Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (77.25 KB, 7 trang )
Mía: Thang thuốc phục mạch trong
thiên nhiên
Nhà thơ đời Đường là Vương Duy từng viết: "Bão thực
bất tu sầu nội nhiệt, đại quan hàm hữu giá tương hàn" (Ăn
no xin chớ lo nội nhiệt, quan lớn hãy còn nước mía hàn).
Qua đó, có thể thấy tác dụng thanh nhiệt tiêu cơm, giải
độc của mía, đã được người xưa biết đến từ lâu.
Truyền thuyết kể rằng: Ngụy Văn
đế Tào Phi thời Tam Quốc thích
ăn mía. Mỗi khi ông ta bàn việc
quốc gia đại sự với các đại thần đều sai thuộc hạ để sẵn
mía đã rửa sạch, vừa ăn vừa bàn công việc. Bàn việc
nước xong, khi bãi triều ông ta lại cầm cây mía làm gậy
chống để đi.
Trong dân gian Trung Quốc còn lưu truyền tập tục ngày
tết đến, họ hàng bà con tặng mía với ý nghĩa từng đốt
từng đốt cao lên, năm nay tốt hơn năm trước.
Danh y Vương Thế Hùng đời nhà Thanh đã viết trong
cuốn "Tùy tức cư ẩm thực phổ" rằng: "Mía ngọt mát, thanh
nhiệt, điều hòa chức năng dạ dày, nhuận tràng, giã rượu,
hạn chế giun đũa, tan đờm, tăng chất dịch, dùng chữa sốt
cao, kiết lỵ do nóng trong, trị ho do nhiệt, ợ hơi, lợi cho
hầu họng, mạnh gân cốt, trừ phong, dưỡng huyết, đại bổ
âm tỳ". Trên lâm sàng, đông y thường dùng mía để điều trị
các chứng khô miệng lưỡi, tân dịch thiếu, táo bón, rối loạn
tiêu hóa, nôn mửa ợ hơi, khó tiểu tiện, sốt cao. Vì vậy mía
được mệnh danh là "phục mạch thang" tự nhiên.