Tải bản đầy đủ (.pdf) (3 trang)

Người bạn qua điện thoại pot

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (67.44 KB, 3 trang )

Người bạn qua điện thoại


Ðây là lời kể lại của một người đàn ông làm việc ở Sở cảnh sát thành phố
NewYork. Một hôm anh gọi điện thoại cho ai đó, nhưng lại gọi nhầm một số
khác. Một giọng nói lạnh lùng, khô cứng của một người đàn ông lớn tuổi trong
điện thoại đã gây sự tò mò trong anh, anh quyết định gọi lại cho ông ta tìm hiểu
và cuối cùng cũng làm quen được với ông ấy, biết được nhiều điều thú vị về ông
ấy. Ðó là Adolf Meth, 88 tuổi, trước đây cũng làm việc lâu năm tại Sở cảnh sát
thành phố NewYork, không gia đình, không bạn bè, những người thân thuộc với
ông đều đã không còn, Adolf đã sống trong sự cô đơn của tuổi già suốt 20 năm
như thế. Cho đến khi ông nhận được cú điện thoại nhầm số Họ đã nhận thấy ở
nhau nhiều điểm tương đồng, họ cảm thấy thân thuộc và cần nhau, dù chỉ là qua
điện thoại. Anh xem Adolf như là cha của mình, học hỏi nhiều điều từ ông ấy.
Adolf cũng vậy, cuộc sống của ông đột nhiên như có một nguồn sáng mới, như
ngọn đèn được tiếp thêm dầu, bừng lên rực cháy

Ðã qua 4 tháng anh nói chuyện với Adolf qua điện thoại mà chưa hề gặp mặt.
Một tối nọ, Adolf nói với anh rằng sinh nhật lần thứ 89 của ông sắp đến. Sau khi
chuẩn bị các món quà cho ông, bánh sinh nhật với 89 ngọn nến và tự tay làm cho
ông tấm thiệp và nhờ tất cả các nhân viên trong phòng cảnh sát nơi anh làm việc
ký tên tặng ông, anh quyết định làm ông bất ngờ bằng cách tự tìm đến nhà ông để
được gặp mặt, để được tận tay gửi ông món quà

Anh tìm đến căn hộ 1H, là nhà của ông. Nhìn và tên trên hòm thư trước cổng, anh
biết anh đã tìm đúng chỗ.

Trái tim anh lúc này thật sự xúc động và hồi hộp Anh gõ lên cửa nhà Adolf,
không có tiếng trả lời, anh lại gõ mạnh hơn

Người đưa thư gần đó nhìn anh và nói: "Không có ai sống ở đó đâu"



"Vâng", anh trả lời như không biết, vì anh nghĩ, Adolf là người sống cô độc, ít
giao tiếp nên không ai biết ông, giống như cách ông nói chuyện trong điện thoại
vậy.

"Anh là họ hàng hay là gì của ông ấy?"

"Không, chỉ là một người bạn"

"Tôi rất tiếc, " anh ta nói nhỏ, "nhưng ông Meth đã mất ngày hôm kia rồi."

Chết? Adolf? Trong phút chốc, tôi chết lặng. Tôi đứng đó sốc và không tin vào
những gì mình nghe. Sau đó, tôi trấn tĩnh lại một chút, cám ơn người đưa thư và
quay bước trong ánh mặt trời xế trưa. Tôi bước về phía xe, mắt mờ đi

Ði một đoạn, suy ngẫm, anh chợt cảm thấy thấm thía tình cảm bạn bè. Cuộc sống
có những giây phút làm cho ta bừng tỉnh, cảm nhận được những tình cảm quý báu
mà bấy lâu ta dường như lãng quên

Lần đầu tiên, anh thật sự cảm thấy rất thân thuộc, gần gũi với Adolf

Từ từ, tôi cảm thấy luồng hơi nóng dâng lên trong tôi. Tôi nghe lại giọng nói
Adolf vang lên, "Nhầm số!", tôi nghe tiếng ông hỏi tôi tại sao tôi muốn gọi ông
lại lần nữa

"Bởi vì ông rất quan trọng, Adolf", tôi đứng đó và nói lớn vào khoảng không.
"Bởi vì tôi là bạn ông."

Tôi đặt món quà sinh nhật chưa được mở phía ghế sau xe. Mở máy, tôi quay sang
nhìn phía bên vai và nói thầm, "Adolf, con không gọi nhầm số đâu, con đã tìm

thấy cha."

×