Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (35.02 KB, 2 trang )
Vườn cây ba, vườn rau mẹ
Lúc nhỏ, tôi vẫn thường nghêu ngao câu hát “má trồng toàn những cây dễ
thương, nào là hoa là rau là lúa, còn ba trồng toàn những cây dễ sợ, cây sù sì,
cây lại có gai…”. Chỉ là hát theo bài nhạc trên ti vi nhưng thấy cũng đúng
lắm, ba thì luôn nghiêm nghị, nên cứng cáp và khỏe mạnh giống như những
cây có gai, còn mẹ thì hiền dịu như hoa.
Nhưng ngày đó, cả ba và mẹ tôi đều là những người nông dân quanh năm
bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm gì còn thời gian trồng hoa cỏ. Tôi
lớn lên như thế, những đêm ở cùng ngoài đồng, những ngày cùng mẹ chăm
đàn heo.
Lớn lên, đi xa nhà rồi, tôi không còn dịp để nghêu ngao bài hát ấy, bởi cuộc
sống đã cuốn tôi theo một guồng máy của nó. Tôi cũng dường như quên hẳn
bài hát này. Bây giờ cứ nhìn lũ trẻ thành phố đứa nào đứa nấy vác cặp kính
to đùng trên mặt, mặt mày lúc nào cùng xanh xao mệt mỏi vì học mà thấy
thương. Ngày nhỏ, tôi không có những ngày hè tưng bừng khám phá như
trong “Kính vạn hoa”, hay sôi động và bổ ích như “Ngày hè sôi động”, cũng
không được đi học thêm như các cô cậu trong “Giấc mơ biển”. Ngày hè của
tôi là những cánh đồng bắp ngút ngàn, những đàn trâu mập mạp, tiếng chim
kêu véo von và cả những cuộc chơi trong cơn mưa chiều. lúc đó tôi vẫn chưa
ý thức được hết ý nghĩa của mùa hè, trong trí óc non nớt của mình tôi vẫn
cho rằng, mùa hè tôi sẽ được đi chơi thỏa thích. Tôi ganh tỵ với những đứa
trẻ được cha mẹ cho đi di lịch mà không nhìn thấy những giọt mồ hôi đang
rơi trên ánh mắt cương nghị của cha, khuôn mặt gầy của mẹ.
Bây giờ ba mẹ tôi đã lớn tuổi, ông bà chỉ quẩn quanh với vườn rau, cây
kiểng. Tôi cũng đã lớn, không còn niềm khao khát về những mùa hè thỏa
thuê. Với tôi, mùa hè là khoảng thời gian được chạy ù về với ba mẹ, được
làm những chuyến đi thiện nguyện.
Đó là khi tôi còn là sinh viên, đến lúc tôi sắp ra trường, đồng nghĩa với việc
tôi không còn mùa hè. Tôi sẽ còn ít thời gian được về nhà hơn, ít thời gian
được vi vu trên những cánh đồng tuổi thơ.
Con người ta lớn thì kèm đi bao nhiêu đổi khác, tóc ba mẹ giờ đã bạc hơn