng. Bây giờ chim vẫn hót líu lo, gió vẫn thổi vi vu, hàng cây xanh rì rào. Cô tổng
phụ trách đọc bảng thi đua. Khi nghe lớp mình xếp loại “Tốt”, em rất vui. Thầy hiệu trưởng dặn
dò xong, chúng em lần lượt lên lớp.
Hình ảnh lá cờ, bài quốc ca, đội ca cùng với lời tuyên thệ mà em được nghe trong buổi lễ
chào cờ sẽ là hành trang theo em suốt cuộc đời. Để em có thể giúp ích cho xã hội.
Hãy tả ngôi trường thân yêu đã gắn bó với em nhiều năm qua.
Đề bài: Hãy tả ngôi trường thân yêu đã gắn bó với em nhiều năm qua.
Bài làm
Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày tôi bắt đầu học tiểu học. Biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui
cùng những năm tháng học trò đã trôi đi dưới mái trường tiểu học Cát Linh thân yêu. Ngôi trường
vẫn còn đó chỉ có đám học trò chúng tôi là lớn dần và sẽ phải rời xa mái trường.
Dũ đã nhiều năm trôi qua nhưng ngôi trường vẫn vậy, chẳng thay đổi là bao. Cánh cổng
sắt xanh với tấm biển phô dòng chữ “ TRƯỜNG TIỂU HỌC CÁT LINH” đỏ thắm vẫn luôn mở
rộng đón chào những học sinh mới và tạm biệt nhữgn học sinh cuối cấp như chúng tôi. Đi vào sâu
trong sân trường, tôi luôn cảm thấy dễ chịu và thoải mái với bao cây xanh. nào cây đa cổ kính,
trầm tư xế bóng những trưa hè, nào cây hoa sữa non dáng gầy gầy, xương xương, hay anh bàng

cao cao, lá xanh màu ngọc,hàng cây cau cảnh xanh mát, tỏa hương thơm ngát, tất cả gợi nên vẻ
đẹp tuyệt vời cho trường tôi. Ở giữa sân trường là sân khấu, nơi mà chúng tôi được nghe, thưởng
thức những tiết mục đặc sắc, hay đó cũng là nơi cô tổng phục trách chỉ huy buổi chào cờ, những
ngày lễ lớn. Bên cạnh là cột cờ với lá cờ đỏ tươi, ngôi sao vàng năm cánh như nhắc nhở chúng tôi
phải biết ơn những người đã hy sinh vè nền độc lập dân tộc Việt Nam. hai bên cạnh sân trường là
hai dãy nhà hai tầng, ba tầng. Đó là các phòng học lớp 1, lớp 2, lớp 3, lớp 4 và lớp 5. Nhìn từ xa,
hai dãy nhà như một con tàu rộng lớn đưa chúng tôi tới những bến bờ của tri thức. Trong mỗi lớp
học đều được trang trí những cành phong lan và đầy đủ đồ dùng: bàn ghế, bảng, quạt, ti vi, đàu
đĩa Ở các lớp còn được treo ảnh bác Hồ rất ngay ngắn. Vuông góc với dãy lớp học là các phòng
làm việc như phòng thầy hiệu trưởng, phòng cô hiệu phó, phòng đoàn đội, phòng tài vụ và đặc biệt
là phòng vi tính giúp chúng tôi hiểu thêm về cộng nghệ thông tin, thư viện với các loại sách giáo
khoa, tham khảo truyện đọc giúp ích cho chúng tôi rất nhiều trong học tập.
Ngôi trường tiểu học Cát Linh đã ghi dấu trong trái tim tôi một thời học sinh đầy mơ ước.
Tôi sẽ không bao giờ quên nơi này cũng những chuỗi ngày đẹp đẽ đầy ắp những kỉ niệm bên thầy
cô, bạn bè.
Hãy tả quang cảnh buổi lễ chào cờ đầu tuần của trường em (02.2).
Đề bài: “Em hãy tả quang cảnh buổi lễ chào cờ đầu tuần của trường em”.
Bài làm
Thế là đã đến thứ hai rồi! Em đến trường sớm hơn mọi ngày một chút, vì hôm nay tổ chức lễ
chào cờ.
