Tải bản đầy đủ (.ppt) (7 trang)

THU ROMEO GUI JULIET

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (2.87 MB, 7 trang )

THƯ CỦA ROMEO
GỬI JULIET
Nhạc hòa tấu: ROMEO VÀ
THƯ CỦA ROMEO
GỬI JULIET
Các slide sẽ chạy tự động. Xin đừng sử dụng chuột (mouse) hoặc các phím để di chuyển.
Bệnh viện ngày tháng năm…

Juliet nàng hỡi!

Lại một lần nữa như cả triệu lần, ta
muốn kêu lên rằng ta yêu nàng. Trái tim
ta, miếng phổi ta, tảng gan ta, túi dạ dày
ta cùng với tất cả các bộ phận có liên
quan thuộc về nàng mãi mãi.

Không gì có thể lay chuyển được tình
yêu đó, và tại vì sao lại lay chuyển chứ?
Nếu như “Trước sắc đẹp của nàng, mặt
trời sẽ ngừng mọc, tinh tú sẽ lu mờ và
thần công lý sẽ bẻ gãy lưỡi gươm thiêng
liêng mà quỳ dưới chân nàng” đúng như
Shakespeare đã viết thì tại sao ta lại
không nghe lời ông ấy. Ta không cự cãi
làm gì.
Tình yêu của hai ta là bất tử. Nó vượt lên
không gian, thời gian và mọi tên gian
(chắc nàng cũng biết, những tên gian
thần ở đâu cũng có, kể cả ái tình). Chúng
ta là mãi mãi. Chúng ta sẽ làm cho các từ
như ly dị, cằn nhằn, theo dõi, lục túi,


xem trộm tin nhắn trong điện thoại hoặc
tra khảo nhau khi về khuya… sẽ không
còn đất sống trong hạnh phúc gia đình.

Juliet nàng hỡi!

Ta chưa khi nào nghi ngờ, và cho phép
kẻ nào nghi ngờ tình yêu bất diệt của hai
đứa mình. Một số vở kịch về Romeo và
Juliet được dàn dựng cẩu thả, một số bộ
phim về Juliet và Romeo dùng tài tử già,
điều đó không hề ngăn cản hai chúng ta
đi vào truyền thuyết của nhân loại và
đọng lại ở đó một cách kiêu hùng.
Juliet bé bỏng!

Nếu chúng ta cưới nhau, chắc chắn tình
yêu sẽ trở nên tuyệt đỉnh. Nhưng muốn
thế thì phải cưới. Muốn cưới phải có
mặt. Muốn có mặt thì phải tới dự.

Toàn thế giới đều biết khi nàng tỉnh dậy
thì ta đã uống thuốc độc nằm đó. Tâm
hồn ta không thể tới dự được, còn một
thể xác dù cao quý đến đâu, nhưng bất
động thì có tới cũng chả ích gì. Vậy là
nàng bèn vội vã uống thuốc và cũng đi
luôn. Đám cưới không thành. Tình yêu
tan tành như cái bình pha lê rơi từ ngọn
cây đầy hoa xuống đất.

Nhưng thực ra không phải thế, Juliet
nàng hỡi! Ta biết, thực ra câu chuyện
đơn giản và có sức sống, có giá trị nhân
bản hơn nhiều, và bi kịch hơn nhiều.

Nàng lao tới chỗ Romeo để làm đám
cưới. Lao bằng đôi chân trần xinh xinh,
bé nhỏ, trăng trắng như đôi cánh chim
câu. Mắt nàng mở to, miệng nàng hé ra,
tóc nàng tung bay như một thiên thần.

Nhưng đường thì dài (đường của các cặp
tình nhân chân chính, khốn khổ thay, bao
giờ cũng dài). Do đó, nàng đói, nàng cần
phải ăn. Ôi cuộc sống, ôi hạnh phúc, ôi
tình yêu. Ta cầu trời có một cách gì để
không ăn mà vẫn nhảy múa, vẫn tay
trong tay, vẫn ngồi dưới ánh trăng và nói
những lời có cánh. Nhưng cái cách thanh
cao rực sáng ấy lại chưa đến, và chúng ta
vẫn cứ phải nhẫn nhục ăn trong khi chờ
đợi.
Nàng muốn ăn, vì thứ nhất nàng đói.
Không có gì thuộc về con người mà xa lạ
đối với nàng. Thứ hai, nàng quá hiểu
rằng nếu không ăn thì trong đám cưới cô
dâu và chú rể chả còn sức ăn gì. Họ bị
chìm ngập trong chúc tụng và trong việc
chào quan khách; họ kiệt sức vì cắt bánh
và vì đếm phong bì. Tất cả sách vở đều

căn dặn ăn trước là khôn trong mọi vấn
đề, đặc biệt là vấn đề cưới xin.

