Ngày xưa có một cô bé
xinh xắn, ngoan ngoãn.
Cô được bà may cho
một chiếc khăn đỏ rất
đẹp. Cô bé thích chiếc
khăn lắm, đi đâu cũng
quàng, vì vậy được mọi
người gọi là Cô Bé
Quang Khăn Đỏ. Một
hôm bà bị ốm nặng, mẹ
bảo Cô Bé Quàng Khăn
Đỏ đem bánh đến biếu
bà. Cô bé vâng lời, xách
làn đi ngay.
Hôm ấy là một
ngày đẹp trời. Hai
bên con đường
nhỏ đẫn đến nhà
bà, hoa đồng nội
nở rực rỡ. Cô Bé
Quàng Khăn Đỏ
vừa đi vừa ngắm
bướm lượn, vừa
hái hoa
Bỗng một con sói già từ
trong rừng nhảy ra. Sói
giả gịng ngọt ngào hỏi
xem Cô Bé Quang Khăn
Đỏ đi đâu. Cô bé thật thà
kể cho Sói nghe mọi
chuyện. Nghe xong, Sói
xảo quyệt hỏi thêm: “ Bà
cháu ở đâu nhỉ?” Cô bé
lễ phép trả lời: “ Bà cháu
ở trong căn nhà nhỏ
ngay giữa rừng đấy ạ!”.
Sói hí hửng mừng thầm
trong bụng. Lão bảo cô
bé hãy hái thật nhiều hoa
tặng bà để bà chóng
khỏe. Tin lời Sói, cô bé
mải mê tìm hoa đẹp,
quên cả việc mang bánh
biếu bà. Sói nhân cơ hội
đó phóng thẳng đến nhà
bà. Sói nuốt chửng bà
cụ, rồi đội mũ cuả bà và
lên giường đắp chăn lại.
Khi đã hái được một bó hoa
to, Khăn Đỏ sực nhớ tới lời
mẹ dặn và vội vã chạy thẳng
đến nhà bà. Cô bé đảy cửa
bước vào, đến bên giường,
ngạc nhiên nhìn đôi tai khác
lạ của bà thò ra khỏi mũ và
hỏi: “ Bà ơi sao tai bà to
thế?” Sói cố bắt chước giọng
bà trả lời: “ Tai bà to để nghe
cháu rõ hơn.” Khăn Đỏ lại
hỏi: “ Bà ơi sao mắt bà to
thế?” “ Mắt bà to để nhìn
cháu rõ hơn” Nghe giọng bà
là lạ,
Cô bé lại gần hơn và hỏi tiếp: “ Bà ơi
sao răng bà to thế?” “ Răng bà to để
nhai thịt mày cho sướng!” Sói vừa nói
vừa chồm lên nuốt gọn Cô Bé Quang
Khăn Đỏ vào bụng
No nê rồi, Sói nằm ngủ say tít, ngáy pho pho. Có một
bác thợ săn đi ngang qua, ghé vào thăm bà cụ. Vừa
nhìn thấy Sói, bác hiểu ngay mọi chuyện và vội lấy dao
mổ bụng Sói, cứu được hai bà cháu.
Sau đó bác nhét đá vào bụng Sói và khâu lại. Lúc tỉnh dậy, Sói thấy
khát nước quá, lão định đi uống nước, nhưng cái bụng vừa nặng
vừa đau, khiến Sói phải ôm bụng khóc nức nở. Khi cúi xuống giếng
để uống nước, Sói đã bị ngã lộn nhào và chìm nghỉm.
Cũng từ đó, cô Bé Quàng Khăn Đỏ luôn luôn nhớ lời mẹ không bao
giờ la cà dọc đường và nghe lời người lạ nữa.