TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
1. Hãy giải thích câu tục ngữ Đi một ngày đàng, học một sàng
khôn
Với câu tục ngữ này, ông cha ta đã mách bảo, khuyên dạy rằng, muốn nên người, muốn
hiếu biết nhiều, có kiến thức rộng, am hiểu sự đời, phải lăn lộn với cuộc sống, phải đi
nhiều, phải đi đây đó để thu lượm, học hỏi những tri thức của cuộc sống để nâng cao,
mở rộng tầm nhìn, tầm hiểu biết của bản thân mình.
Ở câu tục ngữ đi một ngày đàng, học một sàng khôn, xét về mặt chữ nghĩa, các từ đều
khá rõ ràng. Ở đây chỉ có từ đàng là hơi khó hiểu vì nó là từ địa phương miền Trung và
miền Nam với nghĩa là đường. Cái khó của câu tục ngữ này là ở chỗ, các từ ngữ kết
hợp với nhau tạo nên những đơn vị định danh vừa cụ thể lại vừa rất trừu tượng. Ngày
đàng vừacó ý nghĩa không gian vừa có ý nghĩa thời gian. Khi ngày đàng kết hợp với từ
chỉ số lượng một tạo thành chỉnh thể một ngày đàng vẫn không tạo nên một đại lượng
cụ thể, dễ nắm bắt được. Dẫu vậy, cả vế thứ nhất đi một ngày đàng cũng toát lên cái ý
“có sự ra đi trong một khoảng thời gian và không gian nhất định dù là ngắn”. Đây là
tiền đề, là cơ sở để tạo nên kết quả học một sàng khôn.
Trong sự đối ứng với vế thứ nhất, đi một ngày đàng thì vế thứ hai học một sàng khôn
hàm chỉ kết quả học hỏi, thu nhận được rất lớn. Sàng khôn trong câu tục ngữ này có
tính biểu trưng và tạo nên những liên tưởng rất lí thú. Dân gian hay dùng sàng với
nghĩa đen chỉ một loại đồ đan bằng tre, hình tròn, nông và thưa có tác dụng làm sạch
trấu và tấm cho gạo, để làm danh từ chỉ đơn vị. Đơn vị được đong, đo, đếm bằng sàng
trong quan niệm dân gian là lớn và nhiều. Một miếng giữa làng bằng một sàng xó bếp
là cách đối lập giữa số ít và số nhiều. Vậy, học một sàng khôn là học được nhau cái
hay, cái tốt của thiên hạ để cho mình khôn lớn hơn, hiểu biết về cuộc sống xã hội. Nếu
thả mình vào trong sự liên tưởng, thì ít nhiều chúng ta lại nghĩ tới một sự biểu trưng
khác của từ sàng khôn này. Thông thường, nói đến sàng người ta nghĩ tới cái được giữ
lại ở trên sàng là thứ to hơn, ngược lại cái lọt xuống, lọt qua sàng là thứ nhỏ. Lọt sàng
xuống nia mà lại! Sàng khôn có lẽ vì thế mà gợi nên sự liên tưởng tới những điều khôn
không chỉ có số lượng nhiều nói chung, mà còn là cái số luợng nhiều đã được chọn lọc.
Không hiểu cha ông ta có gửi gắm điều này không, nhưng đứng về phía người thưởng
thức và sử dụng ngôn ngữ, những liên tưởng như vậy là hoàn toàn có lý. Trở lại câu tục
ngữ đi một ngày đàng học một sàng khôn, hai vế câu tục ngữ được hỗ trợ của phép đối
và điệp dễ gây liên tưởng có tính khẳng định: hễ cứ đi ra là có thể học được điều hay lẽ
phải và càng đi nhiều càng khôn lớn trưởng thành. Đó là thông điệp của cha ông gửi lại
cho đời sau.
Câu tục ngữ đi một ngày đàng học một sàng khôn còn có một dạng thức nữa là đi một
quãng đàng, học một sàng khôn. Dạng thức này hình thành trên cơ sở cụ thể hóa việc đi
lại bằng đơn vị không gian (quãng đường) chứ không phải là đơn vị thời gian (ngày
đàng) như dạng đang xét. Sự thay đổi này không làm phuơng hại gì đến ý nghĩa của câu
tục ngữ.
Gần với câu tục ngữ đi một ngày đàng học một sàng khôn về cả ba phương diện cấu tạo
và ý nghĩa là câu tục ngữ đi một buổi chợ, học một mớ khôn. Câu tục ngữ này khuyên
(1)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
bảo người đời cần phải tiếp xúc nhiều người, càng tiếp xúc rộng rãi, càng học hỏi được
nhiều, và do đó càng hiểu biết, khôn lớn trong cuộc sống .
Nguồn: (sưu tầm)
Giải thích ý nghĩa câu tục ngữ Đói cho sạch, rách cho thơm
Câu tục ngữ có hai vế, đối rất chỉnh. tác giả dân gian đã mượn những thứ gần gũi, thiết
thực với đời thường để biểu lộ những tư tưởng, quan điểm của những người dân lao
động.
Câu tục ngữ này mượn hình ảnh “đói” và “rét” để nói lên hoàn cảnh nghèo khổ, thiếu
thốn của cuộc sống bấy giờ. “Sạch” và “thơm” là cách sống trung thực, không tham
lam, biết giữ gìn phẩm chất trong sạch, không sa vào tội lỗi. Hai chữ “cho” có nghĩa là
giữ lấy. Hai động từ đó là hai động từ quan trọng nhất trong bài, thể hiện hành động,
thói quen, những biểu lộ của người dân lao động. Phải biết giữ gìn phẩm giá, nhân cách
đó chính là bài học của câu tục ngữ trên. Đó cũng chính là quan điểm sống của người
dân lao động hoàn toàn trái nghịch với cách sống của giai cấp thống trị.
Thời phong kiến xưa, xã hội đầy rẫy những bất công, rối ren, giai cấp thống trị nghiệt
ngã, bóc lột nhân dân ta dưới nhiều hình thức, coi thường, khinh rẻ những người dân
lao động. Theo bản năng của con người, “con giun xéo lắm cũng quằn”, đến mức
đường cùng thì tự nhiên phải biết chống lại bằng bất cứ hành động nào, có mấy ai nghĩ
đến việc giữ gìn phẩm chất, thanh danh. Ấy vậy mà những người dân lao động, đối với
họ điều đó là quan trọng nhất, là mục tiêu để hướng tới, là động lực thúc đẩy để sống.
Dù có bần cùng, đói khổ đến đâu thì ý chí kiên cường của họ vẫn luôn chiến thắng,
niềm tin của họ vẫn không bao giờ tàn lui. Từ xa xưa, nước ta vốn dĩ là một nước gắn
liền với đồng ruộng, nhân dân ta lam lũ cùng nắng mưa, giai cấp thống thị vẫn vắt kiệt
sức của họ bởi những sưu thuế nặng nề, chính sách áp bức đến tận xương tuỷ. Trong
hoàn cảnh như vậy, con người mà không có lập trường thì rất dễ bị nhơ bẩn về đạo đức.
Những người dân lao động chỉ biết dựa vào nhau, thốt nên lời những kinh nghiệm của
cuộc sống để khuyên nhủ nhau sống sao cho khỏi hổ thẹn với trời đất, sao cho khỏi cắn
rứt lương tâm, danh dự, ám ảnh bới những tội lỗi xấu xa mà mình đã gây ra.
Nói kết lại, đối với người lao động thời xưa, vật chất không có gì, họ chỉ biết sống dựa
vào ý chí, niềm tin, sự nỗ lực, phấn đấu. Nhờ vào những yếu tố đó mà họ đã vượt lên
được số phận, biết sống vui vẻ, lạc quan, yêu đời, không một sự bóc lột nào có thể tước
đi được tinh thần, lý trí của họ. Điều đó đã được đúc kết qua quá trình lao động sản
xuất, cô đọng được qua từng suy nghĩ của mỗi con người. Quan niệm sống ấy thật cao
đẹp, nó không chỉ là kinh nghiệm mà nó còn là lời dạy dỗ, khuyên răn, chỉ bảo, áp dụng
cho tất cả mọi người.
