Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (52.28 KB, 2 trang )
HỒ NƯỚC VÀ CHỊ MÂY
(Đoàn thị Hương – MN Phước Hòa)
Vào một ngày cuối xuân, những tia nắng vàng ấm áp đua nhau nhảy nhót trên mặt
hồ nước. Mặt hồ lung linh rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Thỉnh thoảng, một cơn gió
nhẹ thổi qua, mặt hồ lăn tăn gợn sóng Một vài chú cá nhỏ thích chí quẫy đuôi, búng
mình khỏi mặt nước, làm cho những tia nắng vỡ tan trên mặt hồ, tạo thành hàng
ngàn mảnh kim cương lung linh huyền ảo.
Hồ nước đang say sưa ngắm nhìn vẻ đẹp của mình. Bỗng “Ào! Ào!”, từng cơn gió từ
đâu tới tấp thổi đến, những đám mây mặc quần áo đem kịt ùn ùn kéo về, che kín cả
mặt trời. Một chị mây lớn nhất bay xà xuống thật gần hồ nước. Chị mây cất tiếng
hỏi:
- Hồ nước ơi, em đang làm gì thế?
Đang ngắm ngía vẻ đẹp của mình, bỗng bị các đám mây che khuất ánh mặt trời. Hồ
nước cảm thấy mình xấu xí hẳn đi. Vì thế, nó không thèm trả lời chị mây, hồ nước
giận dữ nói :
- Thật chẳng ra làm sao cả! Khi có nắng, mặt tôi lóng lánh, sáng đẹp hẳn lên, thế mà
chị lại che mất ánh nắng của tôi!
Chị mây tung đôi tà áo đen và nói:
- Cô bé ơi, nếu không có tôi thì làm sao có cô?
Hồ nước tức giận, nó hét lớn:
- Tôi cần gì chị chứ! Chị đi đi!
Chị mây tức quá, bỏ mặc hồ nước, cùng các bạn bay thẳng lên trời xanh
Thế rồi mùa hè đến, mặt trời ngày càng nóng như thiêu, như đốt. Hàng trăm, hàng
ngàn tia nắng rọi thẳng xuống, làm mặt hồ nước nóng bừng lên. Nước trong hồ bị
nung nóng thi nhau bốc thành hơi và bay lên trời cao, còn hồ nước thì ngày càng cạn
kiệt. Đến một ngày kia, cả hồ nước rộng lớn chỉ còn là một vũng nước nhỏ xíu, nó
mệt mỏi, nằm im, nhìn bầu trời xanh ngắt, không có lấy một gợn mây.
Không có đủ nước để vẫy vùng, các loài tôm, cá trong hồ cùng nhau than thở:
- Nếu không có nước, chúng ta sẽ chết hết thôi!
- Hồ nước ơi, chị nghĩ cách gì cứu chúng em với!
Hồ nước ân hận lắm, nó cất tiếng gọi thật to: