Tải bản đầy đủ (.doc) (26 trang)

Qùa tặng cuộc sống doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (140.52 KB, 26 trang )

Quà tặng cuộc sống
ngữ pháp cho bạn trẻ
 Hãy sống ở thể chủ động, tránh xa thể thụ động.
nghĩ nhiều đến những gì mà bạn có khả năng làm được hơn là những gì có thể xảy
đến cho bạn
 Hãy sống ở cách khách quan. Hãy quan tâm đến thực tế cuộc sống đúng
với những gì đang thật sự diễn ra, hơn là mong muốn chuyện đời sẽ xảy ra như là bạn
mơ ước
 Hãy sống ở thì hiện tại, can đảm trự diện đối đầu với công việc ngày
hôm nay. Không luyến tiếc quá khứ, cũng đừng lo lắng vớ vẩn đến tương lai.
 Hãy sống ở ngôi thứ nhất, nghiêm khắc tự kiểm điểm mình hơn là đi
bươi móc những sai sót , lỗi lầm của thiên hạ
 Hãy sống ở số ít, lắng nghe lời phê bình xuất phát từ lương tâm mình
hơn là thích thú với nhưng lời tán thưởng của đám đông
 Và nếu như phải chọn một động từ thì hãy chọn lấy động từ yêu thương

Sống trọn vẹn từng ngày
Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison - tổng giám đốc của
tập đoàn Coca Cola – đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan giữa nghề
nghiệp với những trách nhiệm khác của con người .
“ Bạn hãy tưởng tượng cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có 5
quả bóng mang tên là : Công việc, gia đình, sức khoẻ, bạn bè và tinh thần . Bạn đang
tung chúng lên không trung. Bạn sẽ hiểu ngay rằng công việc là quả bóng cao su. Vì
khi bạn làm rơi nó xuống đất, nó sẽ nảy lên lại, nhưng bốn quả bóng còn lại – gia
đình, sức khoẻ, bạn bè và tinh thần - đều là những quả bóng băng thuỷ tinh. Nếu bạn
lỡ tay đánh rơi một quả, nó sẽ bị trầy sướt, có vết tỳ, bị nứt, bị hư hỏng và thậm chí bị
vỡ nát mà không thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ. Bạn phải
hiểu điều đó và cố gắng giữ cho được sự quân bình trong cuộc sống của bạn.
Bạn làm thế nào đây ?
Bạn đừng hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với những người
khác . Đó là vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau, chúng ta là


những cá nhân đặc biệt. Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những gì mà người khác
cho là quan trọng. Chỉ có bạn hiểu rõ điều gì là tốt nhất cho chính mình.
Bạn chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim của bạn. Bạn hãy nám chắc
lấy như thể chúng là những phần trong cuộc sống của bạn. Bởi vì nếu không có
chúng, cuộc sống của bạn sẽ mất đi ý nghĩa.
Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm chìm trong quá khứ hoặc ảo
tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng khoảnh khắc của
nó, bạn sẽ sông trọn vẹn từng ngày của đời mình.
Bạn chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó cho đi. Không có gì là hoàn toàn bế
tắc mà nó chỉ trở nên thực sự trở nên bế tắc khi bạn thôi không cố gắng nữa.
Bạn chớ ngại nhận rằng mình vẫn chua hoàn thiện. Đó chính là sợi chỉ mỏng
manh ràng buộc mỗi chúng ta lại với nhau.
Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những vận hội của đời mình mà bạn
học biết cách sống dũng cảm.
Bạn chớ khoá kín lòng mình với tình yêu bằng cách bạn nói không có thời gian
yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi tình yêu. Cách chóng
nhất để đánh mất tình yêu là niu giữ thật chặt nó. Còn phương thế tốt nhất để giữ
được tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.
Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh cho đến nỗi bạn không những quên nơi mình
đang sống mà còn có khi quên cả bạn định đi về đâu.
Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình được
đánh giá đúng.
Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng. Nó là kho báu mà bạn có thể
luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.
Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai điều đó
một khi mất đi sẽ không khi nào bắt lại được. Cuộc đời không phải là một đường chạy
mà nó là một lộ trình mà bạn hãy thưởng thức từng chặng đường mà bạn đi qua .
Quá khứ đã là lịch sử. Tương lai là mầu nhiệm. Còn hiện tại là một món quà của
cuộc sống, chính vì thế mà chúng ta gọi đó là tặng phẩm.
Đàm Thư

Sưu tầm và biên dịch


Báu vật

Để nhận thức được giá trị của một tháng
Hãy hỏi bà mẹ vừa mới sinh con chưa đầy tháng tuổi.

Để nhận thức được giá trị của một tuần
Hãy hỏi biên tập viên tuần báo.

Để nhận thức được giá trị của một giờ
Hãy hỏi những người yêu nhau đang chờ cuộc hẹn.

Để nhận thức được giá trị của một phút
Hãy hỏi người vừa trễ một chuyến xe.

Để nhận thức được giá trị của một giây
Hãy hỏi người vừa trải qua tai nạn trong gang tấc.
Để nhận thức được giá trị của một sao
Hãy hỏi người vận động viên vừa đoạt huy chương vàng Olympic.

Hãy trân trọng mỗi phút giây bạn có
Hôm qua là lịch sử
Ngày mai là bí ẩn còn đó
Hôm nay là món quà mà chúng ta có được.
Đó là lý do mà chúng ta gọi nó là “ hiện tại ”




Khát vọng

Tôi có một người bạn tên là Monty Robert, hiện là chủ nhân một trại nuôi ngựa
ở San Ysidro. Anh đã cho phép tôi dùng nhà của anh để tổ chức những buổi gây quỹ
nhằm tài trợ các dự án đầu tư có tính rủi ro cao do thanh niên thực hiện.
Một hôm, anh đến ngồi cạch tôi và nói :
- Tôi muốn kể cho bạn biết tại sao tôi để bạn sử dụng nhà của tôi để làm nơi tổ
chức gây quỹ. Chuyện xảy ra cách đây nhiều năm. Có một cậu bé sống cùng với cha
của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống
như một kẻ du mục. Ông đi từ trang trại này đến trang trại khác đẻ huấn luyện các chú
ngựa chưa được thuần hoá. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định
lắm. Một hôm, thầy giáo bảo cậu bé về viêt một bài luận văn với đề tài “ lớn lên em
muốn làm nghề gì ?”.
Đêm đó cậu bé đã viết 7 trang giấy mô tả khát vọng ngày nào đó sẽ làm chử
một trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ
cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ
chỗ nào xây nhà, chỗ nào đặt chuồng trại và chỗ nào làm đường chạy cho ngựa.
Viết song, cậu bé đem bài nộp cho thầy giáo. Vài ngày sau cậu bé nhận lại bài
của mình với điểm 1 to tướng và một dòng bút đỏ chói của thầy “đến gặp tôi sau giờ
học ”.
Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầy và hỏi :
- Thưa thầy, tại sao em bị điểm 1 ?
- Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em
không có cơ sở thực tế. Em không có tiền lại xuất thân từ một gia đình không có chỗ
ở ổn định. Nói chung, em không có một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự
tính của mình. Em có biết để làm chử một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền
không ? Bây giờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sủa chữa cho nó thực tế hơn
thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa ?
Hôm đó cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến.
- Con yêu, chính con phải quyết định vì đây là giấc mơ của con.

Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầy của mình :
- Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm một của thầy, còn em xin được giữ ước mơ
của mình .
Kể đến đây, Momty dừng lại và hỏi tôi :
- Bạn có biết bạn đang ngồi trong một trang trại ngựa rộng 200 mẫu của cậu bé
trong câu chuyện mà tôi vừa kể không ? Cách đây hai năm, vị thầy giáo đó đã tình cờ
dẫn 30 đứa học trò của mình đến đây để cắm trại. Thế là thầy trò tôi nhận ra nhau.
Cầm tay tôi thầy nói : “Monty này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp giấc mơ
của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác. Tôi rất
ân hận về điều đó”. Nghe thầy nói thế, tôi vội đáp : “Không , thưa thầy, thầy không có
lỗi gì cả, chẳng qua thầy chỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà
thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình”


Người thầy của tuổi thơ
“Lần đầu tiên, khi còn rất nhỏ, con đã háo hức trèo lên những bậc tam cấp khá
cao một mình và bị ngã. con ngồi khóc mãi, ấm ức mong có ai đến nâng con dậy, dỗ
dành và dắt con đi tiếp ”
Mẹ kể vậy và nhìn tôi âu yếm
Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy mẹ kể cho tôi nghe câu chuyện ấy, để rồi sau
đó bao giờ cũng thế, sự hưởng ứng mà mẹ nhận được từ tôi là câu trả lời kiểu thách
thức :
- Nhưng sau đó thì con không còn xử sự như thế nữa .
- Mẹ nhớ chứ
Ký ức tuổi thơ lại đưa tôi về với một con mèo mướp nhỏ, ốm yếu, dễ bị cảm
lạnh khi trời đổi gió
Con mèo vốn không thích lũ chuột và gián, lại cũng chẳng ưa mấy chú thằn lằn
đuôi dài, lúc nào cũng chắt lưỡi tiếc rẻ một điều gì đấy. Nó hay nằm lim dim sưởi
nắng và cũng để rình bắt lũ thằn lằn luôn thập thò trên bức tường cạnh nhà bếp. Lần
đầu tiên phóng đôi chân ốm yếu để vượt qua một độ cao quá sức, nơi con thằn lằn

trắng, mập mạp đang nghiêng đầu “ Kên ” nó, con mèo trượt ngã một cú nặng, phải
nằm thở dốc. Tôi thương nó quá vội chạy đến ôm nó vào lòng. Không ngờ Nó vùng
vuột khỏi tay tôi, kêu lên một tiếng “Meo” giận dỗi rồi phóng mình lên cao một lần
nữa, lần nữa. cứ mỗi lần ngã là một lần nó bật kêu một tiếng “ Meo” đầy tức giận. Lần
cuối cùng, nó phóng lên đến được đúng độ cao cần đạt, nhưng con thằn lằn thì đã rút
êm sang chỗ khác trước khi vuốt của nó chạm tới. Tuy vậy, nó vẫn ngồi trên ngờ
tường cửa sổ thông gió nơi nhà bếp, nhìn xuống tôi và kêu lên những tiếng “ meo
meo” đầy hãnh diện.
Mười một tuổi tôi vẫn gầy và ẻo lả như một cọng cỏ mảnh. Khi bảo tôi đặt chân
lên sợi dây thừng nặng và to, thầy giáo dạy thể dục gửi theo một ánh mắt ái ngại. Kết
quả tập hôm ấy, tôi không leo quá nửa thước
Khi thấy tôi gần như bỏ cơm tối vì buồn, mẹ lại kể về những bậc tam cấp và cô
bé là tôi ngày nhỏ. Còn tôi thì ngồi nhớ đến con mèo – Con mèo con mất mẹ của tôi
hồi ấy, không có ai nâng dắt, nhưng nó đã dũng cảm đối mặt với khó khăn và nhất
quyết vươn lên tới đích.
Lần kiểm tra môn thể dục leo dây sau đó hai tuần, tôi đạt điểm cao nhất. Khi
leo, tôi chỉ nhìn ngang. Thế nên, giữa sợi dây với tôi và mức đến không còn khoảng
cách cao thấp, lúc nào tôi cũng “ Đồng hành ” với nó … Vậy là 11 tuổi tôi đã hiểu thế
nào là đích muốn và sự quyết tâm.
Lớn lên, tôi không bao giờ đếm những thất bại của mình ( Bởi chúng nhiều
quá ), mà chỉ ngồi nhớ lại những gì con mèo nhỏ thân quen dạy cho tôi - Thứ bài học
không có ngôn từ lý thuyết nhưng thấm thía và quý giá.
Mẹ là một người biết cách khơi gợi như lúc này đây. Cảm ơn mẹ con sẽ bắt
đầu lại bằng một trái tim đầy tự tin
Nếu một ngày nào đó tôi trở thành mẹ như mẹ tôi, tôi cũng sẽ tặng cho con tôi
một con mèo, một con mèo rất nhỏ thôi nhưng cũng rất dễ thương, để là một " Người
thầy của tuổi thơ " như mẹ đã cho tôi hồi ấy




Những hòn đá cuội

Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia trình
bầy về cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những người khá thành đạt
trong cuộc sống, ông mỉm cười: " Sau đây là một câu hỏi trắc nghiệm ". Ông ta lấy từ
gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một túi chứa những hòn đá cuội to bằng
nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá vào lọ cho đến khi không thể bỏ vào được nữa.
" Cái lọ có đầy chưa ?"
- Ông hỏi .
" Đầy rồi " - mọi người đáp. " Thật không ? "
- Ông lấy từ gầm bàn ra một túi sỏi nhỏ đổ từ từ vào lọ và lắc cho các hòn sỏi
chen vào tất cả các khoảng trống giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi:
" Cái lọ đầy chưa ".
Lần này thì mọi người dường như bắt kịp ông. Ai đó trả lời " Chắc là chưa ".
" Tốt !" - ông vừa nói và lấy ra một cái túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các
khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi: " Minh họa này nói lên điều gì ? ".
Một nhà kinh doanh nhanh nhảu đáp : " Vấn đề là dù cho kế hoạch làm việc của
bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm nhiều việc nữa ! "
" Không phải - ông đáp - đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa vừa rồi nói
lên là bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ không bao giờ có thể nhét
chúng vào được "
Cái gì là những " hòn đá cuội " trong cuộc sống của bạn ? Có thể là một dự án,
một hoài bão nà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà bạn thương yêu,
học vấn của bạn, sức khỏe của bạn Nhưng nhớ đặt những " hòn đá cuội " đó vào lọ
trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm
thật nhiều việc trong khoảng thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là
những việc mà bạn đang làm có thật sự có ý nghĩa .
Thế thì tối nay hay sáng mai khi bạn suy ngẫm về câu chuyện này, hãy tự hỏi
chính bản thân mình rằng điều gì là những " hòn đá cuội " trong cuộc sống của chính
bạn và hãy đặt chúng vào trong lọ nước.