Nguồn (sưu tầm)
Giải thích câu tục ngữ Người sống, đống vàng
(2)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
Trên thế gian này, con người là quý giá nhất. Con người có thể làm ra mọi thứ. Con
người nắm giữ, sử dụng thời gian, làm ra vàng bạc, lúa gạo, biết suy nghĩ. Sức lao động
của con người là vô hạn và cũng là cái để con người thực hiện những ước mơ, là
phương tiện tồn tại cùng với thời gian. Điều đó cũng được ông cha ta hiểu từ xưa tới
giờ và được đúc kết lại bằng câu tục ngữ: “Người sống, đống vàng”.
Câu tục ngữ trên thuộc câu so sánh ẩn dưới hai vế đối xứng với nhau. Vần lưng giữa
câu làm cho người nghe dễ nhớ, dễ hiểu. Câu tục ngữ mang hai nghĩa.
Nghĩa thứ nhất dân gian ví con người quý như vàng bạc, làm tôn giá trị tới mức đỉnh
cao. Nghĩa thứ hai là có con người thì sẽ có của cải, vật chất. Đúng như câu tục ngữ,
người xưa cũng đã từng có câu:
Bàn tay ta làm nên tất cả
Có sức người sỏi đá cũng thành cơm.
Thật vậy, từ ngày xưa, nhân dân ta không có những phương tiện máy móc như hiện
giờ, mọi người chỉ biết dựa vào sức người, đôi tay và khối não. Đó chính là những công
cụ sống mà được truyền từ đời này sang đời khác và bất kì thời nào thì giá trị của con
người vẫn luôn được xem là bậc nhất, luôn được mọi người quan tâm hàng đầu. Ngay
cả từ thời trái đất còn sơ khai, con người đã biết săn bắt, trồng trọt, chăn nuôi để tồn tại.
Trải qua thời gian thì những phát minh được ra đời, những kinh nghiệm được đúc kết
lại làm hành trang vững bước cho thế hệ sau. Cứ dần dần như vậy mà ngày nay, chúng
ta đã được hưởng một thành quả lớn nhất là đời sống ổn định, có của ăn, của để, có cây
trồng, vật nuôi phục vụ đời sống.
Có thể nói con người làm chủ trên trái đất này, không có con người thì tất cả sẽ vô vị,
trở nên lạnh lẽo, dù có nhiều của cải đến đâu thì cũng chỉ là vô nghĩa vì không được
con người khai thác, sử dụng. Con người với năng lực của mình đã xây dựng nên được
những tháp chùa, nhưng toà lâu đài cổ kính trường tồn cùng thời gian. Năng lực của
con người sẽ mãi là một thứ vũ khí mạnh nhất để chống lại bất kì kẻ thù nào và cũng là
cái để làm nên tất cả.
Nói tóm lại, câu tục ngữ trên khẳng định tầm quan trọng và đề cao năng lực giá trị con
người. Nó không chỉ là một sự khẳng định mà nó còn là một lời khuyên, một bài học,
một tư tưởng đúng đắn dành cho mỗi chúng ta.
Nguồn: (sưu tầm)
Giải thích câu Người ta là hoa của đất
“Giá trị của con người”- Khái niệm đó đã được người xưa hiểu từ rất lâu đời. Những
nhà trí thức thời xưa thì đã có óc nhận xét, phân tích sâu sắc và thể hiện dưới những lời
ca, truyền từ đời này sang đời khác.
(3)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
Trong kho tàng văn học Việt Nam, để thể hiện giá trị của con người thì có vô số tục
ngữ, ca dao. Nhưng có một câu tục ngữ thể hiện điều đó lại mang một hình thức ẩn dụ,
rất sâu sắc khiến người đọc phải tò mò mà ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng mà thấm thía các ý
sâu xa. Đó chính là câu tục ngữ “Người ta là hoa đất”.
Câu tục ngữ có 5 chữ nhưng mang nhiều điều hàm ẩn, hình ảnh hoa là một thứ đẹp đẽ,
thuần tuý, là kết tinh tạo hoá ban tặng mang một hương thơm nồng nàn, một vẻ đẹp
kiều diễm. Vậy thì hoa đất là gì? Hoa đất chính là mạch sống của đất trời, cũng có thể
nói hoa đất chính là con người. Tại sao vậy? Con người là một sinh vật hoàn hảo của vũ
trụ. Con người có hình thể, bản năng và trí tuệ - đó chính là thứ vũ khí mạnh nhất. Trí
tuệ đã đem lại cho con người sự tìm tòi khám phá, những kiến thức khoa học tạo nên
những bước ngoặt thành đạt thật đáng khâm phục. Con người có thể xây nên những toà
tháp có giá trị cả về kinh tế lẫn lịch sử, những máy móc hiện đại để phục vụ con người.
Những nền văn minh từ cổ đại tới hiện đại đều do một tay con người tạo ra.
Trong quá trình đấu tranh thiên nhiên, bạt núi, ngăn sông, khai khẩn đất hoang, con
người đã tin ở trí thông minh và sức lực của mình, con người đã đứng lên xây dựng một
xã hội, một tinh cầu văn minh. Câu tục ngữ trên đã khẳng định điều đó. Dường như mọi
tinh hoa, vẻ đẹp đều hội tụ vào con người. Và nó còn đẹp trong lòng yêu thương của
mỗi cá nhân. Sự gắn bó đi kèm với ý chí chính là thứ để con người trường tồn cùng thời
gian. Con người không chỉ là tâm điểm của trái đất mà còn là tâm điểm của vũ trụ, Từ
xa xưa, con người đã biết dựa vào nhau để sống, đã biết trao đổi của cải vật chất. Trải
theo cùng năm tháng, thời gian thì những bông hoa đất đó đã tạo nên được những thành
tựu như ngày nay. Tất cả những điều đó đều thể hiện con người là ngọn đèn bất diệt.
Không đâu xa lạ, ngay trên đất Việt Nam này, nhân dân ta đã phấn đấu xây dựng đất
nước mình suốt từ Bắc chí Nam. Từ thế hệ này sang thế hệ khác, đã làm cho đất nước
càng tươi đẹp. Nhân dân ta có mối tình cao cả, đoàn kết anh em từ miền ngược tới miền
xuôi. Các Vua Hùng có công dựng nước, nhân dân mọi thời có công giữ nước. Những
vị danh nhân, những nhà thành đạt toả sáng trên đường đời. Những điều đó phần nào đã
làm sáng tỏ được câu tục ngữ trên.
Thời xưa ông cha ta có những lối suy nghĩ và câu từ giản dị nhưng nó chứa đựng biết
bao nhiêu điều mà khiến chúng ta ngày nay thấm thía, cảm nhận mãi mà vẫn chưa thể
lĩnh hội hết được. Câu tục ngữ trên là một điển hình rõ nét. Có thể nói câu tục ngữ này
mang nhiều ý tứ sâu xa nhưng đúc kết lại bài học của nó là sự trân trọng về giá trị con
người. Đó không chỉ là một lời ca ngợi mà còn là một sự khẳng định, một luận điểm
đúng đắn sôi nổi thu hút nhiều suy nghĩ của những người xung quanh.
Nguồn (sưu tầm)
Giải thích câu tục ngữ Thất bại là mẹ thành công
Trong học tập, lao động hằng ngày ta thường gặp những khó khăn trở ngại, thậm chí có
lúc bị thất bại. Song chính sự thất bại đã làm cho con người trưởng thành, giàu kinh
nghiệm và vững vàng đi tới chiến thắng. Vì thế, tục ngữ xưa đã có câu: “Thất bại là mẹ
thành công”.