Cho nên nàng đưa mắt nhìn quanh. Tìm
một chỗ ăn hợp khẩu vị, hợp thời gian và
hợp túi tiền. Kia rồi, một quán bún bò ở
ven đường. Một quán quen thuộc, thân
thương và thuận tiện như hàng trăm hàng
ngàn quán ăn trong kinh thành cổ kính.
Juliet dịu dàng khép nép như bản chất
quý tộc của nàng, ngự xuống một chiếc
ghế đẩu nhựa và gọi một tô. Nàng còn
nhỏ nhẹ dặn kỹ bà bán hàng là lấy giò
nạc. Vì bún bò, như sử sách đã viết, có
loại nạc, loại gân, loại mỡ và loại bèo
nhèo. Tất cả các loại đều bình đẳng với
nhau và sự phân biệt hay đối xử bất công
đều là tội ác. Nàng kêu nạc chỉ vì nàng
thích nạc, chứ chẳng có ngụ ý gì như các
nhà phê bình nghệ thuật hay đồn thổi.

Sau đó, khi tô bún được bưng ra, Juliet
cũng xử sự như hàng triệu thiếu nữ thành
phố rơi vào hoàn cảnh đó: nàng ăn.
Nhưng là một tiểu thư khả ái, sự ăn của
nàng mới quyến rũ làm sao. Cách cắn
của nàng đầy thơ mộng, cách nhằn
xương của nàng đầy tinh tế và cách trộn
rau sống của nàng đầy kiều diễm. Đấy
không phải là nhai, nuốt thông thường.

Đấy là kiệt tác.
Ăn xong tô bún, nàng lau miệng bằng cái
khăn tay trắng muốt do ta tặng, có thêu
hai con chim bồ câu đang ngậm mỏ
nhau. Đấy là một chủ đề vĩnh cửu, ta
mua trên phố Hàng Đào. Khăn thoang
thoảng mùi nước hoa vì rất ít khi dùng
đến để lau. Với tình yêu, khăn thường để
vẫy.

Rồi nàng gọi thêm một tô nữa. Có ba lý
do để làm việc này. Nàng còn đói, bún
quá ngon và giá quá rẻ. Mặc dù chưa khi
nào là một thiếu nữ tính toán, nàng vẫn
hiểu hôn nhân còn dài, và sự phát sinh
chi phí sẽ diễn ra ngay sau đám cưới,
phát sinh đến đầu bạc răng long, và
chẳng có gì hại đến việc tiết kiệm sớm.
Cách tiết kiệm dễ chịu nhất là gặp gì rẻ
thì hãy ăn thêm.

Thế là Juliet của ta làm tô bún thứ hai. Ít
thịt, ít bún hơn nhưng vẫn giữ nguyên
rau sống. Rau sống là một thực phẩm rất
đẹp da.

Ăn xong, nàng đứng dậy, nàng lại chạy
tiếp đến chỗ Romeo, đến chỗ hai họ, đến
chỗ cả trái đất đang chờ. Nếu Romeo và
Juliet cưới được nhau, chả có ai còn lý

do để trì hoãn.

Nhưng số phận thật là tàn ác. Hạnh phúc
thực là mong manh, cuộc đời thật là bất
công. Mới chạy vài trăm mét, bụng nàng
sôi lên. Một kiểu sôi hoàn toàn khác lối
sôi của trái tim, của trí tuệ. Một kiểu sôi
có tên rất tầm thường, không chút nên
thơ và lãng mạn, có cái tên thô lỗ là tiêu
chảy cấp.
Juliet nàng hỡi!

Ta sẽ chỉ nhắc tới cái danh từ kém tế nhị
đấy một lần thôi. Vì nó hoàn toàn tương
phản với vẻ đẹp và sự thánh thiện của
nàng. Nhưng bệnh tật thì phải chữa,
muốn chữa phải gọi đúng tên.

Vậy là nàng chạy thẳng vô phòng cấp
cứu. Chạy với tốc độ mà con nai, con
báo cũng phải thèm thuồng. Chạy tới
nơi, nàng ngã vật ra, và ở trong đó mười
ngày liên tiếp.
Juliet nàng hỡi!

Vậy là đám cưới của chúng ta không
thành. Tình yêu của chúng ta gián đoạn.
Một tô rưỡi bún bò, cộng thêm hai phần
rau sống rửa qua loa đã giết hại tình yêu
một cách dã man.


Chắc ta không cần nói với nàng là ta
buồn và đau khổ thế nào. Trái tim ta đã
nát nhừ như canh bún. Nhưng ta vẫn đợi
nàng. Bệnh tật rồi sẽ qua đi. Chỉ có tình
yêu là bất diệt.

ROMEO CỦA NÀNG
Lê Hoàng

Nhấn phím ESC để thoát
CẢM ƠN ĐÃ THEO DÕI
PLEASE SHARE

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×