Trời hôm nay thật là đẹp! Những đám mây trắng nhởn nhơ bay trên bầu trời xanh ngắt. Tại
sân trường, chúng em đã có mặt đông đủ. Oa! Mọi người ăn mặc thật là đẹp. Màu trắng của chiếc
áo đồng phục, màu đen của những mái tóc, màu áo dài của các cô giáo và màu đỏ tươi của chiếc
khăn đỏ luôn mang trên vai các bạn Đội viên. Tất cả hòa vào nhau trông như một khu vườn đầy
hoa. Những chiếc ghế xanh, đỏ, tím, vàng xếp thành hàng như một chiếc tàu đang chạy. Trên khán
đài, cô tổng phụ trách, thầy hiệu trưởng và cô hiệu phó đang thoăn thoắt chuẩn bị cho buổi lễ chào
cờ. Các bạn đội trống mặc bộ quần áo trắng toát đang đánh trống thử: Tùng! Tùng! Tùng!. Tiếng
trống kéo dài vang lên như thôi thúc chúng em vào xếp hàng. Khi cả trường đã ổn định, tiếng hô
dõng dạc của cô tổng phụ trách từ loa vang lên: “Mời các thầy cô giáo và toàn thể các con học
sinh đứng dậy làm lễ chào cờ”. “Nghiêm! Chào cờ Chào!”. Những bàn tay búp măng của các

bạn Đội viên giơ lên. Hàng nghìn con mắt hướng về lá Quốc kì. Sao mà im lặng thế, những tiếng
chim hót líu lo, tiếng cười đùa như đã biến mất. Từ loa vang lên: “Quốc ca”. “Đoàn quân Việt
Nam đi chung lòng cứu nước, bước chân dồn vang trên đường gập ghềnh xa ”. Bài hát như nhắc
chúng em nhớ đến bao chiến sĩ dũng cảm đã ngã xuống cho Tổ quốc độc lập tự do. Quốc ca kết
thúc, Đội ca vang lên: “Cùng nhau ta đi lên theo bước Đoàn thanh niên đi lên, cố gắng xứng đáng
cháu ngoan Bác Hồ ”. Bài hát như muốn nhắc nhở chúng em phải cố gắng chăm chỉ học hành để
xứng đáng làm cháu ngoan Bác Hồ kính yêu. Quốc ca và Đội ca kết thúc. Cô tổng phụ trách nói:
“Vì Tổ quốc xã hội chủ nghĩa, vì lí tưởng của Bác Hồ vĩ đại, sẵn sàng!”. Tiếng hô to đều của cả
trường vang lên: “Sẵn sàng” như lay động cả một bầu không khí. Thầy Hiệu trưởng lên nhận xét
thi đua và phổ biến công tác trong tuần cho khối bốn và năm. Thầy khen lớp em đạt nhiều thành
tích trong đợt hai mươi tháng mười một. Buổi lễ kết thúc, chúng em lần lượt xếp hàng vào lớp.
Khi vào lớp, hình ảnh của lá cờ vẫn thấp thoáng đâu đây trong phòng học. Mái trường thân
yêu với những lá cờ đầu tuần mãi mãi sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí chúng em.
Hãy tả quang cảnh trường em lúc tan học.
Đề bài: Hãy tả quang cảnh trường em lúc tan học.
Bài làm
Trời đã về chiều. Nắng trên sân trường đã tắt. Chỉ còn gió lao xao trong những tán lá bàng, lá
phượng và thổi dọc hành lang vắng vẻ. Chúng em đang học tiết cuối cùng của buổi học hôm nay.
Trước giờ tan học, sân trường và dọc hành lang các lớp đều vắng vẻ, yên lặng. Thế nhưng
phía ngoài trường, ở cả ba cổng đều chật ních xe cộ và phụ huynh đang đứng đợi đón con em.
Nắng chiều đã nhạt, chỉ còn toả dịu trên ngọn cây và mái ngói. Hồi chuông báo giờ tan học vang
lên. Tiếng chào thầy cô giáo từ các lớp vang lên rõ mồn một. Chừng một, hai phút sau, từ các lớp
học, học sinh vui vẻ toả ra hành lang, ra sân và đi về phía cổng chính cùng hai cổng phụ. Trường
em xếp hàng rất nề nếp. Chúng em cùng anh chị lớp trên nên luôn nhường các em lớp một, hai, ba
đi trước sau đó chúng em nối đuôi đi theo sau. Ra đến cổng trường chúng em mới dám phá hàng.