(4)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
Câu tục ngữ thật ngắn gọn nhưng đã sử dụng cách nói so sánh. So sánh thất bại – không
đạt đựơc mục đích, với thành công- thực hiện đựơc mục đích đề ra. Lời nói trên mới
nghe như chứa một mâu thuẫn. Nhưng nếu giải thích ta có một ý nghĩa rất thực tế. Thất
bại là kết quả xấu, là thiệt hại, hư hỏng. “Mẹ” ở đây có ý nói là lớn, là đầy hiệu lực. Đó
là một lời khuyên để mọi người vững chí bền lòng, kiên trì không nản trước khó khăn
thất bại. Nếu biết học tập rút kinh nghiệm thì “thất bại” sẽ dạy cho ta cách đạt tới kết
quả cao hơn.
Vì sao lại nói “Thất bại là mẹ thành công”? Đối với người nản chí thì không đúng như
vậy, nhưng đối với những người bền chí, kiên trì thì quả là đúng. Vì sau thất bại, người
ta sẽ rút ra được những kinh nghiệm quý báu để không còn thất bại nữa. Ngoài ra, thất
bại còn rèn luyện ý chí vươn lên cho mỗi người. đã bao lần bạn vấp ngã mà có thể bạn
không hề nhớ. Lần đầu tiên chập chững bước đi, bạn đã bị vấp ngã. Lần đầu tiên chơi
bóng bàn, bạn có đánh trúng bóng không? Bất cứ một kết quả nào cũng có những
nguyên nhân, lí do riêng do đó thất bại cũng có lí do riêng. Muốn đổi thất bại thành
công thì phải lấy sự thất bại làm bài học cho mình, rút kinh nghiệm cho mình. Tuy
nhiên để làm được điều đó người ta phải thật sự nỗ lực học hỏi, tích luỹ kinh nghiệm
cho bản thân. Có như vậy chúng ta mới không vấp ngã những lần tiếp theo.
Vậy tại sao ta phải kiên trì bền bỉ trước những khó khăn thất bại? Đó là vì cuộc sống
khó tránh khỏi những khó khăn. Khi ta làm một việc lớn thì khó khăn lại càng lớn. Khó
khăn có thể do chủ quan hoặc khách quan gây nên. Khi gặp khó khăn, thất bại mà ngã
lòng thì sẽ thất bại hoàn toàn, mất hết ý chí, ảnh hưởng đến công việc và cuộc đời.
Ngược lại, nếu vững vàng, lấy thất bại làm bài học để rút kinh nghiệm thì ý chí vững
vàng, kinh nghiệm dày dặn hơn, tiếp tục vươn lên và đạt được thành công. Thực tế cuộc
sống đã thể hiện điều đó.
Vậy xin chớ lo thất bại. Điều đáng sợ hơn là chúng ta bỏ qua nhiêù cơ hội chỉ vì không
cố gắng hết mình. Lời khuyên đó giúp ta vững vàng trong cuộc sống. Chúng ta cần phải
rèn luyện ý chí, sự kiên trì ngay từ khi còn nhỏ, cả những việc bình thường trong cuộc
sống.
Nguồn: (sưu tầm)
Giải thích câu Sách là ngọn đèn sáng bất diệt của trí tuệ con
người
Đã từ lâu, sách đã kết tinh trí tuệ của con người, sách là nguồn của cải vô giá của nhân
loại. Nhận định về giá trị của sách, một nhà văn có nói: “Sách là ngọn đèn sáng bất diệt
của trí tuệ con người”.
Đúng vậy, sách chứa đựng trí tuệ của con người nghĩa là chứa đựng những tinh hoa của
sự hiểu biết. Ngọn đèn sáng, đối lập với bóng tối. Ngọn đèn ấy rọi chiếu, soi đường đưa
con người ra khỏi chỗ tối tăm. Sách là ngọn đèn sáng bất diệt cũng là ngọn đèn sáng
không bao giờ tắt, càng lúc càng rực rỡ bởi sự tiếp nối trí tuệ của nhân loại, soi đường
(5)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
giúp cho con người thoát khỏi chốn tối tăm của sự hiểu biết. Nghĩa là, sách là nguồn
sáng bất diệt được thắp lên từ chính trí tuệ con người.
Không phải mọi cuốn sách đều là ngọn đèn sáng bất diệt của trí tuệ con người. Nhưng
những cuốn sách có giá trị thì đúng là như thế. Bởi vì, những cuốn sách có giá trị ghi lại
những điều hiểu biết quý giá nhất mà con người thâu tóm được trong lao động sản xuất,
trong chiến đấu và trong các mối quan hệ xã hội. Như sách kĩ thuật hướng dẫn con
người cách trồng trọt ngày càng đạt năng suất cao,…Do đó, “Sách là ngọn đèn sáng của
trí tuệ con người” Những hiểu biết được sách ghi lại không chỉ có ích trong một thời
mà còn có ích cho mọi thời đại. Mặt khác, nhờ có sách, ánh sáng trí tuệ ấy được truyền
lại cho các đời sau. Vì thế, sách thực sự là một ngọn đèn sáng bất diệt của trí tuệ con
người. Đó là điều mà đã được mọi người ở nhiều thời đại thừa nhận. Nhà văn M Gooc-
ki đã viết: “Sách mở rộng trước mắt tôi những chân trời mới”. “ Một quyển sách tốt là
một người bạn hiền”- La Roche fou.
Hiểu được giá trị của sách, chúng ta cần vận dụng chân lí ấy như thế nào trong cuộc
sống? Chúng ta cần phải chăm đọc sách để hiểu biết nhiều hơn, sống tốt hơn. Cần phải
chọn sách tốt, sách hay để đọc, không được chọn sách giở , có hại để đọc. Cần tiếp
nhận những điều hay chứa đựng trong sách, cố hiểu nội dung trong sách và làm theo
sách.
Câu nói đó vẫn còn nguyên giá trị đối với mọi thời đại. Sách sẽ mãi mãi là người bạn
cần thiết cho chúng ta. Chúng ta phải biết yêu mến sách, biết giữ gìn sách thật tốt.
Nguồn: (sưu tầm)
Giải thích câu tục ngữ Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Từ xưa đến nay, ông cha vẫn thường căn dặn chúng ta sống phải biết ơn, tôn trọng
những người đã tạo ra thành quả cho ta hưởng. Điều đó thể hiện rõ trong câu tục ngữ :
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”.
Câu tục ngữ như một lời khuyên đối với chúng ta. Xét về nghĩa đen, “quả” là cái thơm
ngon nhất của cây, kết tinh sự tinh khiết qua thời gian. Vì vậy khi ăn một trái quả thơm
ngon thì ta phải nhớ tới những người đã trồng ra cây đó. Nhưng ý nghĩa sâu xa của câu
tục ngữ lại muốn khuyên chúng ta khi được hưởng một thành quả nào đó thì phải nhớ
ơn những người đã tạo ra thành quả ấy. “Ăn quả” là hình ảnh nói về những người
hưởng thành quả, còn “trồng cây” là hình ảnh nói về những người làm ra thành quả cho
người hưởng thụ.
Vậy vì sao “ăn quả” phải nhớ “kẻ trồng cây” ? Vì tất cả những thành quả mà chúng ta
đang hưởng thụ không phải tự nhiên mà có được. Những thành quả đó là mồ hôi, nước
mắt, công sức, trí tuệ và cả xương máu của biết bao lớp người tạo nên để đem lại cuộc
sống hạnh phúc cho chúng ta. Đã bao giờ ta tự hỏi: Tại sao ta lại có mặt trên đời này?
(6)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
Đó là công ơn của cha mẹ. Cha mẹ luôn ở bên cạnh ta ngay cả những lúc ta buồn vui,
san sẻ, nuôi dưỡng những ước mơ của chúng ta. Còn thầy cô giáo là những người cha,
người mẹ thứ hai luôn gần gũi chỉ bảo, mở ra cho chúng ta những kho tàng kiến thức
của nhân loại, để rồi chắp cánh ước mơ cho chúng ta. Bên cạnh đó, công ơn của các chú
bộ đội, các cô thanh niên xung phong cũng rất to lớn. Không có họ, làm sao chúng ta
được hưởng sự bình yên, hạnh phúc như ngày hôm nay, được cắp sách tới trường vui
đùa với bạn bè. Rồi những người công nhân, kĩ sư, bác sĩ không tiếc mồ hôi, công sức,
trí tuệ lao động của mình. Họ đều là những người dám hi sinh cuộc đời mình để cống
hiến cho đất nước. Chúng ta phải nhớ ơn họ, vì đây là truyền thống tốt đẹp của dân tộc
ta từ bao đời nay : “Uống nước nhớ nguồn”, “Chim có tổ, người có tông”.
