Tải bản đầy đủ (.pdf) (8 trang)

Vệ sinh như là một loại hàng hóa docx

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (225.71 KB, 8 trang )

Vệ sinh như là một loại hàng hóa
Nguyễn Văn Tuấn
Tình hình sức khỏe nước ta không tương xứng với nhịp độ phát triển kinh tế.
Trong khi kinh tế nước ta tăng trưởng khoảng 8% hàng năm, thì “bức tranh” sức
khỏe cộng đồng vẫn không có gì thay đổi trong hơn 2 thập niên qua. Các bệnh
liên quan đến tiêu chảy cứ “đến hẹn lại lên” như chúng ta chứng kiến gần đây.
Các bệnh truyền nhiễm như bệnh viêm phổi, viêm họng và viêm Amidan cấp,
viêm phế quản và viêm tiểu phế quản cấp, tiêu chảy, viêm dạ dày, ruột non có
nguồn gốc nhiễm khuẩn, cúm, sốt rét, v.v… vẫn là những nguyên tử vong hàng
đầu.
Cái mẫu số chung của các bệnh này là mối liên hệ với 3 yếu tố: nước, rác, và vệ
sinh gia đình. Các chuyên gia y tế ước tính rằng khoảng 80% các bệnh ở nông
thôn là do nước bị ô nhiễm. Trong quá trình phát triển kinh tế, rác cũng tích lũy
nhanh chóng nhưng chưa được xử lí có hệ thống nên hệ quả là nhiều con sông, đặc
biệt là các con sông ở thôn quê, đang đứng trước nguy cơ bị “chết” do ô nhiễm
quá nặng nề. Ở các thành phố lớn, chỉ có 50% số đường có hệ thống thoát nước,
và cũng chưa có hệ thống xử lí hay tái sử dụng nước thải. Ngoài ra, phần lớn các
gia đình ở nông thôn không có nhà vệ sinh, nên phân thường thải ra nguồn nước
sinh hoạt và làm ô nhiễm môi trường cùng với các vi khuẩn lan bệnh. Trong khi
đó, gười dân nói chung cũng chưa có thói quen rửa tay trước và sau khi đi
tiêu/tiểu, và mầm bệnh cứ dần tích lũy thành một tiềm năng rất lớn. Không ngạc
nhiên khi chúng ta chứng kiến dịch bệnh ở nước ta xảy ra và lan truyền khá
nhanh.
Mắc dù một số bệnh liên quan đến tiêu chảy có nguyên nhân những rối loạn nội
tiết, đại đa số bệnh là do nhiễm vi khuẩn. Các vi khuẩn này gây bệnh qua bốn
đường như mô tả trong Biểu đồ 1. Đường đơn giản nhất là các vi khuẩn gây bệnh
theo phân người thoát vào môi trường và người khác bị phơi nhiễm (1a). Một cách
nhiễm phức tạp hơn là các vi khuẩn tự nhân lên trong môi trường, và do đó gia
tăng xác suất phơi nhiễm bởi con người (1b). Đường thứ ba là vi khuẩn theo phân
người thoát ra môi trường, tự nhân lên trong môi trường, động vật bị phơi nhiễm
và vi khuẩn tìm được vật kí chủ mới, và kí chủ này thải phân ra môi trường, từ đó


vi khuẩn tự nhân lên một lần nữa trước khi nhiễm người (1c). Đường nhiễm thứ tư
là động vật bị nhiễm vi khuẩn, và thải vi khuẩn qua phân vào môi trường, từ đó
con người bị nhiễm (1d).

Biểu đồ 1. Bốn đư
ờng truyền nhiễm của vi khuẩn. Nguồn: Curtis V., et al. Trop
Med Int Health 2000; 5:22-32.
Trong Biểu đồ 1, tất cả 4 con đường truyền nhiễm đều phải thông qua “môi
trường”. Nhưng môi trường là gì trong bối cảnh của bệnh truyền nhiễm? Biểu đồ
2 (còn biết đến trong giới dịch tễ học là Biểu đồ F hay “F-diagram”) minh họa các
còn đường mà vi khuẩn gây bệnh có thể xuyên qua môi trường để đến một kí sinh
chủ (tức con người). Một khi phân được bài thải, phần lớn vi khuẩn chết; nhưng
một số nhỏ có thể sống sót và nhiễm các ngón tay, vào thức ăn hay nước và các
môi trường này sẽ giúp cho vi khuẩn nhiễm con người. Ruồi nhặng cũng có thể
đáp xuống phân hàm chứa vi khuẩn, và đem vi khuẩn đến thực phẩm hay các vật
dụng nhà bếp. Chân người hay chân động vật cũng có thể đạp phải phân hàm chứ
vi khuẩn và “phát tán” vi khuẩn đến các nơi khác hay người khác.

Tất cả các con đường truyền nhiễm trên có thể ngăn chận bằng những thay đổi đơn
giản về thói quen vệ sinh cá nhân hay gia đình. Cải thiện cơ sở vật chất như làm
sạch nguồn nước, hệ thống tiêu hủy phân và rác cũng có thể ngăn ngừ truyền
nhiễm. Tuy nhiên, bất cứ chiến lược phòng chống nào chỉ có hiệu quả khi được
thực hiện cùng với các thay đổi vệ sinh cá nhân và gia đình.