Tiếng cười nói râm ran. Người bước bình thản, người đi vội vàng, người hổ hởi vì vừa làm tốt bài
kiểm tra còn người nào có vẻ mặt buồn xo là không làm được bài hay vừa bị điểm kém. Được gặp
bố mẹ hoặc người thân đến đón, ai nấy đều tười cười rồi leo lên phía sau xe đạp hoặc xe máy.
Người khoe chuyện này, người khoe chuyện khác, ríu rít cả lên. Xe cộ phải lách mà đi nhưng ai
nấy đều hoà nhã, vui vẻ, không hề xảy ra chuyện đụng chạm hay to tiếng. Những bạn đi bộ nép

theo bờ tường mà vượt nhanh khỏi chỗ đông. ở hai bên cổng phụ có các bà ngồi bán quà vặt trông
những thứ quà ăn mới hấp dẫn làm sao, nhưng các bạn trường em rất ngoan không bao giờ ăn quà
vặt linh tinh.
Chừng mười lăm phút sau, hành lang, sân trường và ngoài cổng đã vãn hẳn người. Lúc này
các thầy cô mới dắt xe ra về, còn các cô chú công nhân viên vẫn tất bận dọn dẹp. Mấy bạn bố mẹ
đến đón muộn đứng thập thò ở cổng lúc lúc lại bước ra ngoài nhìn ngược, nhìn xuôi, vẻ sốt ruột.
Từ sáng bố đã báo là chiều này có việc bận, sẽ đến đón em vào lúc năm giờ nên em yên tâm ngồi
chơi với bác bảo vệ.
Buổi tan học diễn ra nhanh chóng, gọn gàng, có trật tự. Ai nấy đều vui vẻ trở về với mái ấm
của gia đình mình.
Hãy tưởng tượng và tả lại một nhân vật trong truyện em đã đọc
Trong truyện Tấm Cám, Tấm là cô gái vừa đẹp người vừa đẹp nết.
Cô Tấm có dáng người thon thả, đôi bàn tay búp măng và đôi chân nhỏ xinh xinh. Khuôn mặt
trái xoan trong sáng và hiền hậu. Đôi lông mày lá liễu, cùng đôi mắt bồ câu . Mái tóc đen óng ả
lại mềm mại như những sợi tơ buông xõa đến quá vai. Mũi không cao nhưng hợp với khuôn mặt.
Hàm răng trắng như mây lại được điểm bằng một chiếc răng khểnh, mỗi lần cô cười rất duyên
dáng. Đôi má bầu bầu, với làn da trắng hồng. Trông cô đẹp như nàng tiên, khi cô mặc quần áo,
lấy từ mấy lọ xương cá Bống chôn dưới chân giường để đi trẩy hội.
Lúc nghèo khổ, cũng như lúc là vợ vua. Cô Tấm luôn giữ bản chất cần cù, chịu thương chịu khó
của người lao động. Trong cung cô vẫn giặt quần áo cho vua. Khi về giỗ mẹ, Tấm vẫn leo lên
cây cau hái quả để cúng. Bị mẹ con Cám hại chết, nhưng con người hiền lành, hiếu nghĩa đôn
hậu ấy đã đấu tranh quyết liệt và sau cùng đã được trở về bên vua.
Cô Tấm xinh đẹp, dịu hiền, chân chất dịu thương , chịu khó. Cô bền bỉ dành lại hạnh phúc. Cô
Tấm đẹp người đẹp nết ấy là hình ảnh cho người dân Việt Nam của chúng ta.
Tả 1 ca sĩ đang biểu diễn
Đang ngồi chơi vi tính, bỗng em thấy tiếng giới thiệu trên ti vi, thưa quý vị và các bạn, mở đầu
chương trình “ ngày hội bóng đá” hôm nay ca sĩ Trần Tiến sẽ biểu diễn bài hát “ trái bòng tròn”.
Em vội bật dậy chạy ra xem, bài này em rất thích, lại vào đúng dịp AFF Cup mà !
