Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (315.03 KB, 6 trang )
/>Kể chuyện bé nghe
Tấm là cô gái xinh đẹp, chăm chỉ và hiền hậu.
Cha mẹ không may mất sớm, Tấm phải sống
với dì ghẻ và người em cùng cha khác mẹ tên
là Cám. Khác hẳn với chị, Cám vừa đanh đá
vừa lười biếng.
Một hôm hai chị em đi hớt tép. Cám lừa lấy
hết tép của chị, trong giỏ chỉ còn sót lại con cá
bống. Tấm bật khóc hu hu. Bụt hiện lên và
bảo Tấm hãy mang cá bống về nuôi
Cứ mỗi khi cho bống ăn Tấm gọi: “Bống bống bang
bang mày ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta, chớ ăn cơm
hẩm cháo hoa nhà người” là cá bống lại ngoi lên mặt
giếng.
Nhưng rồi mẹ con Cám cũng lừa bắt, ăn thịt cá bống.,
đỏ xương ra ngoài vườn. Mất bống, Tấm buồn và khóc
Bụt hiện lên bảo Tấm đem xương cá bống chôn ở bốn
chân giường. Nhờ có phép màu của Bụt, xương cá
biến thành ngựa, thành những bộ quần áo đẹp để Tấm
đi dự hội xuân.
Khi đi qua suối, Tấm lỡ làm rơi mất một chiếc hài. Chiếc hài trôi đến chỗ vua, thấy chiếc
hài đẹp, vua bèn truyền lệnh hễ ai đi vừa chiếc hài thì sẽ được làm vợ vua. Các bà, các
cô chen nhau thử hài, nhưng không chân ai vừa cả. Đến lượt Tấm xin thử thì mẹ con
Cám bĩu môi dè bỉu: “ Chuông khánh còn chẳng ăn ai nữa là mảnh chĩnh ném ngoài bờ
tre”. Nhưng chiếc hài đã vừa như in và Tấm được vua cưới làm hoàng hậu. mụ dì ghẻ
tức lắm. Rình lúc về giỗ cha, mụ lừa Tấm trèo lên cây cau và chặt đổ cây khiến Tấm bị
ngã chết. Rồi mụ hí hửng dắt Cám vào cung, xin cho em thay chị hầu vua.