Cho ngày hôm nay
Có hai ngày trong tuần mà chúng ta không nên lo lắng.
Một ngày là ngày hôm qua,với những sai lầm, những lo âu, những tội lỗi những
thiếu sót vớ vẩn, sự nhức nhối và những nỗi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền
bạc trên đời cũng không thể đem ngay hôm qua quay trở lại.Chúng ta không thể nào
huỷ bỏ một hành động mà chúng ta đã làm cũng như không thể nào xoa đi nhưng
ngôn từ mà chúng ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đa đi xa rồi !
Còn một ngày nữa mà chúng ta không nên lo lắng đó là ngày mai với những kẻ
thù quá quắt, gánh nặng cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hy vọng và việc thực hiện
thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám
mây, nhưng dù gì thì nó vẫn sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai
chúng ta chẳng có mối đe doạ nào bởi lẽ nó vẫn chưa sinh ra !
Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất - ngày hôm nay. Bất cứ ai cũng phải đấu tranh
để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì xảy ra ngày hôm nay khiến
người ta phát rồ mà đó chính là dự hối tiếc về những gì xảy ra ngày hôm qua và
những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.


Tôi sẽ ngừng than vãn

Nếu bạn có thực phẩm để ăn, có áo quần để mặc, có một mái nhà để che đầu và
một nơi nghỉ qua đêm là bạn đã giầu hơn 75% thế giới này .
Nếu bạn có tiền tiêu trong ví, có tiền ban phát cho người nghèo, có tiền để dành
trong ngân hàng, bạn thuộc 8 % những người giầu nhất thế giới .
Nếu sáng nay thức dậy bạn thấy mình khoẻ hơn ngày hôm qua một chút thì bạn
đã may mắn hơn một triệu người không thể sống qua nổi tuần này .
Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua nguy hiểm của chiến tranh, cô đơn của tù tội,

đớn đau của tra tấn hay vật vã của đói khát, bạn đã hạnh phúc hơn 500 triệu người
trên thế giới.
Nếu bố mẹ bạn còn sống và còn hạnh phúc bên nhau thì so với thế giới trường
hợp của bạn không nhiều đâu.
Và cuối cùng, nếu bạn đọc được thông điệp này thì bạn đã xung sướng hơn 2 tỷ
người trên thế giới chẳng bao giờ đọc được bất cứ thứ gì cả .
Hãy nâng niu những gì trong vòng tay bạn, bởi rất nhiều người đang thèm được
như bạn đấy .



Cái kén bướm
Một chàng trai nọ tìm thấy một cái kén bướm. Một hôm anh ta thấy cái kén
bướm hé một lỗ nhỏ. Anh ta ngồi hàng giờ nhìn chú bướm nhỏ cố thoát mình khỏi cái
lỗ nhỏ xíu. Rồi anh ta thấy mọi việc không tiến triển gì thêm. Hình như chú bướm
không thể cố hơn được nữa. Vì thế, anh ta quyết định giúp chú bướm nhỏ. Anh ta lấy
kéo rạch cho cái lỗ to thêm.
Chú bướm dễ dàng thoát ra khỏi cái kén. Nhưng thân mình nó sưng phồng lên,
đôi cánh thì nhăn nhúm. Còn chàng thanh niên cứ ngồi quan sát cái kén với hy vọng
một lúc nào đó thân hình chú bướm sẽ xẹp lại và đôi cánh xoè rộng hơn đủ để nâng
đỡ thân hình chú.
Nhưng chẳng có gì thay đổi cả ! sự thật là chú bướm đã phải bò loanh quanh
suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình sưng phồng. Nó chẳng
bao giờ có thể bay được. Có một điều mà người thanh niên không thể hiểu: Cái kén
chật chội khiến chú bướm phải nỗ lực mới chui qua được cái lỗ nhỏ xíu kia là quy luật
tự nhiên tác động lên đôi cánh và cơ thể của bướm, giúp chú có thể bay ngay khi thoát
ra ngoài.
Đôi khi đâú tranh là rất cần thiết trong cuộc sống. Nếu ta quen sống một cuộc
đời phẳng lặng, ta sẽ mất đi sức mạnh tiềm tàng mà bẩm sinh mỗi người đều có. Và
chẳng bao giờ ta có thể bay được. Vì thế, nều bạn thấy mình đang phải vượt qua nhiều

áp lực và căng thẳng thì hãy tin rằng sau đó bạn sẽ trưởng thành hơn.


Cái tách kỳ diệu
Khi sống ở New York, văn hào Anh Som kerset Maugham thường xuống khu
Ritz Carlton. Một hôm, tôi thổ lộ với ông là tôi rất tò mò về món đồ trông có vẻ hoàn
toàn xa lạ, không phù hợp với khung cảnh bài trí trong phòng làm việc của ông: một
cái tách cũ kỹ, có nứt một đường. Maugham mỉm cười đáp :
- Chính nó giúp cho tôi nhớ lại rằng những lợi ích, những tiện nghi lớn nhất trên
đời lại là những cái gì đơn giản nhất và cũng lại bị xem thường, đánh giá thấp nhất chỉ
vì chúng ta cho đó là điều quá tự nhiên.
Và ông kể tiếp cho tôi nghe câu chuyện về cái tách nứt ấy. Vào năm 1940, khi
nước Pháp bị quân Đức quốc xã chiếm đóng, và trong công dân Anh sống ở miền
Coote d'Azur được gửi trả về quê hương trên hai chiếc tầu trở hàng loại nhỏ. tầu phải
chạy quanh co, ngoằn ngoèo để khỏi bị tầu ngầm địch phát hiện.
Hai chiếc tầu nhỏ trở quá nhiều người nhưng không đem theo đủ lương thực, vì
vậy phải phân phối cho mỗi người một ít. Mắt mọi người đều đỏ ngầu, áo quần bẩn
thỉu, nhất là ai cũng cảm thấy khát nước, phải xếp hàng nối đuôi lĩnh phần lương thực
nghèo nàn của mình.
- Chính cái tách nứt đó - Maugham vừa trỏ ngón tay vừa nói - tôi đã dùng nó để
đựng khẩu phần nước vô cùng ít ỏi của mình Bây giờ, mỗi lần mơ đến những món
ăn cao lương mỹ vị, mỗi khi ước mình được trầm mình trong một khung cảnh tràn
ngập tiện nghi hoặc những lúc thèm khát được đóng vai một nhân vật tối quan trọng,
tôi liền đem cái tách nứt cũ kỹ đó đặt nó dưới vòi nước. Và từng hớp, từng hớp một,
tôi uống một cách chậm rãi. Bỗng chốc các mộng ước viển vông biến mất, tôi liền trở
về với thực tại .


