Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (111.8 KB, 5 trang )
Quản lý kiến thức một cách khôn ngoan
Hơn một thập kỷ trước hay trước nữa, các công ty từng phải nghe đến
phát ngán rằng kiến thức là nguồn tài sản tốt nhất của họ trong lợi thế
cạnh tranh. Họ được khuyến khích phải đầu tư vào phát triển kiến thức,
bảo vệ nó và đảm bảo nó được nhận biết, được hệ thống hóa và thậm chí
được đặt trên bảng cân đối kế toán.
Lời khuyên là phải cẩn thận nhận biết những bài học thực tiễn tốt nhất
và đảm bảo rằng công ty có các hệ thống chia sẻ những bài học này
thông qua tổ chức. Các nhà thuyết pháp cho rằng, với cách này, các công
ty có thể tận dụng tối ưu tài sản lớn này và chắc chắn sẽ có lãi – hoặc
tương tự như vậy.
Nhiều công ty hưởng ứng lời khuyên này bằng việc thiết lập các hệ
thống nội bộ để có thể lưu giữ và truy cập tất cả các loại tài liệu, cũng
như các hệ thống trợ giúp nhận biết các chuyên gia trong tổ chức và cách
tiếp cận với những lời khuyên của họ.
Nhưng liệu những hệ thống quản lý kiến thức này có trở nên tốt như đã
được hứa hẹn không?
Nhưng liệu những hệ thống quản lý kiến thức này có trở nên tốt như đã
được hứa hẹn với chúng ta hay không?
Điều mà chúng ta đã quên trong dòng “trạng thái phởn phơ kiến thức”
chính là cái có thể có giá trị cao. Giá trị của việc thực sự tìm thấy chúng
trong một rừng các dữ liệu hỗn độn. Giá trị của việc tái sử dụng những
kiến thức trước đó mà không nhất thiết làm cho bạn phải thật độc đáo.
Và đó chính là vấn đề, đặc biệt khi bạn cần nổi bật trong đám đông.
Chẳng hạn như, Giáo sư Martine Haas ở trường Wharton và giáo sư
Morten Hasen ở INSEAD đã kiểm tra tính năng của các hệ thống kiến
thức nội bộ qua cách các nhóm tư vấn viên làm ở một trong 4 công ty
kiểm toán hàng đầu đang tìm cách trúng các gói thầu bán hàng. Họ đo
lường xem phạm vi tiếp cận các tài liệu điện tử của những nhóm này đến
mức nào và mức độ tìm họ tìm kiếm lời khuyên cá nhân từ những tư vấn
viên khác trong công ty nhiều đến đâu. Hai giáo sư này đã chỉ ra rằng,