Biểu đồ 2. Biểu đồ “F”. Nguồn: Curtis V., et al. Trop Med Int Health 2000; 5:22-
32.
Vấn đề nước và vệ sinh
Cội nguồn của các vấn nạn y tế và môi trường là nước. Nhận thức được vấn đề
này, năm 2003 tại Kyoto (Nhật) các bộ trưởng y tế trên thế giới họp cùng các

chuyên gia Liên hiệp quốc họp để bàn đến một vấn đề duy nhất: nguồn nước sinh
hoạt ở các nước đang phát triển, và họ đặt tên cho hội nghị này là Diễn đàn về
nước ở thế giới thứ ba “Third World Water Forum”.
Bảng số liệu đơn giản sau đây được xem là một phát biểu tổng kết của Diễn đàn.
Bảng số liệu cho thấy tạo một nguồn nước sạch đến người dân có thể giảm 16%
nguy cơ các bệnh liên quan đến tiêu chảy, nâng cao chất lượng nước giảm 20%,
xử lí cống rảnh và rác giảm 36%. Ngay cả giáo dục về vệ sinh cá nhân và gia đình
cũng có hiệu quả giảm nguy cơ mắc bệnh tả và tiêu chảy đến 35%. Nhưng biện
pháp có hiệu quả nhất là chỉ đơn giản rửa tay bằng xà phòng có thể giảm 47%
nguy cớ mắc các bệnh liên quan tiêu chảy.
Hiệu quả của một số can thiệp nhằm giảm các bệnh liên quan đến tiêu chảy
Can thiệp Giảm nguy cơ các bệnh liên quan đến tiêu chảy
Tạo nguồn nước sạch 16%
Nâng cao chất lượng nước 20%
Xử lí cống rảnh và rác 36%
Giáo dục vệ sinh 35%
Rửa ray bằng xà phòng 47%

Nguồn: Curtis V. BMJ 21003; 327:3-4
Dựa trên phát biểu tổng kế trên, các bộ trưởng y tế nhất trí rằng chính phủ các
nước đang phát triển (trước khi còn gọi là “các nước thuộc thế giới thứ 3”) cần
phải phát triển chiến lược tập trung vào việc cải thiện nguồn nước sinh hoạt, vệ
sinh gia đình, và rửa tay, sao cho đến năm 2015 giảm phân nửa các bệnh liên quan
đến tiêu chảy.
Ở nước ta, chiến lược y tế dự phòng, bao gồm vấn để cải thiện nguồn nước, đã
từng đặt ra nhưng chưa được thực hiện tốt hay chưa được quan tâm đúng mức.
Cho đến nay, có đến 70-80% người dân ở các vùng nông thôn không có nguồn
nước sạch cho sinh hoạt. Ngay cả một số địa phương ở các thành phố lớn mà ao
hồ cũng bị ô nhiễm trầm trọng. Hệ quả là như chúng ta thấy ngày nay, các làn
sóng bệnh tả và tiêu chảy cứ lần lượt xuất hiện. Chỉ trong vòng 6 tháng qua mà

bệnh tả đã phát sinh đến 3 lần! Do đó, vấn đề nước và vệ sinh đang được đặt ra rất
cấp bách.
Hiện nay, ở thôn quê người dân thường xây giếng và lấy nước đó để sử dụng cho
sinh hoạt hàng ngày. Nhưng ngay cả nguồn nước này cũng không hẳn đảm bảo vệ
sinh do thiếu nhà vệ sinh và nước thường bị nhiễm khuẩn từ phân người và phân
gia cầm. Chúng ta cần có một chiến dịch chỉ dẫn cách khử trùng làm sạch nước,
sao cho người dân có thể có nguồn nước sạch cho nấu ăn và tắm rửa.
Ngoài nguồn nước, có hai cách phòng bệnh hiệu quả nhất là nhà vệ sinh và rửa
tay. Hơn một thế kỉ trước đây, nhà vệ sinh giúp thực hiện một cuộc cách mạng về
y tế công cộng ở New York, London và Paris. Ngày nay, các quan chức y tế Liên
hiệp quốc mới nhận thức rằng cầu xí là một phương tiện phòng chống bệnh rất
quan trọng ở các nước đang phát triển.
Rửa tay như đề cập trong phát biểu của Diễn đàn Kyoto 2003 là một biện pháp cực
kì thực tế và đơn giản để phòng các bệnh tiêu chảy và truyền nhiễm. Điều này
đúng đối với môi trường nước ta. Cần nhắc lại rằng khi phân người và gia cầm
thải ra môi trường, phần lớn vi khuẩn chất, nhưng một số sống sót vẫn có thể xâm
nhập vào nguồn nước, móng tay, hay thực phẩm. Nhưng ở các nước đang phát
triển, không đến 10% người dân có thói quen rửa tay sau khi đi tiêu/tiểu! Rất
nhiều nghiên cứu trong quá khứ cho thấy chỉ đơn giản rửa tay cũng có thể giảm
70-90% nguy cơ mắc các bệnh liên quan đến tiêu chảy.
Tiếp thị vệ sinh
Vấn đề đặt ra là: làm thế nào để cải thiện vấn đề vệ sinh? Tôi nghĩ cải thiện vệ
sinh phải bắt đầu trước hết ở từng cá nhân và từng hộ gia đình. Từng hộ nên có
nhà vệ sinh. Mỗi cá nhân nên tập thói quen rửa tay thường xuyên sau khi đi
tiêu/tiểu. Do đó, bất cứ chiến lược y tế phòng bệnh nào cũng phải lấy đây là điểm
xuất phát.
Tôi đề nghị một chiến lược có triển vọng cao là qua tiếp thị vệ sinh. Nói cách
khác, cần phải tiếp thị vấn đề vệ sinh (như cầu tiêu, thói quen rửa tay, tiêu hủy rác)
như là một loại hàng hóa tiêu dùng, như xe gắn máy hay dầu thơm gội đầu. Cần
phải làm sao để người dân thấy việc xây dựng một cái cầu tiêu / tiểu như là một