Tại sao phụ nữ khóc ?


Một cậu bé hỏi mẹ :
- Tại sao mẹ lại khóc ?
Người mẹ đáp:
- Vì mẹ là một phụ nữ .
- Con không hiểu - cậu bé thốt lên .
Người mẹ ôm chặt con và âu yếm:
- Con không bao giờ hiểu được, nó là như thế đấy
Thời gian trôi đi, cậu bé lại hỏi cha:
- Sao mẹ lại khóc hở cha ?
- Tất cả phụ nữ đều như thế, con yêu ạ - người cha mỉm cười đáp.
Cậu bé lớn dần lên và khi trở thành một người đàn ông, anh vẫn thường tự hỏi :
" Tại sao phụ nữ lại khóc ? ".
Cuối cùng anh tìm đến một nhà hiền triết . Nghe hỏi, nhà hiền triết ôn tồn nói: "
Khi thượng đế tạo ra phụ nữ, người phải làm cho họ thật đặc sắc. Người làm cho đôi
vai họ cứng cáp để che trở được cả thế giới, đôi tay họ mát lành để che chở sự yêu
thương, và người cho họ một sức mạnh tiềm ẩn để mang nặng đẻ đau.
Người cho họ một sự dũng cảm để nuôi dưỡng và trăm sóc gia đình, người thân,
bạn bè ngay cả những lúc mọi người dường như buông trôi, và dù có nhọc nhằn đến
mấy đi nữa họ không bao giờ than thở Người cho họ tình cảm để họ yêu thương
con cái ở mọi nghĩa trên đời, ngay cả những lúc con cái họ gây cho họ đau khổ .
Người cho họ sức mạnh để chăm sóc người chồng của họ, tránh vấp ngã vì
người tạo dựng cho họ từ những xương sườn của người đàn ông để bảo vệ trái tim của
anh ta Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt sẽ không bao
giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người phụ nữ và cô ta luôn
thấp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.
Để làm được những việc nhọc nhằn đó, người cũng đã cho họ giọt nước mắt để
rơi, để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy là điểm yếu duy nhất của họ. Khi con thấy họ
khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao và nếu họ vẫn khóc, con hãy làm trái tim họ
được bình yên " .


Khi thượng đế tạo ra người cha
Khi thượng đế tạo ra các ông bố, người bắt đầu tạo ra một thân hình cao to. Nữ
thần đứng cạnh hỏi: " Đó là kiểu bố gì vậy ? nếu ngài định tạo ra bọn trẻ nhỏ bé thì
sao lại làm những ông bố cao lớn như vậy ? Hắn sẽ phải quỳ gối khi chơi bi, gập
người khi đặt bọn trẻ vào giường và cúi mình khi hôn chúng''.
Thượng đế mỉm cười, nói : " Vâng, nhưng nếu ta cho hắn một thân hình cỡ trẻ
con, ai sẽ khiến lũ trẻ phải nhìn lên ? ".
Và khi Thượng đế tạo ra bàn tay bố, đó là những bàn tay to và gân guốc.
Nữ thần lắc đầu nói : "Những bàn tay lớn sẽ không thể xoay xở với kim băng
gài tả, với những hột nút nhỏ xíu và những chiếc ruybăng mềm mại cột tóc đuôi gà ".
Thượng đế mỉm cười và nói : " Ta biết những bàn tay như vậy sẽ đủ lớn để giữ
cho bé trai những món đồ mà nó đánh rơi khỏi túi và cũng đủ nhỏ để nâng nui khuôn
mặt các con ".
Sau đó, Thượng đế nặn đôi chân dài, ốm và đôi vai rộng.
Nữ thần làu bàu : "Ngài không thấy ngài đang tạo ra một ông bố không thể ôm
các con trong lòng sao ? ".
Thượng đế nói : "Một người mẹ cần ôm con vào lòng, còn một người cha cần
có đôi vai rộng đẻ kéo xe trượt tuyết, để giữ thăng bằng cho bọn trẻ tập xe đạp, đẻ bọn
trẻ tựa đầu vào trên đườngvề nhà từ rạp xiếc ".
Lúc Thượng đế đang làm dở dang những bàn chân to chưa từng thấy, Nữ thần
buột miệng hỏi : " Thật là sai lầm ! Ngài có thật nghĩ rằng những cái xuồng to bè kia
sẽ bật khỏi giường khi đứa trẻ khóc hay có thể đi qua bữa tiệc sinh nhật nhỏ mà không
giẫm phải chân ít nhất ba vị khách tí hon ? ".
Thượng đế mỉn cười trả lời : " Chúng sẽ ổn thôi. Rồi ngươi sẽ thấy, chúng sẽ đỡ
đúa trẻ khi nó cưỡi ngựa hoặc khi nó hoảng sợ vì lũ chuột trong nhà kho, và chúng sẽ
mang những đôi giầy to khiến bọn trẻ trầm trồ khi ướm chân vào ".
Thượng đế làm việc suốt đêm, ngài cho bố lời nói với giọng nói đầy cương
quyết và quyền uy; cho bố đôi mắt nhìn thấu mọi sự nhưng bình tĩnh và kiên nhẫn.
Cuối cùng, gần như sau khi suy nghĩ lại, ngài cho bố thêm những giọt nước mắt. Khi
đó Thượng đế quay ra hỏi Nữ thần : " Bây giờ, các ông bố cũng đày tình thương như

các bà mẹ, ngươi có thích không ? ".
Và Nữ thần không nói thêm gì.