Em chăm chú nhìn lên màn hình chú Trần Tiến cầm mi-cơ-rô bước ra sân khấu. chú mặc một
chiếc áo véc màu xám và đeo cà vạt màu xanh da trời trông thật oai. Chú bắt đầu hát. Vẫn điệu

nhạc, lời hát quen thuộc ấy vọng vào tai em. Giọng hát chú vang lên. “ Trái bóng bay lên, tôi
không yên lòng ”hay quá ! Chú Tiến giả bộ ngó khung thành đứng trên sân khấu, rồi lấy chân
sút mạnh, thật là buồn cười. Em vừa nghe vừa rung đùi hát theo. Bỗng chú hát cao lên, chạy
xuống tận hàng ghế khán giả ồ ố ô í a í a í à ” Thật là vui nhộn, emvỗ tay đồm độp.
Thỉnh thoảng, chú vuốt mái tóc đã điểm bạc, cười vui vẻ. Tay chú dang rộng ra, hát tiếp
“ ồ ố ồ í à í à ê ”chú không ngừng nhún nhảy, chú hát phải gọi là mê li luôn. Chú làm
em tưởng như đang sống giữa đát nước Sin-ga-Po tươi đẹp, nơi đội tuyển Việt Nam thi đấu. Chú
vừa hát xong, cả trường quay vang lên tiếng hét. “Việt Nam vô địch !”
Em cũng như mọi người, cũng mong đội tuyển Việt Nam dành được chức vô địch, “ giấc mơ
vàng” mà chúng ta đã chờ đợi hơn 10 năm qua.
Tả bạn học sinh.
Đề bài: Tả bạn học sinh.
Bài làm
- Hương ơi! Nhanh lên
- Ừ, tớ ra ngay đây, đợi tí nào!
Các bạn biết giọng nói đó là của ai không? Đó chính là Hương cô bạn gái thân nhất của tôi
đấy.
Tôi và Hương chơi với nhau lâu lắm rồi, chúng tôi quen nhau khi hai đứa được xếp vào cùng
một lớp hai. Từ hồi ấy đến bây giờ đã mấy năm rồi nhỉ? Chà! cũng lâu thật rồi đấy, tuy vậy nhưng
tình bạn của chúng tôi vẫn thắm thiết như ngày nào. Tôi và Hương bằng tuổi nhau, nghĩa là năm
nay hai đứa chúng tôi đều mười một tuổi. Tuy thế nhưng khi đi với Hương tôi thấy Hương trông
có vẻ chững chạc và lớn hơn tôi nhiều. Hương đến lớp trong bộ áo đồng phục với chiếc áo trắng
và chiếc váy kẻ ca rô cùng chiếc khăn quàng đỏ được thắt ngay ngắn trước ngực. ở nhà bạn
thường mặc những bộ đồ rất mát mẻ, còn khi đi chơi bạn hay chọn các bộ đồ khoẻ khoắn với chiếc
áo phông cùng với cùng với chiếc quần jeans. Hương có dáng đi thật uyển chuyển, nhẹ nhàng. Làn
da trắng hồng, mịn màng làm tôn lên khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của bạn. Chao ôi! Đôi mắt
của bạn thật là đẹp. Đôi mắt to, đen láy, sâu thẳm và trong đôi mắt đó luôn ánh lên cái nhìn nghịch
ngợm của tuổi học trò nhưng cũng rất dịu hiền. Mái tóc đen óng, mượt mà, luôn được bạn cặp
gọn ra đằng sau gáy bằng chiếc cặp nho nhỏ, xinh xinh. Em yêu nhất là khuôn mặt bạn mỗi khi
vui hay mỗi khki bạn được điểm 10, khi đó khuôn mặt bỗng trở nên tươi tắn, rạng rỡ hẳn lên, đôi

môi đỏ hồng hé nở một nụ cười để lộ hàm răng trắng, đều đặn. Chúng em quý Hương không chỉ vì
nét đẹp đáng yêu của bạn mà là những nết tốt của bạn để chúng em noi theo. ở lớp Hương luyôn tỏ
ra là một người học sinh xuất sắc, lực học về các môn của bạn rất đều. Trong lớp bạn còn rất chăm
giơ tay phát biểu, những bài toán khó chưa thấy bạn nào giải được thì đã thấy cánh tay búp măng
của Hương giơ lên rồi. tuy học giỏi nhưng Hương không hề kiêu căng mà rất khiêm tốn, những
hôm có bài khó các bạn học kém thường nhờ bạn ấy giảng hộ và Hương vui vẻ nhận lời, hôm nay
Hương giảng các bạn chưa hiểu thì hôm sau Hương lại giảng tiếp cho đến khi các bạn thật hiểu
mới thôi. Không những thế Hương còn là một cây văn nghệ của lớp, giọng hát của bạn như trời
phú: sao mà ấm áp, thiết tha đến thế khi hát về tình thầy trò, mà cũng thật à nhhí nhảnh, vui tươi
khi hát về tình bạn thơ ngây trong sáng của tuổi học trò. Bạn còn rất lễ phép với người trên, khi
gặp các thầy cô trong trường bạn đều đứng nghiêm chào hỏi lễ phép.
