Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (50.9 KB, 2 trang )
Cảm ơn mẹ
Những ngày cận thi, tui muốn đi xuống thành phố thật sớm, không muốn ở
nhà để nghe mẹ càu nhàu.
Tui không muốn nhìn thấy sự khó chịu của mẹ khi tui ngồi đâu đó học bài
thi. Lúc đó tui không biết mẹ nghĩ gì. Tui chỉ lặng im mà không nói, thầm
trách mẹ, rằng mẹ không quan tâm gì đến mình, mình sắp thi 1 kỳ thi quan
trọng, vậy mà nào là việc nhà (vì lúc đó nhà tui đang xây lại), giữ em, học
bài, tui không thể nào lo cho xuể. Ngày bạn bè xuống thành phố ôn thi là
ngày tui ở nhà giữ em, phụ giúp việc nhà, tối đến thì tui không thể nào học
bài nỗi, cơn buồn ngủ cứ ập đến. Không phải tui tự tin với kết quả thi tốt
nghiệp, mà là tui không muốn mẹ tốn thêm 1 khoản chi phí, nhà chỉ có mẹ,
ba thì đi làm, em tui lúc đó chỉ vừa lên 3.
1/7 là ngày tui quyết định đi xuống thành phố, vì nhà cửa cũng vừa hoàn tất
vào ngày hôm trước. Đây không phải là lần đầu tiên tui xuống thành phố,
nhưng mọi thứ đối với tui vô cùng xa lạ, vì lần trước tui đi vào bệnh viện
thăm nội, rồi về. Tui không biết gì về thành phố, tui cũng không biết trường
tui thi nằm ở đâu….tui lo lắng nhiều lắm.
5h30 sáng, 2 mẹ con tui có mặt ở Bình Thạnh, nhờ chút may mắn hỏi thăm
nên tìm được trường khá nhanh, nhưng lúc đó còn quá sớm, không biết tìm
chổ trọ ở đâu. Tui chỉ biết đứng đó giữ đồ, mọi chuyện mẹ đều xoay xở. Mẹ
thu xếp cho tui ở lại ký túc xá cạnh trường, đóng tiền xong xuôi thì mẹ phải
về nhà liền. Lúc đó, tui thầm nhủ mình không được khóc, nhưng những lời
dặn dò của mẹ làm tui không kìm được, mẹ hứa sáng ngày thi xong mẹ
xuống đón về….Lần đầu tiên tui xa nhà mà không có ai thân thích, 1 thân 1
mình ở 1 nơi xa lạ, mẹ cũng khóc, mẹ đi thật nhanh. Tui chỉ quay mặt vào
tường mà khóc, khóc như 1 đứa con nít, khóc nức nở, khóc đến mức tưởng
chừng không nín, khóc làm cho mấy chị còn đang ngủ cũng phải dậy dỗ
dành tui, hic, giờ nhớ lại thật là trẻ con quá, ngây ngô quá. Nguyên ngày
hôm đó ngoài việc nức nở, khóc thầm, tui không biết làm gì. Đến cả cơm các
chị cũng mua dùm.
Mẹ về đến nhà lại gọi điện xuống, lại làm tui khóc, tui trách mẹ sao bỏ mình