Hiểu vấn đề trên ta phải hành động như thế nào ? Hằng năm, nhà nước ta vẫn luôn nhớ
đến công ơn của những người đã tạo ra thành quả cho chúng ta được hưởng thụ, điều
đó rất hợp với tình người. đối với cha mẹ, cũng có những người con hết lòng thương
yêu, kính trọng cha mẹ vì họ hiểu cha mẹ chính là người tạo ra cuộc sống cho họ ngày
hôm nay. Thật đúng với lời khuyên của câu tục ngữ. Chúng ta, mỗi người ai cũng cần
phải có ý thức bảo vệ và phát huy đạo lí đó. Thực hiện tốt bổn phận làm con trong gia
đình, bổn phận người học trò trong nhà trường, biết ơn những thế hẹ đi trước là những
điều chúng ta phải ghi nhớ.
Câu tục ngữ đã để lại một bài học thật quý giá. Chúng ta những học sinh đang ngồi trên
ghế nhà trường cần chăm chỉ học tập để giữ gìn những thành quả mà ông cha đã tạo
dựng và luôn nhăc nhở nhau sống theo đạo lí tốt đẹp mà câu tục ngữ đã dạy.
Nguồn: (sưu tầm)
Giải thích câu : Văn chương gây cho ta những tình cảm ta
không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có?
Người ta kể chuyện đời xưa, một nhà thi sĩ ấn Độ trông thấy một con chim bị thương
rơi xuống bên chân mình. Thi sĩ thương hại quá, khóc nức lên, quả tim cùng hoà một
nhịp với sự run rẩy của con chim sắp chết. Tiếng khóc ấy, dịp đau thương ấy chính là
nguồn gốc của thi ca.Câu chuyện có lẽ chỉ là câu chuyện hoang đường, song không
phải không có ý nghĩa. Nguồn gốc cốt yếu của văn chương là lòng thương người và
rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài. Nó xuất hiện khi con người có cảm xúc mãnh
liệt trước một hiện tượng đời sống, là niềm xót thương của con người trước những điều
đáng thương. Nói chung văn chương chính là tình cảm và các nhà văn sáng tác tác
phẩm là để trả lời cho tình cảm của mình và trải nghiệm tình cảm của người khác_ tức
là độc giả.
Người ta vẫn đánh giá một bài văn hay là một bài văn giàu hình ảnh, nhiều cảm xúc.
Vậy hình ảnh và cảm xúc trong văn có tác dụng gì? Chính là để khơi gợi cảm xúc của
người đọc, cũng là để người ta hiểu, đánh giá và cản nhận cảm xúc của mình. Văn
chương gây cho ta tình cảm ta chưa có. Phải! bởi nếu không đọc những ngày thơ ấu
mấy ai cảm nhận được cảm giác thiếu vắng hình hài và tình cảm của người mẹ trong
suốt một thời gian dài trong sự ghẻ lạnh và khinh rẻ của cậu bé Hồng. Làm sao ai hiểu
cho tình cảm của con người với giống súc sinh máu lạnh khi gắn bó với nhau bởi một
(7)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
mối ràng buộc của tình yêu, trách nhiệm, lòng biết ơn từ cả hai phía ở chốn cô đơn như
trong tác phẩm của Jack london: tiếng gọi nơi hoang dã . Cũng sẽ vẫn mãi mãi là một
Chí Phèo tự rạch mặt để che đi vẻ tâm hồn thèm khát sự lương thiện thầm kính, yêu
một Thị Nở xấu xí, vô duyên từng được xem là sự thật ở làng Vũ Đại nếu không có Chí
Phèo của Nam Cao để rồi là bộ phim chuyện làng Vũ Đại ngày ấy. Bây giờ người ta
mới thấu hiểu những khái niệm mới trong vô vàn những kịch tính và những khía cạnh
cảm xúc, suy nghĩ phức tạp khác nhau của Chí Phèo. Cuộc sống không thể mang lại
cho chúng ta tất cả những khái niệm đó mà chúng ta phải tự mình đi tìm để trải nghiệm
nó mà những thứ tình cảm mới lạ đó chỉ tập trung đầy đủ trong văn chương mà thôi.
Điều tuyệt vời nhất là văn chương dạy cho người giàu biết cảm giác nhà tranh, vách
đất, bữa đói bữa no nhưng vẫn tin tưởng vào ngày mai tốt đẹp hơn, dạy cho con người
đang tuyệt vọng biết được người ta lấy niềm tin ở đâu và lấy lại niềm tin như thế nào,
dạy cho kẻ hạnh phúc đồng cảm với người cô đơn, cho người bây giờ biết quá khứ, cho
tình yêu, cho ấm áp thậm chí là biết được con vật cũng có tình cảm riêng, có tiếng nói
riêng. Văn chương thật tuyệt vời bởi nó đầy đủ kinh nghiệm sống, đầy đủ tình huống
sống.
Văn chương luyện cho ta tình cảm ta sẵn có. Vì phải có tình yêu thì đọc Romeo và
Julyet mới thấy cảm động đến phát khóc lên và có thêm sức mạnh đấu tranh cho tình
yêu. Phải có lòng thành kính, ruồng bỏ tội lỗi và đầy tình thương với đồng loại thì mới
tôn sùng ra-ma yana. Phải có lòng đấu tranh cho vẻ đẹp hoàn thiện, cho sự siêu thoát thì
mới có tâm trí nghĩ về i-li-at và Ô-đi-xê. hay chỉ cần biết khóc để đọc chiếc lá cuối
cùng, biết cười để đọc trưởng giả học làm sang, biết yêu nước để đọc Bình Ngô đại cáo,
biết đấu tranh để suy xét về Bản án chế độ thức dân Pháp. tất cả là những thể loại văn
học khác nhau nhưng chung nhau một điểm là đều thể hiện thái đọ của người viết tới
đối tượng và ý tưởng mà mình đang viết. Cuộc đời chúng ta là sự giới hạn của thần
thánh còn cuộc đời văn chương là sự giới hạn về tình cảm, biết bao nhiêu những tình
cảm ấy chính là văn học, vì vậy mà nó giúp ta hình dung về sự sống, tồn tại là để khám
phá bản thân.
Hoài Thanh đã nói đúng về ý nghĩa của văn chương nhưng chưa đủ, văn chương còn
giúp ta sống, để ta sống và nuôi ta sống bằng nguồn cảm hứng vô tận về tình yêu của
con người.
Nguồn: (sưu tầm)
Giải thích câu nói của Lê-nin Học, học nữa, học mãi
Con người có thể tìm thấy nguồn tri thức rộng lớn cho mình từ những cái mà họ bắt
đầu. Và để phát triển toàn diện hơn nữa. Nguồn tri thức rộng lớn ấy đã khởi nguồn
trong tiềm thức con người cái gọi là tri thức sáng tạo và tìm hiểu- cái gọi là học tập.
Con người đã định hướng được tầm quan trọng của việc học từ thời xa xưa, những tri
thức ấy dần dà được tích lũy và truyền đạt cho thế hệ ngày nay. Và việc học có tầm
quan trọng vô cùng lớn lao. Vì ý thức được tầm quan trọng ấy của việc học, Lê-nin đã
(8)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
đưa ra một câu nói: “học, học nữa, học mãi”. Xét cho cùng, cái ý nghĩa nằm trong đó
chứa đựng rất nhiều điều.
Câu nói đó chính là một lời khuyên, một quan niệm đúng đắn. Điều quan trọng mà việc
học mang lại chính là tri thức, một thứ tri thức lớn lao, thứ tri thức quý giá của nhân
loại. Thứ tri thức ấy góp phần định hướng khả năng của mỗi người, đưa con người tới
bờ cõi của sáng tạo, tìm tòi và khám phá. Nó là điểm đến có giới hạn đối với sức của
mỗi người mà họ tự đặt mục tiêu cho mình, để có sự cố gắng học thật nhiều hơn nữa.