Sau một thời gian được cùng học, cùng chơi với bạn em đã học được ở bạn rất nhiều tính tốt.
Và em sẽ cố gắng noi gương học tập ở bạn để trở thành một người học sinh xuất sắc.

Tả cây cối.
Bài làm
Ở sân trường em trống rất nhiều cây bóng mát, nào là caâ bàng, caâ đa. Nhưng đối với em
đẹp và lôộnglấy nhất vẫn là cây phượng vĩ, ở giữa sân trường.
Nhìn từ xa, cây phượng như một chiếc ô khổng lồ màu xanh đốm đỏ. Thân cây màu nâu
sẫm, xù xì đẫm những u bướu. Lại gần, em thấy những chiế rẽ ngoằn ngoèo như đang uốn lượn
trên mặt đất. Lá phượng thay đổi theo từng mùa trong năm. Mùa đông, cây rụng hết lá, phoôra
những cành khẳng khiu như những bàntay gân guốc đang ngửa xin chút gì của thời gian. Xuân
sang, những giọt mưa phùn đã đánh thức các mầm non bé xíu. Chỉ sau một đêm, phợng đã khoác
lên mình một chiếc áo mới màu xanh tuyệt đẹp. TỪ lúc lá mơn mởn đến lúc kết nụ chẳng lâu là
mấy. Nụ phượng đẹp lắm: bé bé xinh xinh như các cúc áo kết từng chùm trắng xoá. Xuân qua, hè
về, phượng bắt đầu nở hoa. Mỗi bông phượng có năm cánh mỏng, màu đỏ rực. Hoa phượng
coómùi hương chẳng giống loài hoa nào, một mùi hương mà chỉ đám học trò hcúng em mới hiểu.
Vào những ngày hè oi bức, còn gì thú vị hơn khi được vui đùa cùng đám bạn dưới gốc cây râm
mát này cơ chứ! Chúng em thường kể cho nhau nghe những câu chuyện tuổi học trò. Mấy đứa
nghịch ngợm thì lấy nhị phượng chơi chọi gà, đáư thì thách những cánh phượng làm thành chú

bướm xinh ép vào trang vở. Cây phượng đẹp nhất vào tháng năm, lúc đó cả cây phượng nở tung ra
một màu đỏ rực thắm giữa bầu trời xanh thoắng đãng. Khi ấy, phượng mang một sắc thái thật kiêu
sa, dễ thương. Chúng em ngước nhìn lên cây phượng, bỗng thốt lên một câu: Ôi! Đẹp quá! Đẹp
quá! Hết mùa hoa phượng tàn dần. những cánh phượng rơi lả tả, lúc ấy cả sân trường tựa như trải
lê tấm thảm nhung khổng lồ màu đỏ. Treê những cành phượng đã xuất hiện những quả phượng dài
như quả bồ kết, khẽ đung đưa trước gió
Tả cây phượng trường em
Đề bài: Tả cây phượng trường em
Bài làm
Ở sân trường em có rất nhiều cây toả bóng mát nhưng em thích nhất là cây phượng vĩ.
Không biết cây được trồng từ lúc nào mà giờ đây cây đã cao đến gác hai của trường
em.Gốc phượng xù xì, chỉ vừa một vòng tay của em mà sao cành lá nhiều đến thế.
