Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.41 MB, 4 trang )
N ăm học sắp kết thúc.Mùa hè đã về trong không gian và trong cả
lòng người.Tụi học sinh lớp 2 trường tôi vừa thi xong môn cuối đang tụm
năm tụm ba trên hành lang bàn tán xôn xao.
B ỗng tiếng reo của Uyển Đan làm cả bọn giật mình:
- A,phượng nở rồi kìa!
N hững cặp mắt đồng loạt hướng về gốc phượng.Lấp ló trong các
chùm lá là những nụ hoa xanh biếc.Chúng chui ra từ bao giờ thế
nhỉ? Một vài nụ đã hé nở để lộ những cánh hoa phượng thắm đỏ đầu
mùa.Trên cành phượng chĩa ngang trước cửa phòng lớp 5 có một chùm hoa đỏ rực đang đu đưa
trong nắng.Màu đỏ của hoa quả là đẹp,nhưng nó chỉ hấp dẫn bọn con gái,còn bọn con trai chúng
tôi thì chỉ chăm chăm vào mấy con”gà chọi”đang rung rinh trong nắng.Hừ,mình chẳng nhanh
tay,mấy anh lớp 5 mà thấy thì đừng hòng tới phiên mình.
Nghĩ là làm,phóc một cái,tôi đã ngồi gọn gàng trên
lan can tầng một.Cả bọn rồng rắn kéo theo.Tôi một tay
vịn lan can,hai chân bám vào những khe hở,nhoài người
ra ngoài,tay còn lại với ra chùm phượng.Cái Loan ôm
chân tôi giữ chặt,mấyđứa còn lại thi nhau hò reo,cổ vũ…
-C ố lên,cố lên tí nữa.
Ti ếng Họa My to nhất:
-C ho tớ một bông nhé!
-T ớ chỉ cần “râu” phượng thôi!
C ả bọn nhao nhao la hét,anh Thanh,anh Hà lớp 5
đang bàn tán kết quả bài thi cũng nhảy vào nhập
cuộc.Tiếng huyên náo vang cả một góc sân trường.
Tùng!Tùng!Tùng!Tiếng trống vang lên báo giờ vào lớp.Cả bọn ù té chay.Cái Loan buông chân
tôi.Điểm tựa không còn,tôi chới với…cả người đổ ập vào thành lan can.Tôi hét lên một tiếng thật
to và không còn biết gì nữa.
Tôi tỉnh dậy trong căn phòng y tế.Người đầu tiên tôi nhìn thầy đó là thầy Chiến-chủ nhiệm lớp
tôi-với vẻ mặt đầy lo âu.Cô Hoài Thu phòng y tế bảo:
-Thầy đừng lo lắng,cháu chỉ quá hoảng sợ thôi.Nghỉ một lát,cháu sẽ khỏe.
Qua câu chuyện,tôi biết tôi thoát chết là nhờ thầy.Nghe tiếng hò hét và nhìn thấy cảnh tôi đánh