Và đối với con người, sức học của họ luôn luôn có giới hạn, nhưng nguồn tri thức mãi
mãi không có dấu chấm hết.
Câu nói của Lê-nin, xét cho cùng thì đó chính là chân lí của học tập, rằng việc học
chưa bao giờ là trọn vẹn, chưa bao giờ là có giới hạn. Con người cho dù có học đến
mấy đi chăng nữa thì nguồn kiến thức mà họ nhận được mãi mãi không bao giờ đầy, và
tất nhiên là cũng không khi nào là đủ cả. Nhưng mỗi người không thể nào không cố
gắng tích lũy những kiến thức của mình mà bỏ mặc nó, coi như không màng tới, như
vậy là chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội được học, được sáng tạo. Câu nói đó muốn khuyên con
người phải biết cố gắng học tập, tìm hiểu, dù ít, dù nhiều, cũng là kinh nghiệm sống lớn
lao cho đường đời sau này.
Trong câu nói, cái “học” ở đây chứa đựng một hàm ý bao quát của việc học, nhưng
cũng không là sự đơn thuần của việc học. “Học” không chỉ đơn thuần là tích lũy thật
nhiều kiến thức, mà nó còn là sự trau dồi, học hỏi thêm về lối sống đạo đức, những cái
hay, cái đẹp của cuộc sống, con người từ trước đến nay được hình thành qua nhiều thế
hệ. Đạo đức và nhân phẩm con người là một điều không thể thiếu, vì thế, cái đó cũng
cần phải học, và cái đó cũng được coi là một thứ kiến thức sống tốt đẹp mà ai cũng phải
học hỏi. Câu nói của Lê-nin muốn nhấn mạnh về những tri thức trong cuộc sống, nó
chưa bao giờ có hạn, con người cũng không thể tự nhận thấy những thứ mình học đã
đủ, họ cần phải nhận ra, mọi điều họ biết duy chỉ là một hạt cát nhỏ trong nguồn tri thứ
vô tận không điểm dừng của nhân loại, của sự sống. Vì thế, ngày nào còn sống, ngày
nào còn thấy mình còn sức thì hãy cứ học, hãy cứ tiếp thu những cái mới trong cuộc
sống. Cuộc đời con người là cả một quá trình học tập. chưa bao giờ ngừng sáng tạo,
ngừng ý tưởng, ngừng đấu tranh, nó là một cuộc đời cần có những việc làm có ý nghĩa,
khoan hãy dừng lại và buông xuôi, để thấy chính mình có thể học và làm việc, thấy
mình là người không sống một cách vô nghĩa.
Và một người, nếu như không chịu khó học tập, không nhận ra chân lí của việc học, bỏ
quên kiến thức và cơ hội được tích lũy kinh nghiệm cho chính họ thì cả cuộc đời chỉ
sống trong thế giới kiến thức hạn hẹp, giới hạn trong tâm tưởng, tầm nhìn về xã hội,
mọi thứ sẽ trở nên đơn giản, nghèo nàn và trở nên nhàm chán. Ngược lại, một người,
nếu biết cố gắng nắm bắt cơ hội học hỏi thật nhiều, tích lũy kiến thức, mở lối cho tri
thức của chính họ, thì họ sẽ luôn nhận thấy sự hứng thú tìm hiểu nhiều hơn, cuộc sống
từ đó đối với họ là mỗi một trải nghiệm mới hơn, không bao giờ là cũ.
Con người cần học tập để có thể làm được nhiều việc có ích cho xã hội và cho bản
thân, cuộc sống là vô nghĩa nếu như không biết đấu tranh cho việc học tập, ngừng tìm
(9)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
hiểu về cuộc sống, về tri thức tức là tự mình bỏ qua cách sống thật sự ý nghĩa, thật sự
trọn vẹn.
Nhận ra được chân lí trong câu nói của Lê-nin, là chúng ta đã phần nào định hình cho
mình một cuộc sống mà tự mình nhận ra nó thú vị, luôn luôn mới mẻ. Học nữa, và học
mãi chính là chân lí cho việc tìm hiểu nhiều hơn, mỗi chúng ta nếu không cố gắng học
tập, thì đã tự giam mình vào một cái lồng của thứ kiến thức nhỏ bé, thứ kiến thức không
có giá trị.
Nguồn: (sưu tầm)
Giải thích câu Lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho
vừa lòng nhau
Trong cuộc sống, chúng ta thường dùng lời nói để trao đổi thông tin, để diễn đạt ý
tưởng hoặc để bày tỏ, biểu lộ tâm tư tình cảm của mình… nói chung, nhờ lời nói mà
con người có thể hiểu nhau và dễ đến gần nhau hơn. Nói thì dễ nhưng nói như thế nào
để không mất lòng người nghe, nói như thế nào để “lọt” đến xương, nói làm sao để
“mật ngọt chết ruồi” thì không dễ chút nào, nhất là những lúc ta đang “nổi khùng” thì ta
càng dễ nói tầm bậy. Vì thế cha ông ta có khuyên: “uốn lưỡi bảy lần trước khi nói”, vì
lời nói bay đi thì không thể lấy lại được, nên ta hãy cẩn thận trước khi nói.
Tâm lý chung của con người là thích nghe ngọt. Những lời nói tốt đẹp không làm
chúng ta tốn kém tiền bạc hay hao tổn sức lực, nhưng nó đem lại nhiều ích lợi và làm
cho người nghe được an ủi, khích lệ và làm cho tình thân giữa ta với người khác được
thêm thắm thiết đậm đà. Dĩ nhiên, chúng ta không nên vì “lựa lời” mà nói với nhau
những lời giả dối. Trái lại, chúng ta cần nói thật với nhau bằng tấm lòng yêu thương.
đúng thế, cái lưỡi là một bộ phận quan trọng để phát ra tiếng nói. Tiếng nói là một
phương tiện hữu hiệu để chuyển đạt cho người khác biết những tư tưởng, những ý nghĩ,
những ước muốn thầm kín; nhờ đó bắc lấy một nhịp cầu cảm thông. Lưỡi đóng một vai
trò quan trọng như vậy, song cái lưỡi cộng với lời nói lại chính là nguyên cớ làm cho
chúng ta dễ vấp phạm hơn cả, bởi vì chúng ta có thể vấp phạm ở bất kỳ đâu, trong bất
cứ lúc nào và với bất kỳ ai.
Tục ngữ cũng đã có câu:
“không nọc nào độc cho bằng cái lưỡi”. Hay:
“lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”.
Một lời nói thiếu suy nghĩ được sánh ví như đổ thêm dầu vào lửa, làm bừng lên sự tức
giận, thiêu huỷ hết tình ruột thịt cũng như tình nghĩa anh em. Hơn nữa, trong cộng đoàn
tu trì gồm những con người từ “khắp tứ phương thiên hạ”, mỗi người mỗi tính nết, mỗi
người một kiểu sống khác nhau, nên không thể tránh được hết những va chạm, những
(10)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
bực bội, những buồn phiền… nhiều khi chính chúng ta lại là những người gây ra những
đau khổ, buồn phiền cho người khác chỉ bằng những lời nói thiếu cân nhắc trước sau.
Cụ thể ngay trong cuộc sống hàng ngày, nhiều khi có thể vô tình thôi, chúng ta chọc
ghẹo anh chị em mình bằng những lời nói nghe hơi… “rát tai”, nghe mà “đau nhói cả
tim”. Nhiều khi chúng ta chỉ muốn nói cho sướng cái miệng của mình, nhưng lại không
để ý đến nỗi đau của người anh chị em mình khi phải nghe những lời chọc ghẹo đó.
Do vậy, trong cộng đoàn tiếng cười là cần thiết, nó đem lại niềm vui cho cộng đoàn là
điều cần làm và nên làm. Nhưng chúng ta cũng cần phải ý tứ hơn nữa trong những lời
chọc vui để những lời chọc vui đó không những đem lại niềm vui cho mình mà còn làm
cho người bị chọc cũng được vui cười thoải mái. Dựa vào lời nói, người khác có thể
biết được phần nào tâm hồn của chúng ta. được yêu mến và kính trọng hay bị khinh bỉ
và ghét bỏ, một phần lớn là do cái lưỡi và lời nói của chúng ta. Như thế, cái lưỡi đã
đóng một vai trò quan trọng trong việc hình thành uy tín và thế giá của mỗi người, như
một câu danh ngôn đã dạy: “lưỡi người khôn ngoan tạo nên danh dự, còn mồm kẻ ngu
dại gây đổ vỡ tan hoang”. Bởi đó, ta cần phải biết đắn đo cân nhắc trong cách ăn nói
của mình để tránh đi những hiểu lầm, đau khổ cho người khác. Phải sử dụng lời nói như
một phương tiện, giúp chúng ta cảm thông và xích lại gần nhau hơn “vui lòng khách
đến vừa lòng khách đi” là vậy. ý thức được tầm quan trọng của ngôn từ, chúng ta hãy
chú ý những ngôn từ chúng ta dùng trong ngày. Phải có trách nhiệm khi sử dụng ngôn
từ, bởi vì qua những lời chúng ta nói, chúng ta có thể đem lại niềm vui phục sinh nhưng
cũng có thể đem lại đau khổ thập giá cho những anh em trong cộng đoàn và chúng ta
cũng nên lắp đặt một… “cái thắng” vào miệng, để những lúc ngứa mồm, muốn phát
ngôn bừa bãi, thì biết “stop” lại đúng nơi và đúng lúc. để kết thúc, xin mượn câu nói
của cha ông ta nói về ngôn từ: Hãy uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Hoặc lựa lời mà nói
khó thay ! Tiếng chì, tiếng bấc thường hay “chàng ràng” khi ai mở miệng nói ngang thì
ta chắc chẳng ngại “phang”…. “mỹ từ” một tia lửa nhỏ sơ sơ khu rừng lớn mấy mặc dù,
cháy tiêu giữa ngàn thế sự đảo điên có ai áp dụng lời khuyên bao giờ lời nói không mất
tiền mua lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau !
Nguồn (sưu tầm)
Giải thích câu tục ngữ Tốt gỗ hơn tốt nước sơn
Trong cuộc sống hang ngày cũng có lúc ta đã lầm lẫn khi đánh giá một sự vật, một con
người, khi thì dựa vào cái hình thức hào nhoáng bên ngoài mà quên đi cái nội dung, bản
chất bên trong của con người họ, khi thì ngược lại. Lúc ấy ta lại nghĩ đến câu tục ngữ:
“ Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”.
Chúng ta hiểu gì về câu tục ngữ này? Phải chăng đây là kinh nghiệm sống quí báu là
ông cha ta để lại cho chúng ta suy ngẫm, học hỏi?
Câu tục ngữ đã cho xuất hiện hai sự vật “gỗ” và “nước sơn”. Gỗ là chất liệu để tạo nên
một vật dụng như là tủ, bàn ghế… còn nước sơn là chất liệu để quét lên làm cho cái tủ,
cái bàn thêm đẹp, thêm bền. Nghĩa đen là như vậy nhưng ý nghĩa sâu xa của câu tục
(11)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
ngữ bao hàm một lời khuyên về cách nhìn chin chắn: hãy coi trọng cái giá trị đích thực,
cái nội dung bên trong của một con người. Đừng bao giờ để cái hình thức xa hoa, hào
nhoáng bên ngoài lừa dối, quyến rũ ta.
Bất kì câu tục ngữ nào cũng là sự đúc kết những kinh nghiệm sống quí báu của biết bao
thế hệ con người. Tổ tiên ta cũng đã trải qua bao thất vọng, vấp váp mới rút ra được
chân lí “Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”. Khi đánh giá một sự vật ta phải coi trọng chất lượng
của nó. Có khi người ta chỉ trọng đến cái lớp sơn bong nhoáng bên ngoài của một cái tủ
mà mua về rồi không dung được nữa vì chất gỗ bên trong là một thứ gỗ mục rữa, sâu
mọt. Một sản phẩm có mẫu mã tốtm có trang trí đẹp đến bao nhiêu mà chất lượng
không tốt, không bền thì cũng không hữu dụng. Chỉ có chất lượng tốt càng được nhiều
người ưa thích, càng bán dắt giá. Đó là cách đánh giá, cách nhìn chung về giá trị của
một đồ vật. Trong cuộc sống, mỗi sự vật, mỗi con người không phải lúc nào cũng cũng
thống nhất trọn vẹn cả mặt nội dung lẫn hình thức. Có người bản chất xấu xa nhưng
khéo lừa bịp bằng cái vỏ hào nhoáng, bảnh bao bên ngoài. Một kẻ bất tài thường đội lốt
người hiểu biết. Một người độc ác thường nói lời đạo đức. Một khuôn mặt xinh đẹp
nhưng chưa hẳn là đẹp hoàn toàn nếu có một tâm hồn không đẹp. Chúng ta phải thật sự
tỉnh táo, thận trọng đối với những con người đó. Khi cần chọn lựa, ta hãy chọn lấy cái
bản chất làm căn bản, hãy vứt bỏ cái vẻ bề ngoài đẹp đẽ lành lặn mà bên trong mục
rỗng, vô vị. Một con người có đạo đức, tài năng thì dẫu ăn mặc tầm thường nhưng vẫn
được kính trọng, nể nang. Khi đánh giá một con người chúng ta phải dựa trên phẩm
chất đạo đức, năng lực của người đó. Chùng ta phải hiểu biết rằng cái chân giá trị của
con người chính là đạo đức, tài nặng, trí tuệ.
Nhưng trong thực tế cuộc sống, chẵng lẽ chỉ xem trọng nội dung, bản chất bên trong mà
lãng quên mặt hình thức? Một món hang tốt, chất lượng tốt, nếu có bao bì xinh xắn,
trang trí đẹp lại càng có giá trị. Hình thức bên ngoài làm tăng thêm giá trị bên trong của
món hang. Cái tủ được làm bằng chất gỗ tốt mà lại có nước sơn bong loáng hẵn làm ta
vừa long và sẵn sang mua. Một con người có học vấn, đạo đức lại ăn nói lịch sự, thanh
nhã, ăn mặc gọn gàng, đẹp đẻ càng làm cho ta thêm quý trọng hơn là con người tuy có
đạo đức nhưng ăn nói cục cằn, thô lỗ, ăn mặc xốc xếch. Cái đẹp lí tưởng là khi có cả
nội dung lẫn hình thức.
Vật để nhận xét, đánh giá một sự vật, một con người, ta phải dựa trên cơ sở nội dụng
lẫn hình thức. Nội dung và hình thức phải bổ dung cho nhau để đánh giá được chính
xác, đầy đủ. Chúng ta hãy coi trọng nội dụng vì trước hết nó là cốt lõi tạo nên giá trị
bên trong, còn hình thức góp phần tạo nên cái đẹp, cái bền cho vật dụng. Khi đánh giá
ta phải coi trọng chất lượng của vật cũng như khi nhận xét về một con người ta phải
chú ý đến thành quả công việc của họ, xem xét mối quan hệ tình cảm của họ đối với gia
đình, xã hội. Đó là cách hiệu quả, cách áp dụng đúng đắn nhất cho phương châm xử thế
mà câu tục ngữ đã khuyên dạy chúng ta.
“Tốt gỗ hơn tốt nước sơn”- câu tục ngữ đã cho ta một phương châm đúng đắn trong
cách nhìn, cách sống và cách quan hệ ở cuộc sống. Chúng ta cần tu dưỡng đạo đức, rèn
luyện tài năng để trở thành con người toàn diện về nội dung lẫn hình thức. Hiểu được
câu tục ngữ, vận dụng nó một cách đúng đắn chúng ta sẽ bớt lầm lẫn, vấp ngã trong
cuộc đời đồng thời ta cũng biết cách tự rèn luyện nâng cao mình hơn nữa. Ta phải sống
(12)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
thực chất bằng chính giá trị con người mình, đừng mánh khóe lừa dối, giả tạo. Tốt gỗ
hơn tốt nước sơn nhưng nếu tốt cả gỗ và tốt cả nước sơn thì đó là điều mà ta cần mong
ước, phấn đấu, hướng tới
Nguồn: (sưu tầm)
Hãy giải thích ý nghĩa câu Thất bại là mẹ thành công
Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải
chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là
cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi
người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống
sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.
Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ
thích nhân ngày tám tháng ba. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có
màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy.
Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên
“chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu.
Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong
mắt mẹ.
Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình
thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực
khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ
được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa
khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo
đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?
Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai
bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi nhiệm vụ một lấy tới hai bảy phẩy
năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì - hoãn mà thôi.
Cuộc sống vẫn chào đón họ với nhiệm vụ hai, nhiệm vụ ba. Quan trọng là họ đã nỗ lực
hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản
chất của thành công.
Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Chuyện kể về một cậu bé
nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một
người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và
ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong
suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính
là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi
dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?
Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị
trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác,
lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần hai mươi năm trời đạp
(13)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu
nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá học của một
người cha.
Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm
trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và
danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình
để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ.
Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm
sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói
ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và
chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.
Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là
vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy
gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm
đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn
giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.
Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich - ông
chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành
thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu
thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông
ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!
Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là
phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc
sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống
này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”.
(sưu tầm)
Chứng minh tính đúng đắn của câu tục ngữ :Một cây làm chẳng
nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao
Trong kho tàng văn học dân gian hay của cha ông ta rât phong phú, đó là những câu ca,
câu thơ, câu đối, hò và ý nghĩa lớn lao đó còn là những câu răn dạy hậu thế về đạo
đức, về đối nhân xử thế, về kinh nghiệm sống Đó là những đúc kết từ kinh nghiệm
quý báu của cha ông chung ta để lại." Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên
hòn núi cao" chỉ là một trong số kho tàng đó, nhưng đây lại là kinh nghiệm sống lớn lao
vơi mỗi con người.
Một cây làm chẳng nên non,ba cây chụm lại nên hòn núi cao.
(14)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
Xét về câu chữ và vần điệu, đó chỉ một câu thơ vần điệu hay, dễ nhớ, dường như là một
cái nhìn với cảnh vật: Một cái cây lẻ loi lắm, làm sao có thể che phủ bóng mát nhiều,
làm sao có được cái bóng của một khu rừng, một "non" ở đây được. Lúc đó cây sẽ sợ
gió to, mưa lớn lũ lụt. Nhưng nếu có 3 cây hay nhiều hơn nữ, cái lẻ loi không còn nữa,
mà luc này đã ra dáng vẻ oai vệ của một khu rừng rậm với bóng mát to, sức mạnh trước
những cơn gió to, mưa lớn mà những cái cây vẫn hiên ngang, sững sững như núi, như
non vậy.
Nhưng ông cha ta khôgn phải chỉ gúp hậu thế vãn cảnh, nhận xét cái cây đơn giản vậy,
mà đây chỉ là ông cha ta mượng hình tượng cái cây để làm minh chứng cho sự đoàn kết
tạo nên sức mạnh con người. Đó là một lời răn dạy quí báu của cha ông. với cái cây là
vậy, nhưng với một con người hay một tập thể nhỏ nếu chỉ vì những lợi ích riêng của
mình, của tập thể mình thì kết quả cũng chỉ là cho mình hoặc cho tập thể thôi, không
lớn lao được gì cả. Khi ếkt quả chỉ cho mình và cho tập thể thì đâu có gì là lớn lao? nếu
chỉ vì mình, vì lợi tập thể nhỏ thì vơi sức lực nhỏ ấy cũng không làm được gì lớn lao cả.
Cũng như một cái cây sao làm nên "non" được. Nhưng một khi lợi ích vượt ra ngoài
một cá nhân, vượt ra ngoài tập thể để trở thành một tập thể lớn hơn thì chính vì mục
đích đó lại hướng chúng ta, tập thể nhỏ lúc đầu chung tay với nhiều người, đồng lòng
đồng sức, đoàn kết cùng làm thì kết quả sẽ lớn hơn nhiều. Kết quả công việc lớn hơn
nhiều. Có sức mạnh tập thể, thì ta có một sưc mạnh vĩ đại như rừng cây vượt qua mọi
cơn giông tố,cuồng phong, thác lũ. Nó cũng ví như câu chuyện cổ tích kể về người cha
đã răn dạy con bằng bó đũa. Từng chiếc đũa bẻ gẫy dễ dang, nhưng 2 chiếc thì phải
dùng sức hơn, 3 chiếc, bốn chiếc đến 10 chiếc thì khôgn sức mạnh nào bẻ gẫy nữa. Đó
là tinh thần đoàn kết.
Trong lịch sử đấu tranh giữ nước và dựng nước, cha ông ta cũng dựa vào sức mạnh
toàn dân mà làm nên trang sử sáng ngời. Những trang sữ ấy không viết lên bởi một
người mà nó được làm nên từ một dân tộc.
Tinh thần đoàn kết anh em, bè bạn, gia dình, xã hội là quý báu, là lớn lao, là sức mạnh
của mỗi con người trên thế giới này. Đó chính là lời răn dạy của cha ông với chúng ta.
Chúng ta càng thấy yêu quý kho tàng văn học dân gian ấy chừng nào!
Nguồn: (sưu tầm)
Chứng minh câu tục ngữ Có chí thì nên
"Chí" là gì? Là hoài bão, lí tưởng tốt đẹp, ý chí, nghị lực, sự kiên trì. Chí là điều cần
thiết để con người vượt qua trở ngại "Nên" là thế nào? Là sự thành công, thành đạt
trong mọi việc "Có chí thì nên" nghĩa là thế nào?
Câu tục ngữ nhằm khẳng định vai trò, ý nghĩa to lớn của ý chí trong cuộc sống. Khi ta
làm bất cứ một việc gì, nếu chúng ta có ý chí, nghị lực và sự kiên trì thì nhất định
chúng ta sẽ vượt qua được mọi khó khăn, trở ngại để đi đến thành công. Ngày nay, có
biết bao nhiêu người vừa mới gặp khó khăn là đã từ bỏ, nản chí. Thế nhưng bên cạnh
đó còn có những con người có ý chí, quyết tâm để đạt mục đích chính đáng của mình.
Chính họ đã nhận ra rằng: “Có chí thì nên”.Có chí thì nên - : một bài học giáo dục cho
(15)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
con trẻ rất hay của người xưa, đặc biệt là đối với thế hệ trẻ hiện nay. Đôi khi chính
chúng ta phải nhìn nhận rằng số người thiếu sự quyết tâm, ý chí phấn đấu cầu tiến ngày
càng nhiều trong xã hội. Dường như chính bản thân họ, đúng hơn là sự tự giác, tự thân
vận động đã bị mất đi trong cái tiện nghi đầy đủ. Vì lẻ đó mà học lại sống một cách an
nhàn, thiếu sự nỗ lực, ý chí cầu tiến. Và sẽ tai hại hơn khi chính họ chưa được rèn
luyện, được dạy cách thích ứng với mọi tình huống bất ngờ xảy đến. Mặc khác còn có
những người lại bi quan, không có sự kiên trì, quyết tâm, thấy việc nặng nhọc trước mắt
là đùn đẩy, có suy nghĩ là sẽ không làm được, từ bỏ tất cả mọi thứ. Những con người ấy
chỉ nhìn sự việc qua một khía cạnh, một khía cạnh bó hẹp trong cái khuôn khổ mà họ từ
tạo ra. Một cái vỏ bọc của sự bi quan. Họ chỉ thấy cái xấu, cái bất lợi trước mắt nhưng
lại quên đi lợi ích lâu dài. Bên cạnh đó lại có những người mới vừa gặp thử thách đầu
tiên là lại tự bỏ cuộc.