Cứ đến đầu tháng hai, phượng bắt đầu nảy lộc, lúc đầu chỉ là những chồi non bé tí.Tháng
ba, tháng tư đã xanh ngắt một màu cành lá xum xuê.Vừa hay lúc đó ánh nắng chói chang, nhưng
không sao như một chiếc ô khổng lồ toả mát suống sân trường.Lúc này hoa phượng lác đác điểm
vào những vòm lá xanh trông cây phượng càng thêm rực rỡ.Cuối tháng năm, hoa phượng đỏ rực
từng chùm đan xít vào nhau như những chùm pháo tết.Những bông phượng đỏ thắm có năm cánh
mỏng manh như cánh bướm xếp khít vào nhau, ôm lấy những tơ nhuỵ vàng tươi trông thật lộng
lẫy.Hương phượng dìu dịu phảng phất khắp trường.
Em thích cây phượng lắm, phượng chẳng những cho chúng em bóng mát vui chơi mà còn
làm cho quang cảnh trường em thêm đẹp.Những giờ ra chơi mà được ngồi dưới gốc phượng hóng
mát, ngắm hoa và chơi chọi gà thì thật là thú vị.
Tả cô giáo của em
Bài làm
Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ
tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn
bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không
sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới
trường.
Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất

trong những ngay fem còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai
cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng
người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến
những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc
hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong
vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi
lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm
của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng
trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú.
Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm
hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì
thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ
ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi
cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn
sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp,
cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt
về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì
không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng
như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào.
Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han.
Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em
vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương ”.
Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng
đầu tiên của cuộc đời.
Tả con mèo nhà em

Đề bài: Tả con mèo
Bài làm
“Meo meo meo, rửa mặt như mèo”.Đó là bài hát yêu thích của em Phượng, em gái
em.Vì ngày nào Phượng cũng hát bài đó nên mẹ đã mua cho hai chị em một con mèo tam thể rất

đẹp.
Chú mèo tên là Tom.Bộ lông ba sắc màu vàng, đen, trắng xen kẽ nhau mượt mà và còn
đem lại cho Tôm một bộ y phục tuyệt diệu.Cái đầu tròn tròn bằng nắm tay người lớn, được điểm
sáng bằng cái mũi nho nhỏ, xinh xinh với hai cái lỗ ươn ướt màu hồng phấn.Hai bên khóe miệng,
những sợi râu mép trắng như cước lúc nào cũng cử động liên tục.Chân chú như quả bí đao.Bốn
chân nhỏ và thon.Cái đuôi dài thướt tha, duyên dáng.Bộ móng vuốt của Tôm thì rất lợi hại vừa
nhọn trông vừa đáng sợ như một vũ khí phòng thân khi có chuyện gì xảy ra.
Tôm rất thích đươc vuốt ve, chiều chuộng.Những lúc đang xem tivi, chú nằm vào lòng
em như muốn em xoa vào bộ lông mềm mại của chú.
Những ngày nắng ấm, Tôm thường ra sân nằm cạnh gốc chanh, ưỡn cái bụng trắng hồng
ra đón nắng.Đôi mắt cũng ra vẻ lim dim, ngắm nhìn những đám mây giữa vòm trời trong xanh
lồng lộng.
Ban đêm, Tôm tỏ ra chăm chỉ và cần mẫn làm việc lắm.Không có một xó xỉnh nào mà
chú không lục lọi .Đặc biệt là dưới bếp lũ chuột hay qua lại.Đôi mắt của chú trong đêm tối như
những tia hào quang xuyên thủng bức màn đêm.Đôi bàn chân của chú được “trang bị” một lớp
nệm dày và êm nên những bước đi của Tôm rất nhẹ nhàng.Vì vậy, những con chuột nhắt, chuột
cống bẩn thỉu không thể nào qua khỏi chiếc miệng với những chiếc răng sắc nhọn của chú.
Em rất quý Tôm vì chú đã giúp gia đình em diệt sạch lũ chuột hư đốn.Với công lao to lớn
này của chú em sẽ cho chú mèo Tôm “một người thợ săn chuột” bữa tiệc với vài con cá bống và
một cốc sữa con bò.Tôm quả là một con mèo khôn ngoan và biết nghe lời.
Tả cơn mưa.
Một buổi sáng, có những đám mây lạ bay về. Những đám mây lớn và nặng trĩu, đặc xịt bao
chùm cả một vùng trời. Gió bỗng nổi lên mang theo hơi nước lạnh đến gai cả người. Mưa đã
xuống rồi.
“ Lẹt đẹt… lẹt đẹt”. Tiếng mưa rơi xuống mái tôn hiên nhà nghe thật chát chúa như những tiếng
viên đá nhỏ rơi từ trên cao xuống. Mưa to dần đến xối xả, ngoài sân bắt đầu nổi những quả bong
bóng trắng xoá. Người đi đường tranh nhau tìm chỗ tránh mưa. Con mèo bị ướt lướt thướt vội lao
vút vào trong nhà để trú mưa. Nước xiên xuống các bụi cây, những cành lá vẫy tai run rẩy. Bỗng
có một ánh chớp như cắt ngang bầu trời kèm theo tiếng sấm đùng đùng. Gió thổi mạnh càng làm
cơn mưa ngày một to hơn. Lại một tiếng sấm nữa như phá tan khoảng không ra từng mảnh. Ở bên

góc nhà mưa xối từ trên trần xuống giống như thác đổ, nước bắn tung toé tạo ra những chùm pháo
hoa lớn trông rất đẹp. Gió lại tiếp tục thổi, mưa ngớt dần kèm theo vài tiếng sấm nhỏ xa xa. Trên
bầu trời, bảy sắc cầu vồng xuất hiện trông thật đẹp mắt. Bầu trời lúc này rất sáng và mát mẻ. Trên
cây mấy chú chim chào mào thi nhau hót nghe thật vui tai.
Sau cơn mưa, dường như cảnh vật được tiếp thêm sức sống. Làm cho con người cảm thấy sảng
khoái dễ chịu hơn rất nhiều. Cơn mưa thật là kì diệu, thật là tuyệt vời.

Tả con vật mà em yêu thích
Bài Làm
Nhà em có nuôi một con mèo. Nó là thành viên khá quan trọng trong gia đình em.
Con mèo vừa tròn một tuổi. Chú ta nặng khoảng một cân rưỡi. Nó là giống mèo đực được
bác em cho năm ngoái. Con mèo này béo tốt, nằm vừa trong vòng tay em. Chú mèo khoác lên
mình chiếc áo hai màu: trắng và vàng. Lông chú mượt như tơ, nhìn xa như một khối mây biết đi.
Lông phía trên lưng màu nâu vàng, còn lông cổ, đầu và chân đều màu nâu trắng. Cái đuôi dài
thướt tha, mượt mà lúc ngoe nguẩy bên này, lúc lắc lư bên kia. Bốn cái chân thon thon. Bên dưới
bàn chân là tấm nệm êm của mèo, làm cho những bước chân của chú thêm nhẹ nhàng. Đồng thời
chú cũng có hàng móng vuốt sắc nhọn - vũ khí lợi hại nhất của chú ta. Đầu mèo ta chỉ to bằng quả
cam sành, lắc lư liên tục. Đôi tai nhỏ hình tam giác dựng đứng để nghe ngóng. Em sờ vào tai
chúng nhưng chú ta không thích cứ lắc lắc cái đầu. Cái mũi hồng hít hít ngửi ngửi trông thật dễ
thương. Hàng ria mép trắng muốt trông oai vệ gớm! Đôi mắt tinh ranh, đen nhánh như có thủy
tinh luôn trông ngang ngó dọc. Mỗi khi chú ngáp để lộ mấy cái răng bé xíu như mấy cái gai nhỏ.
Những ngày trời nắng, sáng dậy chú lại ra giữa sân rồi liếm cái lưỡi hồng vào chân trước,
còn hai chân sau duỗi ra đằng sau. Thế là chú ta lại nằm sưởi nắng. Chú vờn cái đuôi rồi cắn cắn
gặm gặm. Còn mùa đông chú nằm trên người em ngủ tít. Tai chú cực thính. Một tiếng động nhỏ
mèo ta cũng nghe thấy. Ô kìa! Chú mèo nằm sau thùng gạo để rình chuột đấy. Bỗng một con
chuột mon men đến bên chiếc lồng bàn đậy thức ăn. Chợt, chú mèo lấy đà. Đoạn, nó nhảy phóc
đến chỗ con chuột. Chú chuột ranh mãnh đã nằm trong móng vuốt mèo ta. Chú mèo nhà em là thế
đấy.
