Nghiên cứu trung quốc
số 2(81)-2008
81
ống Ngọc là một nhà văn nổi
tiếng nớc Sở thời Chiến
Quốc. Ông không chỉ có tài
viết văn mà dáng ngời ông cũng rất th
sinh. Do vậy, ông rất đợc Sở Tơng
vơng yêu thích. Cho dù đi bất cứ nơi
nào, Sở Tơng vơng cũng đem ông đi
theo cùng.
Có một lần, Tống Ngọc cùng với Sở
Tơng vơng thăm hồ Vân Mộng, Sở
Tơng vơng nhìn mặt nớc mênh mông,
trời nớc giao hoà, trong lòng rất vui
tơi thanh thản. Đột nhiên ông nhìn
thấy từ Cao Đờng Quán ở xa xa nơi
chân trời, bay lại một làn khí trắng, một
lát sau làn khí đó bay vào trời xanh, rồi
bao trùm mặt đất và không ngừng thay
hình đổi dạng. Sở Tơng vơng thấy vậy
hỏi Tống Ngọc Đó là khí gì vậy?
Tống Ngọc ngắm nhìn một lát rồi trả
lời Sở Tơng vơng Đó chính là cái mà
ngời ta gọi là Triều Vân. Trớc đây,
khi Tiên vơng đến thăm Cao Đờng,
ngời cảm thấy mệt mỏi rã rời, ngủ lúc
nào không hay. Trong giấc mơ, Tiên
vơng gặp một ngời con gái rất đẹp, rẽ
mây đi tới Cao Đờng, nói với Tiên
Vơng: Thảo dân là một thiếu nữ Vu
Sơn, thờng đến làm khách ở Cao Đờng,
nghe nói Đại vơng tới Cao Đờng liền
vội vàng tới hầu hạ. Tiên Vơng mời cô
gái ở lại nói chuyện. Trớc khi rời đi, cô
gái nói với Tiên vơng: Nhà thảo dân ở
phía Nam Vu Sơn, sáng sớm, thảo dân
sẽ biến thành một làn mây trắng bồng
bềnh trôi đi, buổi tối thảo dân hoá làn
mây trắng sẽ bay về. Cho dù là sáng sớm
hay chiều tối, thảo dân vẫn luôn bay bên
cạnh ngời. Nói xong, cô gái bay đi mất.
Tiên vơng tỉnh dậy, hoá ra là một giấc
mơ. Sau đó, Tiên vơng cho xây một ngôi
miếu ở đây, gọi là miếu Triều Vân.
Nghe xong, Sở Tơng vơng vô cùng
xúc động.
Và từ đó, ngời đời sau đã đem Mộng
Cao Đờng để ngầm chỉ cách nghĩ hoang
đờng, không có thực.
Kiệt Nhi
T