hình thức nâng cấp căn nhà, chứ không phải là một can thiệp mang tính y tế công
cộng. Theo đó, việc sử dụng xà phòng để rửa tay là một cách làm nâng cao nét
đẹp cho bàn tay, làm cho bàn tay thơm tho, chứ không phải là một can thiệp y tế.
Tương tự, việc xây dựng một hầm chứa và hủy rác nên được tiếp thị như là một
cách làm cho khu nhà sang trọng hơn và văn minh hơn, chứ không phải là một sự
đùn đẩy trách nhiệm y tế cho người dân.
Nhà nước nên dành ngân quĩ để tiếp thị vệ sinh, và qua đó tạo ra nhu cầu về vệ
sinh gia đình, và doanh nghiệp tư nhân có thể đáp ứng nhu cầu này. Doanh nghiệp
tư nhân cũng có thể qua tiếp thị và quảng cáo thúc đẩy thay đổi trong lối sống
hàng ngày cho từng gia đình. Một khi nhu cầu vệ sinh đã được tạo ra, ngân sách
Nhà nước có thể được “giải phóng” để hỗ trợ các hộ gia đình nghèo khó không có
khả năng tài chính để tiếp cận công nghệ vệ sinh mới.
Thật ra, một cách tiếp thị rửa tay khá giống như vừa mô tả trên đã được thử
nghiệm tại một số nước ở Phi châu, Nam Mĩ và Á châu, với sự hợp tác giữa chính
quyền địa phương và các cơ quan quốc tế như Ngân hàng Thế giới. Theo vài kết
quả sơ khởi, chỉ đơn giản rửa tay thường xuyên cũng có thể giảm tỉ lệ nhiễm trùng
và tử vong cho hàng triệu người.
Nước, rác và vệ sinh là những vấn nạn môi trường lớn nhất trong thế kỉ 20, và
cũng chính là mối đe dọa đến an sinh và sức khỏe của dân tộc trong thế kỉ 21. Có
thống kê cho thấy khi GDP nước ta tăng 1% thì rác thải tăng 3%. Trong định
hướng trở thành một nước công nghiệp trong vòng 20 năm tới, chúng ta cần phải
dứt khoát giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường và từng bước xóa bỏ các bệnh
truyền nhiễm. Theo tôi, chúng ta cần tiếp cận và giải quyết vấn đề qua cách tiếp
thị vệ sinh. Cần phải xem vệ sinh là một loại “thương hiệu” mang tính bản chất
văn hóa, cũng như khi nói đến người Nhật chúng ta nghĩ ngay đến một dân tộc có
nền vệ sinh rất cao.
Một số biện pháp phòng chống bệnh tả

· Che đậy thùng nước
· Che đậy thức ăn

· Sử dụng lưới chắn ruồi bảo vệ
thực phẩm
· Hâm nóng thức ăn
· Rửa rau cải và trái cây
· Không khạt nhổ
· Giữ móng tay sạch
· Rửa sạch núm vú trước khi cho
con bú
· Rửa tay bằng xà-phòng
· Rửa tay nếu có tiếp xúc với tro và
· Sử dụng hóa chất diệt trùng khi
rửa rau và trái cây
· Nấu chín nước
· Khử trùng nước sinh hoạt bằng
chlorine
· Xịt thuốc chống muỗi
· Khử trùng, vệ sinh cầu tiêu
thường xuyên
· Chôn phân
· Đốt rác
sình bùn
· Không bao giờ rửa tay trong nước
bùn
· Rửa tay trước khi ăn
· Rửa tay trước khi làm bếp
· Rửa tay trước khi cho con ăn
· Rửa tay trẻ em
· Rửa tay sau khi đi tiêu hay đi tiểu
· Rửa tay sau khi thay tả cho trẻ em
· Tóc phải chải cho sạch

· Mặc quần áo sạch


×