Một câu chuyện cảm động
Câu chuyện đã sẩy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompsom đang dạy tại
trường tiểu học của một thị trấn nhỏ tại hoa kỳ : Vào ngày khai giảng năm học mới,
cô đứng trước những em học sinh lớp năm, nhìn cả lớp và cô nói sẽ yêu thương tất cả
các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô
đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái cô đã
từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch
nhếch, còn người ngợm thì lại quá lôi thôi bẩn thỉu. " Teddy trông thật khó ưa ".
Chẳng những thế, cô Thompsom còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thập rõ đậm
vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài ( chứ F là hạng
kém ). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích học tập
của mỗi học sinh trong lớp mình chủ nhiệm. Cô Thompsom đã nhét hồ sơ cá nhân của
Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rât ngạc nhiên về những gì đọc được. Cô
giáo chủ nhiệm lớp 1 đã nhận xét về Teddy như sau: " Teddy là một đứa trẻ thông
minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan Em là nguồn vui cho mọi người
chung quanh ". Cô giáo lớp 2 nhận xét " Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè
yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ ốm nặng và cuộc sống gia đình thật sự là một
cuộc chiến đấu ". Giáo viên chủ nhiệm lớp 3 ghi : " Cái chết của mẹ đã tác động
mạnh đến Teddy. Em đã cố gắng học nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái
và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ ". Giáo viên
chủ nhiệm lớp 4 nhận xét : " Teddy tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học
tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp ". Đọc đến đây, cô
Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi
đến lễ Giáng sinh, tất cả các học sinh trong lớp đem tặng cô những món quà gói giấy
mầu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một món quà
bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói
hàng của tiệm tạp hóa. Cô Thompsom cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước

mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương
cũ đã sút mất vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt
những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt một ít
nước hoa trong chiếc chai lên cổ tay. Hôm đó Teddy đã nán lại để nói với cô : “ Thưa
cô hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa ”. Sau khi đứa bé ra về cô Thompson đã
ngồi khóc cả giờ đồng hồ và chính tử hôm đó ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc
cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm tinh thần Teddy
dưòng như phấn trấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối
năm học, Teddy đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu cửa mình
vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học sinh
cưng nhất của cô.
Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết :” cô là cô
giáo tuyệt vời nhất trong đời em ”.Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn tử
Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng ba trong lớp và :”cô vẫn là
người thầy tuyệt vời nhất trong đời em ”. Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư
nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc,
cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng “ cô vẫn luôn là cô
giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời em ”, nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn.
Bức thư ký tên Theodore F.Stoddard – Giáo sư tiến sĩ.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô
Thompson. Teddy kể cậu đã gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích vì cha
cậu đã mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở
vị trí vốn thưòng được dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra ?
Ngày đó, cô đeo chiếc vồng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy dã tặng cô năm xưa,
xức thứ nước hoa mà năm xưa mà Teddy nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ giáng sinh cuối
cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard thì thầm vào tai cô
Thompson.” cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em thấy
mình quan trọng và cho em niềm tin mình sẽ tiến bộ ”. Và cô Thompson vừa khóc
vừa nói nhỏ với cậu :” Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng
cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô được gặp em”.

Ông Noel không mặc đồ đỏ
Hai bố con lái xe xuống khu thị tứ đẻ mua sắm. Cô bé học lớp bốn hỏi bố :
- Nhiều bạn trong trường nói không có ông noen. Các bạn nói con là ngốc khi
tin rằng ông có thật, nhưng con tin vào những gì bố bảo với con phải không bố.
Xe ghé vào bên đường tắt máy. Cô con gái bé bỏng vẫn đang ngổn ngang bao
suy nghĩ.
- Các bạn ở trường đã sai, con yêu ạ ! Ông Noel là có thật. Nhưng bố cần kể cho
con nghe thêm về ông Noel. Bố nghĩ con đã đủ lớn để hiểu những gì bố chia sẻ với
con - Người cha nhìn con trìu mến và tiếp – Ngày xưa có một người đàn ông đi đây
đó khắp thế giới thưởng quà cho những đứa trẻ trên đường ông qua. Ông được biết
đến ở nhiều nơi với nhiều tên gọi khác nhau nhưng tình thương trong tim ông đều như
nhau dù bất cứ đâu. Ông là tâm hồn thương yêu tuyệt đối và mong muốn chia sẻ tình
thương đó bằng cách tặng quà với cả con tim của mình. Khi con đến độ tuổi nào đó,
con sẽ nhận ra ông Noel thật sự không hẳn là người vào nhà bằng ống khói trong đêm
trước ngày lễ giáng sinh. Tinh thần và cuộc sống thực sự của ông già thần thoại đáng
yêu này mãi mãi nằm trong tim con, tim của bố, tim của mẹ cũng như trong tim của
tất cả những người tim vào việc mang lại niềm vui cho người khác. Tinh thần thực sự
của ông Noel là những gì con mang tặng thay vì những gì con nhận được. Khi con
nhận thức được điều này và khi nó trở thành một phần trong con, giáng sinh sẽ trở nên
thú vị hơn và huyền ảo hơn vì con đã lĩnh hội được điều kỳ ảo về ông Noel khi ông
tồn tại trong con. Con có hiểu những gì bố nói không ?
Cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ vào hàng cây phía trước. Cô sợ nhìn vào ông bố,
người từng bảo cô rằng ông Noel có thật. Cô muốn tin như cô dã tin hồi năm ngoái
rằng ông Noel là một ông già vui tính, to béo, mặc đồ đỏ. Cô không muốn phải trưởng
thành và nhận thức bất kỳ điều gì khác.
- Nhìn bố này - Người bố chờ cô bé quay sang nhìn ông.
Người bố đang khóc, những giọt nước mắt sung sướng. Khuôn mặt ông ngời
sáng bằng ánh sáng của cả ngàn dải ngân hà và cô bé như thấy trong mắt ông đôi mắy
của ông Noel. Ông Noel thật sự, người đả bỏ nhiều thời gian chon lựa những món quà
đặc biệt mà cô mong ước trong những mùa giáng sinh đã qua kể từ khi cô có mặt trên

đời này. Ông Noel đã dung món bánh mà cô bỏ công trang trí cũng như uống sữa
nóng cô pha. Cô đã nhận ra niềm hạnh phúc, sự chia sẻ, tình thương. Người bó ôm ghì
con trong vòng tay ấm áp của mình và cứ om như thế rất lâu. Cả hai đều khóc .
- Giờ thì con đả thuộc về một nhóm người đặc biệt. Kể tử bây giở con sẽ được
chia sẻ niềm vui Giáng sinh mỗi ngày đặc biệt nữa. Từ giờ, ông Noel sống trong tâm
hồn cũng như ông sống trong tâm hồn bố. Trách nhiệm của con là tuân theo tinh thần
mang đến niềm vui cho người khác như con là một phần của ông Noel đang sống
trong con. Đây là điều quan trọng nhất xảy ra với con trong cuộc đời mình,vì bây giờ
con đã hiểu ông Noel không thể tồn tại nếu không có nhưng người như con và bố,
nhưng người khiến ông sống mãi. Con có thể chu toàn việc này không ?
Tim cô bé muốn vỡ ra vì hãnh diện và cô tin vào mắt mình đang toả ra niềm hạnh
phúc. Cô đáp :
- Thưa bố, con muốn ông mái trong tim con như ông đã sống trong tim bố. Con
mãi yêu bố. Bố là ông Noel tuyệt vời nhất trên thế giới này. Ông Noel không mặc đồ
đỏ của con.
mẹ lạnh lắm phải không ?
Vào một đêm Giáng sinh, một thiếu phụ mang thai lần bước đến nhà một người
bạn nhờ giúp đỡ. Con đường ngắn dẫn đến nhà người bạn có mọt con mương sâu với
cây cầu bắc ngang. Người thiếu phụ trẻ bỗng trượt chân chúi về phía trước, cơn đau
đẻ quặn lên trong chị. Chị hiểu mình không thể đi xa hơn được nữa. Chị bò phía bên
dưới cầu.
Đơn độc giữa nhưng chân cầu, chị đã sinh ra một bé trai. Không có gì ngoài
những chiếc áo bông dày đang mặc, chị lần lượt gỡ bỏ áo quần và quấn quanh mình
đứa con bé xíu, vòng từng vòng như một cái kén. Thế rồi tìm thấy được một miếng
bao tải, chị trùm vào người và kiệt sức bên cạnh con.
Sáng hôm sau, một người phụ nữ lái xe đến gần chiếc cầu, chiếc xe bông chết
máy. Bước ra khỏi xe và băng qua cầu, bầ mẹ nghe một tiếng khóc yéu ớt bên dưới.
Bà chui xuống cầu để tìm.Nơi đó bà nhìn thấy một đứa bé nhỏ xíu, đói lả nhưng vẫn
còn ấm, còn người mẹ đã chết cóng.
Bà đem đứa bé về và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, cậu bé thường hay đòi mẹ nuôi kể

lại câu chuyện đã tìm thấy mình. Vào một ngày lễ Giáng sinh, đó là lần sinh nhật lầ
thứ 12, cậu bé nhờ mẹ nuôi đưa đến mộ người mẹ tội nghiệp. Khi đến nơi, cậu bảo mẹ
nuôi đợi ở xa trong lức cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng cạnh ngôi mộ, cúi đầu và khóc.
Thế rồi cậu bắt đầu cởi quần áo. Bà mẹ nuôi đứng nhìn sững sờ khi cậu bé lần lượt cởi
bỏ tất cả và đặt lên mộ mẹ mình.
“ Chắc là cậu sẽ không cởi bỏ tất cả - bà mẹ nuôi nghĩ - Cậu sẽ lạnh cóng !”.
Song cậu bé đã tháo bỏ tất cả và đứng run rẩy. Bà mẹ nuôi đến bên cạnh và bảo cậu
bé mặc đồ trở lại. Bà nghe cậu bé gọi tên người mẹ mà cậu chưa bao giờ biết : “ Mẹ
đã lạnh hơn con lúc này, phải không mẹ ”.Và cậu bé oà khóc .
Hoa hồng tặng mẹ
Anh dừng lại tiệm bán hoa đẻ gửi hoa tăngk mẹ anh qua đường bưu điện. Mẹ anh
sống cách chỗ anh khoảng 300km. Khi bước ra khỏi xe, anh thấy một bé gái đang
đứng khóc bên vỉa hè. Anh đến và hỏi tai sao lại khóc.
- Cháu muốn mua một hoa hồng đẻ tặng mẹ cháu – nó nức nở - nhưng cháu chỉ
có 75 xu trong khi giá một hoa hồng đến 2 đôla.
Anh mỉm cười và nói với nó :
- Đến đây, chú sẽ mua cho cháu.
Anh liền mua hoa cho cô bé và đặt một bó hoa hồng để gửi cho mẹ anh. Xong
xuôi, anh hỏi cô bé có cần đi nhờ xe về nhà không. Nó vui mừng nhìn anh và trả lời:
- Dạ, chú cho cháu đi nhờ đến nhà mẹ cháu.
Rồi nó chỉ đường cho anh đi đến một nghĩa trang, nơi có một phần mộ vừa mới
đắp. Nó chỉ ngôi mộ và nói:
- Đây là nhà mẹ cháu.
Nói xong, nó ân cần đặt nhánh hoa hồng lên mộ.
Tức thì anh quay lại tiệm bán hoa, huỷ bỏ dịch vụ gửi hoa vừa rồi và mua một bó
hoa hồng thật đẹp. Suốt đêm đó, anh lái xe một mạch 300km về nhà trao tận tay mẹ
anh để trao tận tay bà bó hoa.
Thư viết cho ba
Ai cũng viết thư cho người đang sống, còn con thì
Con trở lại trường sau năm ngày nghỉ học chịu tang cha. Buổi trở lại trường đầu

tiên nghe tiếng trống bãi, con vội xếp tập vô vở rồi như thường lệ đứng trước cổng
trường để đợi Tuổi thơ làm cho con mong vào những điều kỳ diệu, mong nỗi bất
hạnh đó không phải là sự thật, nhưng quà trưa nhìn lại sân trường vắng lặng và trước
cổng trường chỉ còn mình con đứng đợi, con bằng hoàng nhận ra rằng ba đã mất thật
rồi và từ đây không còn đến trường đẻ đón con nữa. Hai hàng nước mắt chảy dài,
nắng ban trưa rọi xuống đường hình cô gái nhỏ lủi thủi đi về mà lòng hụt hẫng xót xa.
Ba chỉ đau trong một thời gian ngắn rồi bất ngờ bỏ chúng con mà đi. Lúc đó con
chỉ mới 13 tuổi. Nỗi mất mát đó đối với con là quá lớn và quá sớm. Một trăm ngày ba
mất, má bảo thôi từ nay đừng cúng cơm ba nữa mà luôn thắp nhang cho ba, đừng để “
hương tàn bình lạnh ”. Má cũng muốn nỗi đau lắng xuống để chúng con tập trung học
hành. Nhưng rồi mỗi bữa cơm chúng con lại đặt một cái chén, một đôi đũa nơi ba vẫn
ngồi trong bàn ăn, xới một liễn cơn nóng, dọn những thức ăn ba ưa thích. Nhiều năm
sau này con vẫn thường ngậm ngùi nhớ lại hình ảnh những đúa con nhỏ của ba lên
mâm cơm vẫn muốn lưu giữ kỷ niệm về người cha đã khuất. Biến cố ấy đã đem lại
bao mất mát và càng khôn lớn con càng thấm thía đáo là nhứngx thiếu thốn không gì
bù đắp nổi.
Cuộc sống mỗi lức một bấp bênh. Đôi vai mỏng của má như oằn xuống trước
gắnh nặng của gia đình quá lớn. Giữa “ ngày còn ba ” và “ ngày mất ba ” dương như
là hai thế giới. Miền trung vào những ngày mùa đông trời lạnh như cắt thịt, những đúa
con nhỏ của ba về cành se thắt nhớ những ngày ba đội mưa đợi chúng con trước cổng
trường. Một ngày mới của con bắt đầu bằng những hình ảnh, những âm thanh mà ba
mang lại - một ngày tuổi thơ sung sướng. Những gì thuộc về ba trong hoài niệm của
con đều đưa con quay về với quãng đời thơ ấu, ấm áp tình phụ tử, nhưng con cũng
không quên có những buổi chiều đi đâu về con bước vào phòng ba, ba không bật đèn,
phòng mờ tối và ba ngồi đó, câm lặng Con nhìn thấy, rón rén quay ra và như bắt
chước ba, con cũng ngồi ngoài hiên, một mình trong bóng tối con thấy thương ba
quá! Tuổi thơ con cũng có những nỗi buồn riêng của mình nhưng tất cả nỗi niềm ấy
đều được ba chia sẻ. Còn bây giờ, ba đang buồn và không thổ lộ nhưng con biết làm
sao an ủi. Ba đang nhớ các anh chị của con phải không ba ? Con gái lấy chồng xa, hai
con trai bị bắt vào tù vì hoạt động trong phong trào đấu tranh sinh viên. Con nhớ ngày

theo ba má đến trại giam để thăm anh. Thấy anh con trong hình dạng ốm yếu, da dẻ
xanh xao, má khóc ròng bước tới, còn ba thì lùi lại lén chùi nhanh những giọt nước
mắ. Cơn bạo bệnh đột ngột nhanh chóng cướp ba đi hẳn, cũng có một phần của những
nỗi nhớ thương bị rồn nén đó.
Các anh, các chị con nhớ lại trong khoảng thời gian gia đình phải trải qua những
thử thách nghiệt ngã, chưa bao giờ ba khuyên các con hãy chọn lựa cho riêng mình
một cuộc sống bình yên. Nhưng ba vẫn nói đã chọn con đường cách mạng để đi thì
phải đủ tâm, đủ lực đi cho trọn đường, đừng để dang rở đời mình và luỵ cả cho
người .
Năm 1976 con đúng 20 tuổi, cũng là năm thành lập lực lượng thanh niên xung
phong thành phố, con đã bước chân vào đội ngũ. Ngày lên đường con đã thắp nhang
thưa với ba về chuyến đi xa nhà, chuyến đi thật xa, thật lâu với những khó khăn. thử
thách mà lúc đó con không thể nào lường hết được. Bây giờ nhìn lại những quãng đời
đã đi cùng đồng đội, một nỗi mừng càng lúc càng thấm sâu, càng lan toả trong con.
Vâng, con đã đi, đã được hỗ trợ bởi nhiều nguồn sức mạnh để gắn bó với sự chọn lựa
của mình. và luôn co ba trong con dù ở Đắc Nông, Bù Đốp hay những cánh rừng xanh
thẳm phía Tây Nam. Những gì ba dạy chúng con đâu chỉ bằng lời mà cả cuộc sống
gay go khắc nghiệt. Thời thơ ấu vất vả ba phải vượt lên nỗi đau mồ côi để vừa làm,
vừa học, sống có nhân cách, có lòng nhân ái.
Ba vẫn ao ước các con của ba đều được vào đại học. Khi gia nhập lực lượng
TNXP con mới tốt nghiệp phổ thông trung học. Chính đội ngũ ấy đã tạo điều kiện cho
con được đến với giảng đường đại học. Ngày nhận tấm bằng đại học, con thầm cảm
ơn đơn vị, cảm ơn đồng đội đã giúp con thực hiện được niềm mơ ước của ba hướng
về con mà con đã canh cách mang theo, ấp ủ trong lòng mình những năm dài.
Ba đã xa chúng con ba mươi năm rồi mà chúng con cứ mãi ngậm ngùi tiếc
thương khi nhớ về ba. và vì thế khi thấy những trẻ thơ mất cha là lòng con đau xót,
day dứt. Có những đứa trẻ mất cha là mất đi hình ảnh thiêng liêng, mất đi một người
cha bằng da, bằng thịt. Nhưng cũng có những đứa trẻ mất dần cha do những đổ vỡ
trong hạnh phúc gia đình.
Mỗi khi chồng con đau, con đã chăm sóc tận tình, sợ bệnh tật sẽ cướp đi của con

mình tình phụ tử. Khi giận hờn, căng thẳng với anh ấy, con lại thường nhớ về cái buổi
trưa đợi ba trước cổng trường mà ba không còn đến đón để thông cảm, bỏ qua những
chuyện không bằng lòng trong cuộc sống lứa đôi. Con biết rằng ngày mai lúc tan học,
con của con đứng đợi ở cổng trường sẽ có cha đến đón. Buổi cơm chiều trong một gia
đình nhỏ sẽ ấm cúng đầy đủ cả ba người. Những đứa con có cha thật là một niềm
hạnh phúc tuyệt vời. Nhưng sao vết ngang đây con nhớ đến một lần lại thăm nhà
dưỡng lão. Nhiều cụ ông, cụ bà ngồi thầm lặng, buồn bã và khi có người hỏi: Cụ ơi!
Cụ còn con gái gì không ? thì các cụ run run không trả lời, những giọt lệ như sương
mờ trên khóe mắt. Hình ảnh đó như nhắc nhở con phải chỉ con trẻ cần đến cha mẹ mà
ngay cả cha mẹ lúc tuổi già cũng rất cần đến tình thương của con cái .
Bạn bè thường dặn con hãy nhớ về những điều vui để cho lòng mình thanh thản.
Nhưng cũng chính đó trong nỗi bất hạnh nếu biết nhận ra một điều quan trọng cần
nghĩ suy thì cũng không nên quên phải không ba ?.
Thế giới vật chất không cho phép con chuyển bức thư này đến với ba ở một cõi
mêng mông. nhưng con nghĩ rằng trong tình phụ tử ba vẫn đọc được lòng con.
Bàn tay yêu thương
Trong một tiết dạy vẽ, cô giáo bảo các em học sinh lớp 1 về điều gì làm các em
thích nhất trong đời. Cô thầm nghĩ :” Chắc rồi các em cũng lại vẽ những gói
quà,những ly kem hoặc những món đồ chơi, quyển truyện tranh ”. Thế nhưng cô đã
hoàn toàn ngạc nhiên trước một bức tranh lạ của em học sinh tên Douglas: bức tranh
vẽ một bàn tay.
Nhưng đây là bàn tay của ai ? Cả lớp bị lôi cuốn bởi hình ảnh đầy biểu tượng
này. Một em đoán : “Đó là bàn tay của bác nông dân ”. Một em khác cự lại :” Bàn tay
thon thả thế này phải là bàn tay của một bác sĩ phẫu thuật ”. Cô giáo đợi cả lớp bớt
xôn xao dần rồi mới hỏi tác giả. Douglas cười ngượng nghiụ :” Thưa cô, đó là bàn tay
của cô ạ ! ”.
Cô giáo ngẩn ngơ. Cô nhớ lại nhưng phút ra chơi thừng dùng bàn tay để dắt
Douglas bước ra sân, bởi em là một cô bé khuyết tật, khuôn mặt không được xinh
xắn như các đứa trẻ khác, gia cảnh từ lâu lâm cảnh ngặt nghèo. Cô chợt hiểu ra tuy cô
vẫn làm điều tương tự với các em khác nhưng hoá ra đối với Douglas bàn tay cô lại

mang ý nghĩa sâu xa, một biểu tượng của tình yêu thương.
Đôi hoa tai hình giọt nước
Hôm đó, tôi và cô bạn Lauri đưa bọn trẻ đến công viên chơi nhân ngày sinh nhật
lần thứ 35 của tôi. Từ cái bàn picnic, chúng tôi ngắm bọn trẻ tung tăng nô đùa. Chúng
tôi mưng tình bạn của nhau bằng các chai nước khoáng. Lúc đấy, tôi nhận ra đôi hoa
tai mới của Lauri. Mười ba năm quen Lauri, tôi biết cô ấy rất thích hoa tai hình giọt
nước. Hết đôi màu xanh lại đến đôi màu hồng. “ Không phải tự nhiên mà mình thích
hoa tai hình giọt nước đâu ” – Lauri bắt đầu kể, một câu chuyện thời niên thiếu đã làm
cô thay đổi mãi mãi
Đó là một ngày mùa xuân. Lauri đang học lớp 6. Lớp của cô hôm đó - dịp
Yellow May Day - được trang hoàng rực rỡ. Cô Lake đứng trức lớp. Mái tóc nâu của
cô buông dài xuống bờ vai và đôi mắt xanh long lanh trông thật đẹp Nhưng vật làm
Lauri chú ý nhất là đôi hoa tai hình giọt nước của cô. Đó là đôi hoa tai vàng với hai
hạt ngà. Lake nhắc cả lớp chuẩn bị chương trình họp phụ huynh vào dịp cuối năm
học. Trên bảng, một thời khoá biểu theo thứ tự ABC tên từng gia đình, nêu rõ thời
gian báo cáo cho mỗi gia đình là 20 phút. Tên của gia đình của Lauri nằm ở cuối
bảng. Nhưng với Lauri, chuyện ấy chẳng có ý nghĩa gì. Vì tuy cô giáo đã gửi thư và
thậm chí gọi điện gặp phụ huynh mình, Lauri biết bố mẹ cô xẽ chẳng đến.
Bố Lauri nghiện rượu nặng. Nhiều đêm, Lauri phải nghe tiếng la hét của bố khi
say và tiếng khóc của mẹ. Mùa giáng sinh năm trước, Lauri và chị đã dành dụm tiền
giữ trẻ để mua cho bố chiếc giày sứ. hai chị em gói món quà bằng giấy xanh - đỏ,
đính thêm day lụa vàng vào cái nơ. Đêm Giáng Sinh, hai chi em đưa món quà cho bố
và tất cả những gì họ nhận được là khuôn mặt cau có cùng hành động quẳng món quà
khiến chiếc giày vỡ thành ba mảnh
Trong ngày lễ cuối, Lauri thấy bạn cùng lớp trong tay bố mẹ đi vào trường. Nét
mặt phụ huynh lộ rõ sự hãnh diện. Cuối cùng, khi nghe cô Lake nhác đến tên mình,
Lauri lủi thủi lên sảnh đường và ngồi xuống. Cùng dãy với bàn Lauri ngồi là cái bàn
để hồ sơ học sinh. Lo lắng vì bố mẹ không có mặt Lauri chắp tay cúi đầu nhìn tấm vải
sàn. Bỗng nhiên Lauri nhận thấy cô Lake đứng bên mình. Nâng cằm Lauri, cô giáo
nói : “ Trước hết, cô muốn em biết rằng cô rất yêu em ”. Lauri ngước mắt. Trên khuôn

mặt cô Lake, Lauri thấy những điều mà hiếm khi mình được thấy : tình yêu sự cảm
thông và tấm lòng trìu mến.
“ Em nên hiểu rằng – cô giáo nói tiếp - việc bố mẹ em không đến chẳng phải lỗi
tại em ”. Một lần nữa, Lauri lại ngước nhìn cô giáo. Chưa ai nói chuyện với Lauri như
thế trước giờ. Chưa ai. “Điều thứ ba, em xứng đáng nghe những thành tích học tập
của mình, cho dù cha mẹ của em có mặt ở đây hay không ”. Trong những phút sau
đó cô Lake đọc kết quả học tập của Lauri, khen ngợi cố gắng và nghị lực của cô học
trò. Không nhớ chính xác lúc nào nhưng vào phút giây nào đó trong buổi báo cáo kêt
quả học tập của mình mà cô Lake đang trình bày, Lauri bỗng nghe tiếng nói của hy
vọng trong tim Nước mắt làm nhoè mọi vật khi Lauri ngước nhìn lên. Khuôn mặt cô
Lake cũng mờ đi, chỉ duy đôi hoa tai vẫn lấp lánh
Chúng tôi im lặng. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao Lauri thích hoa tai hình giọt
nước. Dường như cô ấy muốn truyền sự hy vọng cho tôi. Bản thân tôi cũng có người
cha nghiện rượi và trong nhiều năm, tôi cố gắng chôn vùi những câu chuyện không
hay về thời niên thiếu của mình. Lauri và tôi có cùng cảnh ngộ và sự đông cảm. Lauri
đã cho tôi thấy viên ngọc chính là niềm thôi thúc bản thân dù là ở tuổi nào để có
những khám phá mới về khả năng, nghị lực của chính mình.
Ngay lúc đó, bọn trẻ lao tới để ăn uống. Buổi chiều chúng tôi dọn dẹp mọi thứ.
Khi ấy, Lauri đưa tôi món quà sinh nhật. Một cái hộp nhỏ gói bằng giấy hoa đỏ với
chiếc nơ vàng. Tôi mở ra. Bên trong là đôi hoa tai hình giọt nước
Tiếng vọng rừng sâu
Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy
đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn : “Tôi ghét
người ”. Từ khu rừng có tiếng vọng lại : “ Tôi ghét người ”. Cậu hoảng hốt quay về,
sà vào lòng mẹ khóc nức nở . Cậu bé không hiểu được từ trong khu rừng lại có người
ghét cậu.

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×