Từ ngày đó, “vệ sĩ” mèo canh gác nhà em sạch bóng chuột. Chú còn chơi với em mỗi lúc
rảnh rỗi. Nó là người bạn nhỏ của gia đình em.

Tả em bé.
Đề bài: Tả em bé.
Bài làm.
Các cụ ta có câu “ Ba tháng biết lấy, bảy tháng biết bò, chín tháng lò dò biết đi” cháu Tễu
của em cũng đang tuổi tập đi tập nói.
Bé Tễu mới tròn một năm, trông Tễu thật là xinh và bụ bẫm. Mỗi khi Tễu cười thì nhô bốn
cái răng trắng tinh. Những sợi tóc mềm mại như sợi tơ tằm được cắt tỉa gọn gàng. Đôi mắt Tễu
tròn , đen lay láy ẩn dưới đôi lông mày hình trăng khuyết đen nhạt. Một hôm em sang chơi bé
Tễu cười tít mắt đi đến chỗ em vẫy đôi tay lủn củn dễ thương. Tễu rất ngoan, ai bảo gì Tễu
cũng nghe theo và làm đúng cái nấy, nếu có ai gọi thì Tễu lại d ạ, ai bảo Tễu gọi bà thì Tễu
gọi b à ơ i ngọng líu ngọng lô. Tễu ngoan nhưng cũng có nhiều tật xấu, nào là cắn, làm
nũng, ngửa cổ ăn vạ, lúc thì đòi đi chơi, lúc thì đòi bế nhưng không có ai bế Tễu cả, rồi Tễu
khóc được một lúc lại ngừng và lấy đồ chơi ra “xếp xếp” “sắp sắp”. Bé Tễu rất thích đi, cứ thả
xuống là cắm đầu cắm cổ chạy, ngã huỵch thì Tễu lại đứng dậy và đi tiếp. Tễu không bao giờ
quậy phá linh tinh và không nghịch dại làm chết người.
Em rất quý bé Tễu vì bé luôn đem lại những tiếng cười sảng khoái về hành động, lời nói
và Tễu không nghịch dại.
Tả một bạn học của em
Đề bài: Tả một bạn học của em.
Bài làm
Em có rất nhiều người bạn thân. Nhưng người em yêu quý nhất là Ngọc Anh, bạn còn
được gọi với cái tên “nhà vô địch nhảy dây”.
Giờ ra chơi hôm đó, chúng em tổ chức cuộc thi nhảy dây. Đến lượt Ngọc Anh nhảy. bàn
tay búp măng của ban nhẹ nhàng cầm lấy chiếc dây, bắt đầu quay “ Một hai ba bắt đầu” - tiếng
“trọng tài” Nga vang lên. Đôi chân thon thả của Ngọc Anh lúc lên, lúc xuống thật nhịp nhàng
theo vòng quay đều đều của chiếc dây. những cơn gió mơn man thổi, mái tóc dầy và đen nhánh
của bạn nhẹ bay. bấy giờ, cặp mắt bồ câu long lanh xinh đẹp của Ngọc Anh chỉ chăm hcú vào
chiếc dây. Trên khuôn mặt bầu bĩnh đã lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng Ngọc Anh vẫn tiếp tục
nhảy. 1/9 120 Ngọc Anh dừng lại vì bị vấp dây, nhưng con số 120 đủ để bạn thắng cuộc. Cuộc
thi kết thúc “trọng tài” Nga tuyênt bố: “ Ngọc Anh là người chiến thắng”. Mọi người vỗ tay khen

bạn, Ngọc Anh cũng cảm ơn banừg nụ cười tươi tắn, đôi môi đỏ hồng càng thêm vẻ duyên dáng.
Bạn còn học rất giỏi, hát hay, vẽ đẹp Ngọc Anh thật là một cô bé tài năng và ngoan ngoãn.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×