Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (227 KB, 3 trang )
Phải lòng con cá kèo nước lợ
“Hồi còn trẻ, bà ngoại bây mê vọng cổ dữ lắm. Mỗi lần có đoàn về ca,
cách nào bả cũng lần mò đi nghe cho bằng được. Người đông, phải ngồi
hạng ghế cá kèo cả buổi mà cấm có nghe bả kêu ca gì!”
Cá kèo nướng trong ống tre.
Cả nhà tôi cười vui theo những hoài niệm của ông ngoại, chỉ có đứa cháu
nhỏ cứ ngơ ngác cắc cớ thắc mắc chuyện: “Ngồi hạng ghế cá kèo là sao hả
ông?”, để rồi ông ngoại ôn tồn giải thích: con cá kèo có dáng bơi rất đặc
biệt: thân mình chìm dưới nước, duy chỉ có cái đầu nhỏng đứng như đang
bơi đứng, bởi vậy ngồi hạng ghế cá kèo là cách nói vui khi đi nghe ca, đi coi
kịch mà phải đứng vì không có ghế ngồi.
Ngoại kể lại, những năm trước đây, miệt Sóc Trăng quê tôi cá kèo có ngoài tự nhiên
nhiều lắm. Vào mùa nước nổi, những bãi bồi nước lợ, nơi có hang ổ của con cá kèo trú
ngụ ngập trắng xoá, cá kèo lúc nhúc nổi đầu cũng là lúc mùa đánh bắt bước vào thời điểm
rộ nhất. Con cá kèo gắn liền với từng bữa cơm của người dân quê tôi, gắn liền cả những
kỷ niệm quê nhà trong lòng người tha hương viễn xứ…
Bây giờ, vì nhiều lý do, cá kèo
ngoài tự nhiên đã trở nên khan
hiếm. Để đáp ứng nhu cầu thưởng
thức của thực khách, người ta có
những trảng đầm thả nuôi cá kèo
với quy mô rộng lớn ở khắp các
tỉnh miền Tây. Con cá kèo lại theo
chân những thương lái tới từng chợ
lớn chợ nhỏ, và được xếp vào hàng
các món đặc sản khi giá luôn cao
ngất ngưởng. Thị dân ưa chuộng cá kèo, bởi thịt chúng rất thơm, dễ dàng
chế ra nhiều món ngon, từ chiên, kho, cho tới nướng, lẩu… mà lại được