Tải bản đầy đủ (.pdf) (8 trang)

Quan niệm về thơ trong Lý luận Phê bình văn học đô thị miền Nam 1954-1975 pot

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (217.89 KB, 8 trang )

Quan niệm về thơ trong Lý
luận Phê bình văn học đô thị
miền Nam 1954-1975
3. Ngôn ngữ và hình ảnh thơ
“Thơ là nghệ thuật lấy ngôn ngữ làm cứu cánh” (Jakobson). Đó là thứ
ngôn ngữ được chưng cất công phu vì “bài thơ là tổ chức ở trình độ cao của
ngôn ngữ, một tổ chức chặt chẽ tinh tế của ngôn ngữ”
(35)
. Vì vậy với các nhà lý
luận phê bình văn học ở đô thị miền Nam, ngôn ngữ thơ là một phương tiện
hình thức luôn được coi trọng, ngôn ngữ luôn là một giá trị không thể phủ nhận
trong yếu tính thơ, vì “thơ tức là phần tinh lọc nhất của ngôn ngữ” (Nguyễn
Quốc Trụ)
(36)
. Và “ngôn ngữ thi ca là thứ ngôn ngữ kết hợp hài hòa giữa ngôn
ngữ và tư tưởng và nhiệm vụ của thi nhân là phải tạo nên sự nhiệm màu kỳ
diệu ấy” (Phú Hưng)
(37)
. Đây mới thực sự là yếu tố làm nên giá trị thơ ca. Tư
tưởng trong ngôn ngữ thơ như một chiếc dây diều vừa đưa thơ cất cánh bay
cao, bay xa trong bầu trời của thực và mộng vừa neo thơ lại với bầu khí quyển
đời sống. Ngôn ngữ thơ theo Phú Hưng “không phải là một thứ ngôn ngữ xác
ve sau mùa hè đã im bặt tiếng kêu mà đó là một thứ ngôn ngữ không ngừng
biến sinh mãnh liệt”
(38)
. Song ngôn ngữ trong thơ không phải là ngôn ngữ
nguyên sinh của đời sống. Đó là ngôn ngữ có giá trị tạo nghĩa, là một thứ
“bóng chữ”. Nó có một “ma lực” riêng, nhiều khi vượt thoát khỏi ý thức của
người cầm bút để trở thành một thứ ám ảnh của vô thức. Như một “tiếng chim
gọi đàn”, nó tràn ra ngòi bút của thi nhân và phóng chiếu thành những cảm
hứng sáng tạo. Ngôn ngữ thơ vì thế “không những khác biệt ngôn ngữ nhật


dụng, nó còn biệt lập với người cầm bút, nó còn khả năng tự tồn, sinh sôi, nẩy
nở “Chữ đẻ ra chữ và ra nghĩa” (Bùi Hữu Sủng)
(39)
. Ngôn ngữ luôn có khả năng
tạo nghĩa và luôn biến sinh theo sự biến sinh của đời sống xã hội. Lý luận phê
bình văn học ở đô thị miền Nam không những coi trọng vai trò của ngôn ngữ,
một yếu tố hình thức góp phần tạo nên giá trị của thơ, mà còn đề cao ý thức
trách nhiệm của nhà thơ trong việc sáng tạo ngôn ngữ. Theo họ, nhà thơ phải
là người làm mới ngôn ngữ để thơ luôn tạo nên những rung động mới mẻ từ
phía người tiếp nhận vì “mỗi thời đại có một ngôn ngữ thơ riêng” (Thanh Tâm
Tuyền)
(40)
và “nhiệm vụ trọng yếu của thi sĩ là tìm một ngôn ngữ mới làm thỏa
mãn người đọc” (Lê Huy Oanh)
(41)
.
Quả thật, sáng tạo nghệ thuật nói chung và thi ca nói riêng không bao giờ
chấp nhận sự lặp lại, dẫu là lặp lại chính mình. Mọi sự lặp lại trong sáng tạo
nghệ thuật đều đồng nghĩa với tự đào thải. Không thể có con đường mòn cho
mọi sáng tạo. Qui luật phủ định trong sáng tạo nghệ thuật luôn là một hệ giá trị.
Người nghệ sĩ có dũng cảm vác cây thập giá đầy khổ ải trong suốt hành trình
sáng tạo thì mới mong tồn sinh trong lòng người đọc. Đây là yêu cầu khắc
nghiệt với thi nhân. Bởi thế, lý luận phê bình văn học ở miền Nam luôn đề cao
sự sáng tạo của người nghệ sĩ trong đó có sáng tạo về ngôn ngữ, như Tô
Thùy Yên quan niệm "Nhiệm vụ người làm thơ là bơm chất máu của sự sống
thời đại vào ngôn ngữ có vẻ đã khô héo”
(42)
.
Sáng tạo thơ, nếu nói không cực đoan, là sáng tạo ngôn ngữ, làm mới
ngôn ngữ. Đây là một trong những yếu tố góp phần tạo nên phong cách nhà

thơ. Ngôn ngữ thơ không bao giờ là con chữ vô hồn mà là hiện thân của tư
tưởng, tình cảm, là mối tương giao giữa nhà thơ với người đọc, là sự khẳng
định phẩm chất thi nhân của nhà thơ giữa cuộc đời. Vì “ngôn ngữ thơ tự nó đã
có một giá trị nhiệm màu trong sự truyền đạt cảm thông” (Cao Thế Dung)
(43)
.
Với sứ mệnh “cao trọng hóa tiếng nói của con người”, nhà thơ có phong cách
phải sáng tạo ra một “tiếng nói riêng”, “một giọng điệu riêng”, một lối dùng chữ
riêng trong thế giới nghệ thuật của mình. Đây cũng là quan niệm của Duy
Thanh, “Nhà thơ độc đáo đều có một ngôn ngữ riêng. Chính là cái rung cảm
trước thời đại biểu diễn qua lối nhìn bằng tiếng nói của hắn”
(44)
. Mỗi nhà thơ
đều dùng chất liệu ngôn ngữ như một công cụ sáng tạo. Và thơ bao giờ cũng
vươn tới cái đẹp, đồng hành với cái đẹp. Vì thế trong quan niệm của các nhà lý
luận phê bình văn học miền Nam, ngôn ngữ thơ không chỉ chứa đựng tư tưởng
mà còn biểu hiện cái đẹp của thi ca, là sự thức nhận mỹ cảm nơi người đọc.
Bởi “Ngôn ngữ thi ca là một ngôn ngữ có nội dung phản ảnh được dư vang
nghệ thuật” (Trần Nhựt Tân)
(45)
. Ngôn ngữ thi ca, vì thế là một giá trị góp phần
tạo nên sự hằng sống của thơ. “Thơ không phải là một mớ lý thuyết mà là một
thực thể ngôn ngữ, vấn đề chính vẫn là ngôn ngữ ấy thực thể ra sao?”( Đặng
Tiến)
(46)
. Và thơ ca ám ảnh người đọc phải chăng cũng vì vẻ đẹp toát ra từ
“thực thể ngôn ngữ” ấy. Vũ trụ tâm hồn thi nhân có hòa điệu với tâm hồn người
đọc không, có “tri âm” với người tiếp nhận hay không, tất cả phải thông qua
chiếc cầu ngôn ngữ, nói như Bùi Giáng “thi ca vẫn có sức đưa dẫn người ta
vào giữa huyền nhiệm của cuộc sống”

(47)
. Ngôn ngữ thơ bao giờ cũng là hóa
công của người nghệ sĩ. Mỗi chữ trong thơ đều là sự vang vọng từ tâm hồn thi
nhân. Vì “Thực chất của thơ là cái linh hồn, là sự sống của những chữ ta dùng.
Làm văn xuôi, chữ không có sức mạnh ma quái như vậy (…) thi nhân là một
thần linh nói một thứ chữ riêng mà thế nhân phải diễn tả dài dòng thô lậu”
(Nguyên Sa)
(48)
. Như vậy ngôn ngữ lúc này không còn là con chữ lạnh lùng mà
đã có một cuộc sống ở một thế giới khác do nhà thơ sáng tạo nên, nói như
Chế Lan Viên “làm thơ là tạo ra một hành tinh thứ hai bằng ngôn ngữ”
(49)
. Ở
đây ta thấy quan niệm về ngôn ngữ thơ của các nhà lý luận phê bình văn học
miền Nam có những điểm tương đồng với quan niệm của Chế Lan Viên ở chỗ
nhà thơ cũng rất chú trọng đến việc dùng chữ trong thơ, với ông “trong bài thơ,
nhiều khi một chữ cũng rất là quan trọng, hiểu sai hay thay đổi đều không
được”
(50)
. Song quan niệm này lại có phần khác biệt với quan niệm của Xuân
Diệu: “Trong sự sáng tạo của nhà thơ thứ nhất là sáng tạo chất sống, thứ nhì
là sáng tạo chất sống, thứ ba, thứ tư mới đến sáng tạo ngôn ngữ. Và tôi dám
nghĩ rằng loại thơ sáng tạo ngôn ngữ quá tài giỏi cũng chỉ mới là loại thơ thứ
nhì”
(51)
. Phải chăng quan niệm của Xuân Diệu cũng là quan niệm mang tính
phổ quát của nền lý luận phê bình văn học chúng ta một thời đã qua. Ở đó các
nhà lý luận phê bình tuy không phủ nhận vai trò của yếu tố hình thức nghệ
thuật trong thơ song cũng chưa thật sự đặt nó vào đúng giá trị. Không những
thế nhiều khi trong sáng tác và tiếp nhận, do đề cao yếu tố nội dung tư tưởng,

xem nhẹ yếu tố hình thức nghệ thuật nên làm mờ nhạt khát vọng và khả năng
khám phá, sáng tạo của người nghệ sĩ trong việc cách tân hình thức nghệ
thuật. Đây cũng là điều khác biệt khá cơ bản trong quan niệm về thơ của lý
luận phê bình văn học cách mạng so với lý luận phê bình văn học ở đô thị miền
Nam thời kỳ 1954-1975.
Như vậy trong quan niệm của lý luận phê bình văn học ở đô thị miền
Nam, ngôn ngữ thơ là một phương diện nghệ thuật rất quan trọng. Song không
chỉ có ngôn ngữ, hình ảnh thơ cũng là một yếu tố được chú trọng trong quan
niệm thơ của lý luận phê bình văn học ở đô thị miềm Nam. Hình ảnh thơ bao
giờ cũng là sự kết tinh của việc sử dụng ngôn ngữ. Vì thế hình ảnh thơ luôn có
ý nghĩa trong việc tạo hiệu ứng nghệ thuật. Và đến lượt mình, hình ảnh cũng là
yếu tố góp phần khẳng định sự hiện hữu của thơ. Vì “Thơ là biểu tượng, là
hình ảnh. Thơ tạo dựng một vũ trụ qua trung gian biểu tượng một vũ trụ phi
thực, một vũ trụ chỉ có ý nghĩa trong tính cách phi thực của nó. Hơn đâu hết,
biểu tượng hình ảnh là điều kiện của thơ ,lý do tồn tại của thơ, biểu tượng
chính của thơ” (Huỳnh Phan Anh)
(52)
. Như vậy dù là tiếng vọng từ tâm linh, là
tiếng gọi từ trong vô thức thì thơ cũng phải tồn sinh dựa vào nhiều phương
thức biểu hiện, trong đó không thể không có ngôn ngữ và hình ảnh - những thi
liệu đầu tiên mà người đọc chạm tới trước khi bước vào khám phá thế giới
mộng mị và hư ảo của thơ. “Thơ là vũ trụ những hình ảnh có giá trị một sự mê
hoặc, một thứ ma thuật. Nó biến thành hình ảnh của chính hình ảnh”
(53)
. Nhưng
“Thơ không là thực tại, không là tổng số những hình ảnh xác định một thực tại
rõ ràng. Nó là một ước muốn hơn thế nữa là một đam mê mù quáng cũng nên”
(Huỳnh Phan Anh)
(54)
. Rõ ràng, hình ảnh thơ không phải là tổng số của nhiều

hình ảnh mà chính sự chọn lọc những hình ảnh có giá trị biểu cảm, có tính
hàm súc, tạo hiệu ứng nghệ thuật cao, mới thể hiện tư tưởng, tinh thần lập
ngôn và cá tính sáng tạo của người nghệ sĩ. “Văn ảnh là một lập ngôn mà chất
thơ cô đọng đủ để có một khả năng truyền cảm mãnh liệt khiến ta không
những phóng mình vào cái đẹp mà còn băng mình vào hố thẳm” (Trần Nhựt
Tân)
(55)
.
4. Quan niệm về nhạc tính và âm điệu trong thơ
Cùng với ngôn ngữ và hình ảnh, nhạc tính và âm điệu trong thơ cũng là
một yếu tố thi pháp được các nhà lý luận phê bình văn học ở đô thị miền Nam
đề cập khá nhiều trong quan niệm thơ của mình. Theo họ, “Nhạc điệu là một
yếu tính của thi ca. Thiếu nhạc tính thơ trở thành văn xuôi” (Bằng Giang)
(56)
.
Bởi nhạc tính như một nét duyên thầm làm nên vẻ đẹp của thơ, cũng là một
yếu tố tạo mỹ cảm cho người đọc. “Ly khai với nhạc tính, thơ chỉ còn là một
nhan sắc trơ trẽn thiếu duyên” (Tam Ích)
(57)
. Và “Thơ là sự phối hợp của âm
thanh”
(58)
. Thơ bao giờ cũng là sự kết hợp hài hòa giữa ý và nhạc. Nếu “rơi vào
cái vực ý thì thơ sẽ sâu nhưng rất dễ khô khan. Rơi vào cái vực nhạc thì thơ
dễ làm say lòng người nhưng dễ nông cạn” (Chế Lan Viên)
(59)
. Rõ ràng, nhạc
tính là tiếng nói linh diệu của thi ca, gợi thức trí tưởng tượng của người
đọc, nói như La Fontaine “Chẳng có thơ nào không có nhạc, song chẳng có
thơ nào không có tưởng tượng”

(60)
.
Là một yếu tố không thể thiếu trong thơ, nhạc được tạo nên từ cách dùng
ngôn ngữ, cách gieo vần, phối thanh Nếu ngôn ngữ và hình ảnh là những
yếu tố song hành thì âm điệu cũng là yếu tố đồng hành với tính nhạc. Nói một
cách hình ảnh, nếu ngôn ngữ là sợi dây đàn thì nhạc tính và âm điệu là những
cung bậc thanh âm ngân lên từ sợi dây đàn ấy, “âm điệu là bố cục của tiết
nhịp” mà “nhạc tính là dây giao cảm của từng yếu tố trong toàn bộ bố cục ấy”
(Trần Nhựt Tân)
(61)
. Vì vậy trong quan niệm lý luận phê bình văn học ở đô thị
miền Nam, âm điệu cũng là một yếu tố hình thức nghệ thuật quan trọng trong
thơ. Việc kiến tạo âm điệu trong thơ cũng chính là kiến tạo nhạc tính. Và âm
điệu cũng là chiếc cầu nối thơ với người đọc, nói như Trần Nhựt Tân “âm điệu
là một cảm nghiệm thi tánh như một sinh khí hội thoại của thơ với người
thưởng lãm” (Trần Nhựt Tân)
(62)
. Và như thế thi nhân chính là “tạo hóa đã xây
dựng nên một thế giới âm thanh thiên lại, đã tạo nên một bầu trời hương khói
lung linh vần điệu u huyền” (Đông Hồ)
(63)
, để dẫn dụ người đọc đi vào thế giới
màu nhiệm của thơ ca.
Quan niệm về ngôn ngữ, hình ảnh, âm điệu và nhạc tính trong thơ của lý
luận phê bình văn học ở đô thị miền Nam cũng tương hợp với quan niệm thơ
phương Tây và quan niệm thơ ca truyền thống của dân tộc. Bởi đây là những
hằng số giá trị của thơ ca. Nhưng thơ vẫn còn những ẩn số khác mà con người
phải khám phá trong quá trình tìm đến bản thể thơ. “Thơ là vần điệu. Thơ là ý
nghĩa tác động lên tâm hồn người đọc. Thơ là ẩn dụ nhằm gây rung động hay
cảm xúc. Hay thơ là ngôn ngữ thơ, chỉ có vậy” (Huỳnh Phan Anh)

(64)
. Thơ mãi
là một thế giới đầy bí ẩn mà khi giải mã, không phải lúc nào cũng có sự thống
nhất; ngay cả trong quan niệm về việc chú giải, phê bình.
5. Thơ và vấn đề chú giải phê bình
Khát vọng bỏng cháy trong tâm thức bao người là ước mong mở cánh
cửa đi vào thế giới nghệ thuật thơ. Nhưng thơ vốn là “cõi bồng phiêu” đầy “mị
thường”, nên cứ mãi là chân trời xa tắp, chúng ta chỉ nhìn thấy trong mơ hồ xa
xăm mà không bao giờ tiếp cận được. Có phải thế chăng mà việc chú giải phê
bình thơ là vấn đề khá nhạy cảm thu hút không ít sự quan tâm của các nhà lý
luận phê bình văn học ở đô thị miền Nam.
Có lẽ do khám phá bản thể thơ từ hệ quy chiếu của một tư duy triết học
mà Phạm Công Thiện, Bùi Giáng, Huỳnh Phan Anh đều không đồng tình với
việc chú giải phê bình thơ. Với Bùi Giáng, “Thơ là cái gì không thể bàn tới,
không thể dịch diễn gì được. Người ta có thể diễn tả một trận mưa rào hoặc
một cơn gió thu. Mà muốn thực hiện sự đó thì ngoài việc làm thơ ra, con người
không còn phép gì khác. Thế có nghĩa là: muốn bàn tới thơ, người ta chỉ có thể
làm một bài thơ khác”
(65)
. Như vậy theo Bùi Giáng, thơ luôn là ẩn số không có
lời giải. Và như thế nghĩa là không cần có phê bình. Phạm Công Thiện cũng
quan niệm: “Không nên có những nhà phê bình thơ mà chỉ nên có những kẻ ca
tụng thơ. Thơ là của riêng từng người không có ai làm thay ai cả. Phê bình văn
nghệ ư? Buồn lắm!”
(66)
. Rõ ràng trong quan niệm của Bùi Giáng và Phạm Công
Thiện, thế giới thơ ca là thế giới của mộng mị, tâm linh, thấu thị, nên không thể
nào “diễn dịch” được. Vì thế xét ở một phương diện nào đó, thơ thật khó giải
thích đến cùng và phê bình thơ cũng là việc làm khó đạt đạo. Khởi đi từ những
ám ảnh tâm linh, những mặc khải nhưng không vì thế mà thơ mãi là một bí mật.

Nói như Tuệ Sỹ, “Thơ là ẩn ngữ hay không là ẩn ngữ, vừa ẩn ngữ, vừa không
là ẩn ngữ”
(67)
. Theo chúng tôi, sẽ là cực đoan nếu quan niệm thơ là điều không
thể chú giải và phê bình. Thực ra dù thơ là tiếng gọi của vô thức và tâm linh thì
nó vẫn không đi ra ngoài cuộc sống. Và chính vì “Thơ, tiếng nói siêu thoát nhất,
tinh vi nhất của tâm hồn xuyên qua ngôn ngữ” (Tạ Tỵ)
(68)
mà ngôn ngữ thì luôn
có giá trị tạo nghĩa nên mỗi người đọc vẫn có thể tiếp nhận thơ theo cách riêng
của mình. Có thế thơ mới không bao giờ là một ngôi nhà xưa cũ, một vườn
hoang cỏ mọc mà thơ luôn mới, luôn tái sinh giữa màu xanh của cây đời.
Ngược lại nếu người đọc không tìm được con đường đi vào thế giới nghệ thuật
thơ, lúc đó thơ tự đốt cháy ngôi nhà hữu thể của mình là ngôn ngữ để về với
cõi hư vô.
Thế nên khác với quan niệm của Bùi Giáng và Phạm Công Thiện, Uyên
Thao cho rằng “Thơ biểu hiện tâm hồn hay thơ là tâm hồn, nhưng thơ không
biểu hiện tuyệt đối tâm hồn. Thơ là một cái gì tự tại hình thành bởi những yếu
tố riêng biệt. Mà đã là một cái gì tự tại, đã có những yếu tố hình thành riêng
biệt thơ không thể là một cái gì bất khả mổ xẻ”
(69)
. Và chính Huỳnh Phan Anh
mặc dù đã rất đề cao quan niệm thơ là điều bất khả lý giải thì cũng thừa nhận:
“dĩ nhiên người ta có thể đưa ra những giải thích hợp lý, nghe được”
(70)
. Như
vậy, người ta vẫn có thể chú giải phê bình nếu thực sự hiểu đặc trưng của thơ.
Do đó phê bình thơ đòi hỏi một thiên năng đặc biệt, thiên năng ấy là kết quả
của một độ chín tư duy và chiều sâu tâm hồn. Vì “Thơ là sự mời gọi tham dự
vào chính những cảm xúc, những trạng thái tâm hồn, những tình tự, kinh

nghiệm của chính người thơ. Thơ trở thành kinh nghiệm tập thể, một kinh
nghiệm khởi từ cá nhân để tan vào đám đông được mời dự” (Huỳnh Phan
Anh)
(71)
.
Thế giới thơ là thế giới không cùng. Đi vào bản thể thơ cũng là con đường sâu
thẳm. Vì thế, hệ thống quan niệm về thơ trong lý luận phê bình văn học ở đô thị
miền Nam 1954-1975 cũng chỉ là những gợi mở mang tính lý thuyết để chúng ta
đi vào tìm hiểu thơ chứ chưa thể xem là một hệ thống quan niệm hoàn chỉnh.
Song với sự tiếp biến quan niệm về thơ phương Tây, phương Đông và sự tiếp nối
truyền thống lý luận thơ ca dân tộc, hệ thống quan niệm về thơ của lý luận phê
bình ở đô thị miền Nam đã góp thêm một sắc diện mới, làm hiện đại hóa hệ thống
quan niệm thơ ca nước nhà. Từ đó mở ra nhiều chân trời sáng tạo và tiếp nhận
thi ca, nói như Nguyên Sa, thơ “là một mời mọc vượt qua hình thức để tìm đến
một cái gì tàng ẩn ở mặt sau”, “là khát vọng, là vươn lên một vẻ đẹp tuyệt đối”
(72)./.

×