Chuyện này đã quá quen thuộc. Việc từ bỏ nhanh chóng ấy là do người đó thiếu sự tự
tin, cầu tiến, họ sợ thất bại, họ không dám nhìn nhận sự thật dù có thể là phủ phàng. Và
cũng đôi khi có nhiều người đã nổ lực hết sức mình để vượt qua thử thách nhưng lại
không đạt được kết quả mong muốn. Điều đó lại càng dẫn đến việc người ấy sẽ bị áp
lực đè nặng, để rồi nản chí, dừng cuộc đua nửa chừng trong khi bản thân học chỉ mới đi
một phần ba chặng đường.Thật ra chẳng có gì mới lạ cả. Con người từ cổ chí kim vẫn
chạy đường trường trên cái lối mòn, ngặt nghèo này. Bù lại-và cũng chính từ đó mà
ra?- xã hội loài người vẫn luôn trọng vọng những ai đạt được mục đích của mình, và
mục đích càng cao lại càng thêm vinh dự. Cái chính yếu và được đề cao vẫn lài cái
quyết tâm, chừng nào còn bền gan trên đường; cho dù đã thất thểu, hay chỉ còn thoi
thóp; thì tệ lắm cũng vẫn được người đời khen tặng là có chí hướng, có nghị lực.
Vì vậy, chúng ta cứ cố gắng hết sức của mình, hãy sử dụn chính khả năng, con người
thật của ta thì dù có thất bại đi chăng nữa, chúng ta cũng vui long. Điều đó đâu đáng để
ta buồn, có thật bại mới có thành công, có nghị lực mới đạt được kết quả.Văn hóa con
người vẫn chỉ quảng bá và đề cao sự kiên cường. Chúng ta đều được dạy từ lúc nằm nôi
là một khi đã quyết định hướng đi và mục tiêu thì nhất định phải vững lòng theo đuổi
đến cùng. Phải theo đuổi cho đến khi thắng lợi vẻ vang hay thất bại hào hùng, nhưng
chúng ta tuyệt không được dạy cách rút lui kịp thời, cách bỏ cuộc đúng lúc. Sa lầy
trong cuộc chiến, bám trụ một cách bền gan, chôn vùi thêm bao sinh mạng cũng mặc
kệ. Nhưng để lập trường bị lung lạc hay mất niềm tin là tệ hại, xét lại mục tiêu hay
đường hướng đạt ra-cho dù trên cơ sở nào cũng vậy- thì quả phạm vào tối kị. Điều này
nghe chừng như chỉ là một sự rang buộc về văn hóa hay xã hội, song thực sự lại có vẻ
được đóng khuôn sẵn trong tâm trí, tư duy con người.Theo đó, chính những con người
có khả năng lí luận sâu sắc lại là những người ít sẵn sang tự chuyển đổi cách nhìn. Trái
lại, họ là thành phần bám víu mạnh mẽ nhất vào đường hướng đã từng lựa chọn. Lẽ
nào, con người ta lại tâm niệm cuộc sống chỉ là những quảng đường việt dã nối tiếp và
đã lên thì không thể dừng hay quay lại. Nói thẳng ra là chính chúng ta cần phải biết
lượng sức mình, đừng lấy cái tính bền chí của mình mà lại làm dụng nó vì mục đích
thiếu thiết thực. Nếu nói một vận động viên chỉ cần tính bền bỉ, kiên cường là có thể
chinh phục đường đua 42km thì quả là một sai lầm. Có chí thì nên: họ hiểu rằng chỉ
một yếu tố “ý chí” thì không thể giúp họ hoàn thành chặng đường nếu thiếu “sức lực”.
(16)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
Chúng ta cũng như học nhưng thay vào đó là “cơ hội”. Chính chúng ta tạo nên cơ hội
và cần phải khôn ngoan trong việc tận dụng nó. Đừng ngồi đó mà há miệng chờ sung,
một việc ngu xuẩn, phung phí thời giờ. Và khi biết cách tạo ra cơ hội cho bản thân
mình thì ắc hẳn người ấy sẽ có được lợi thế. Việc để có được ý chí bền bỉ cần phải dựa
vào chính chúng ta. Nó dễ có, nhưng cũng dễ mất nếu như không biết gìn giữ và di
dưỡng nó hằng ngày. Đừng cố tạo ra áp lực cho ta, điều đó sẽ gây ra việc phản tác dụng
trong việc hình thành tính “kiên trì”. Mối quan hệ giữa “chí” và “cơ hội” là sự liên kết
chặt chẽ mà một người muốn thành công có.
Nguồn: (sưu tầm)
Qua v n b n c tính gi n d c a Bác H hãy ch ng ă ả Đứ ả ị ủ ồ ứ
minh cho s gi n d c a Bácự ả ị ủ
Chủ tịch Hồ Chí Minh là một vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.Bác không chỉ đáng yêu mà
còn rất đáng kính bởi Bác là người mang đến tự do cho dân tộc.Ở con người Bác ta còn
học tập được nhiều điều đặc biệt là lối sống giản dị. Bác mãi là tấm gương để chúng ta
học tập noi theo.
Bác Hồ là người giản dị như thế nào chắc mỗi chúng ta đều biết. Trước hết Bác giản dị
trong đời sống sinh hoạt. Không chỉ trong những năm tháng khó khăn mà ngay khi đã
là một vị chủ tịch nước trong bữa ăn của Bác cũng rất giản dị: chỉ có vài ba món đơn
gián, khi ăn Bác không để rơi vãi, ăn xong cái bát bao giờ cũng sạch sẽ. Trong cách
mặc của Bác cũng rất giản dị, phù hợp với hoàn cảnh, với con người Bác. Bộ quần áo
ka-ki, bộ quần áo nâu, đôi dép cao su, chiếc đồng hồ Liên Xô là những đồ vật giản dị
gắn liền với cuộc đời Bác. Dù là một vị chủ tịch nước nhưng Bác không hề giống như
những vị vua thời phong kiến, không có long bào, không có lầu son gác tía, mà nơi ở
của Bác là ngôi nhà sàn vài ba phòng đơn giản, có vườn cây, ao cá để Bác được lao
động sau những giờ làm việc căng thẳng.
Trong việc làm Bác cũng thể hiện sự giẳn dị của mình. Việc gì làm được thì Bác không
cần ai giúp đỡ nên số người giúp việc cũng ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bác làm việc
rất cần cù, cả đời Bác không ngày nào nghỉ ngơi, từ nhũng công việc hàng ngày đến
việc cách mạng vì dân vì nước.
Không những vậy trong quân hệ với mọi người Bác cũng rất giản dị. Từ việc đi thăm
nhà tập thể công nhân, viết thư cho một đồng chí hay nói chuyện với các cháu miền
Nam hoặc đi thăm và tặng quà cho các cụ già mỗi khi Tết đến. Trong lần về quê, khi
mọi người kéo đến rất đông Bác đã cùng mọi người ngồi trước cửa nhà nói chuyện. Dù
là một vị chủ tịch nước nhưng ta không hề thấy Bác cao sang xa vời mà luôn gần gũi
thân thiết.
Trong lời nói và bài viết Bác cũng thể hiện sự giản dị của mình bởi Bác muốn mọi
người dễ hiểu, dễ nhớ, dễ làm theo nên Bác đã nói rất giản dị về những điều lớn lao,
(17)
TUYỂN TẬP CÁC BÀI VĂN NGHỊ LUẬN HAY: GIẢI THÍCH – CHỨNG MINH
chân chính như:"Không có gì quý hơn độc lập tự do" hay để kêu gọi tinh thần đoàn kết
Bác đã nói' Đoàn kết đoàn kết đại đoàn kết
Thành công thành công đại thành công"
Và rất nhiều những lời nói, bài văn, bài thơ rất giản dị của Bác mà chúng ta có thể biết.
Tóm lại sự giản dị của Bác càng làm nổi bật đời sống nội tâm và tôn thêm vẻ đẹp con
người Bác. Sự giản dị của Bác là tấm gương mà chung ta phải học tập và noi theo.
(s u t m)ư ầ
(18)