Tải bản đầy đủ (.pdf) (4 trang)

Một ngày trên nóc nhà Tây Âu iện khắp vùng ppt

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (203.88 KB, 4 trang )

Một ngày trên nóc nhà Tây Âu
Cuối tháng 4, mùa xuân đã hiện diện khắp vùng núi rừng Alpes qua hình ảnh
những con suối trong vắt cuồn cuộn chảy, những dòng thác trắng xóa như
tuyết bất ngờ tuôn ra từ những kẽ đá hoa cương lưng chừng trời. Nhưng đỉnh
Mont Blanc (Bạch Sơn) vẫn phủ một màu tuyết trắng.

Từ các sườn núi trên ngọn Bạch Sơn, có thể thấy dấu vết của những
người trượt tuyết đang lao xuống – Ảnh: Mạc Đại
Từ Bệnh viện Đại học Genève, chỉ mất năm phút đi ôtô chúng tôi đã đến biên giới
Pháp – Thụy Sĩ và bon bon trực chỉ hướng dãy Bạch Sơn mà không phải qua thủ
tục kiểm tra giấy tờ nào. Hoa rộn ràng reo vui khắp nơi trong cái nắng thanh khiết
của núi rừng Alpes.
Những ngôi làng sơn cước duyên dáng trải dọc các thung lũng và lưng chừng núi.
Khách du lịch cố ý tránh xa con đường cao tốc vốn không ồn ào lắm để băng qua
những đồng cỏ xanh mướt, lấm tấm vàng bởi vô vàn những đóa bồ công anh. Chỉ
một tháng nữa thôi những bông hoa bồ công anh này sẽ tung bay trong gió trắng
xóa cả đất trời.
Mê mải ngắm nhìn cảnh đẹp hai bên đường, chẳng mấy chốc chúng tôi đã thấy
dãy Bạch Sơn sừng sững trước mặt. Không riêng gì tôi, một người đến từ xứ nhiệt
đới, Thomas – anh bạn người Hi Lạp đang làm việc tại Bệnh viện Đại học Genève
vốn chẳng xa lạ với những đỉnh núi tuyết và những môn thể thao mùa đông, cũng
không giấu nổi sự phấn khích. Bạch Sơn cao vút đến đỉnh trời, lấp lánh trong nắng
như được dát bạc.
Với độ cao 4.800m, đây là ngọn núi cao nhất Tây Âu và nếu tính cả châu Âu thì
chỉ đứng sau ngọn Elbrus trong dãy Ural của Nga.

Dãy Bạch Sơn nhìn từ xa với đỉnh núi quanh năm tuyết phủ –
Ảnh: Mạc
Đại
Ngọn núi quanh năm tuyết phủ trắng xóa này có một hấp lực hết sức mạnh mẽ với
khách du lịch. Những ngày cuối tuần vừa qua, đường hàng không các nước châu


Âu bị đóng cửa vì núi lửa ở Iceland phun trào nên càng có nhiều ôtô hướng về thị
trấn Chamonix ở thung lũng dưới chân núi.
Chamonix nằm ở độ cao 1.030m nên cư dân hầu như chỉ sống bằng du lịch và dịch
vụ. Thị trấn nhỏ, đường phố nhỏ và cửa hiệu cũng nhỏ nhưng tất cả đều sạch bóng
và rạng rỡ. Chúng tôi chọn tuyến cáp treo lên ngọn Nam Châm (l’Aiguille du
Midi) ở độ cao 3.842m để đến gần với đỉnh Bạch Sơn nhất. Bước ra ngoài cabin
cáp treo, tôi bị lóa mắt vì màu trắng chói chang của tuyết dưới ánh mặt trời tháng
4. Cảm giác thật phấn khích.
Dù không sợ độ cao nhưng tôi vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc xương
sống khi nhìn xuống những vực thẳm hun hút ngay dưới chân mình. Trạm quan sát
được đặt cheo leo trên đỉnh Nam Châm, ở đó nhìn xuống chỉ thấy Chamonix bé
xíu thấp thoáng dưới những làn mây trắng. Nhìn về phía chân trời thật khó phân
biệt tuyết và mây.

Con đường dẫn ra các sườn núi chỉ dành cho người đi trượt tuyết –
Ảnh: Mạc Đại
Bạch Sơn quả đúng là thiên đường của những người yêu thích trượt tuyết. Những
người mới bắt đầu làm quen với môn thể thao này hoặc những ai yếu bóng vía
chọn những sườn dốc thoai thoải và rộng rãi. Số ngược lại gần như không ngại bất
cứ thử thách nào. Nhìn những chấm đen tí tẹo trôi vun vút từ những vách núi dựng
đứng, tôi không khỏi khâm phục. Vào một ngày đẹp trời năm 1852, những người
Pháp đầu tiên đã chinh phục ngọn núi dựng đứng này chỉ với những dụng cụ leo
núi hết sức thô sơ.
Nhưng tâm điểm của tất cả sự trầm trồ chính là ngọn Bạch Sơn, niềm tự hào của
thiên nhiên nước Pháp. Từ đỉnh Nam Châm tôi ngắm nhìn ngọn núi cả nửa ngày
mà không chán. Bạch Sơn như thể có mối tương giao với từng thời khắc của đất
trời. Buổi sáng, màu tuyết trắng của núi như pha lẫn ánh xanh của ngọc bích. Buổi
trưa, núi lim dim ngủ dưới bầu trời xanh lồng lộng.
Buổi chiều Bạch Sơn trở nên kỳ vĩ hơn bởi những đám mây được gió hất tung lên
từ những vực sâu thăm thẳm bên dưới. Nhưng không một đám mây nào có thể đến

được ngọn núi này. Nó đứng trên tất thảy, chỉ dưới bầu trời, cao ngạo như thể một
mỹ nhân luôn ý thức được nhan sắc diễm lệ của mình.
Cuối cùng, dù có luyến tiếc và nấn ná chúng tôi cũng phải hạ sơn. Một ly bia hơi
địa phương trong cái lạnh se se của buổi hoàng hôn miền sơn cước càng làm buổi
chia tay thêm bịn rịn… Tạm biệt nhé Bạch Sơn, nàng công chúa tuyết kiêu kỳ và
kiều diễm.

×