Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (58.34 KB, 2 trang )
Đề: Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường cũ. Hãy
viết thư cho một bạn học hồi ấy kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.
Bài tham khảo
… , ngày… tháng…năm…
Nhi thân mến!
Bây giờ đã khuya lắm rồi Nhi à. Vậy mà, mình vẫn chẳng thể nào chợp mắt
được. Nhi lại cười cho cái bệnh lãng đãng của mình rồi chứ gì. Nhi biết không,
buổi chiều nay thật sự là một buổi chiều chẳng thể nào quên…
Nhi có nhớ buổi chiều chia tay cuối năm lớp 9 ấy không? Bọn mình đã từng lên
kế hoạch cho một tương lai thật xa. Ấy là, sau khi tốt nghiệp đại học, nhận nhiệm
sở, chúng ta sẽ hội ngộ ở trường xưa. Vậy mà ước mơ vẫn chưa thực hiện được.
Bạn bè xưa nay mỗi người một nơi. Thời gian đi nhanh hơn những gì chúng ta nghĩ
phải không Nhi? Và chiều nay, mình đã một mình trở lại, trở lại để ít ra trong
chúng mình cũng thực hiện được một phần nào lời hứa năm xưa ấy.
Lại một mùa hè nữa rồi đấy Nhi à. Hai mươi mùa hè rồi còn gì. Nhi đang làm gì
đó? Có lẽ cậu đang say sưa cho một công trình nghiên cứa sinh học mới chứ gì.
Hãy dành cho mình ít phút trong quỹ thời gian hạn hẹp của cậu để thấy chúng ta đã
quá bận bịu mà vô tình bỏ quên những gì thật thiêng liêng.
Chuyến công tác về các tỉnh miền Trung dừng lại ở Đà Nẵng. Vậy là sau buổi họp,
mình đã từ chối các lời mời để thực hiện lời hứa năm xưa. Ngược xe trở ra phía
Bắc, mình đã đến trường cũ. Hai mươi năm, một phần ba đời người rồi đấy nhưng
trường cũ vẫn hiện ra với những dáng nét quen thuộc ngày nào. Cảnh cổng sơn
xanh ngày trước cũng chẳng khác xưa là bao. Chỉ có màu sơn dường như mới hơn,
tươi hơn thời của chúng mình. Ngập ngừng bước qua cánh cổng, mình nghe lòng
rạo rực lạ thường. Một cảm
giác rất lạ xen vào. Nó vừa rất giống cái hôm đầu tiên chúng mình tò mò đến xem
trường mới, vừa có cái gì bồi hồi rất khác.
Trường vào hè nên vắng tanh. Chỉ có gió rì rào cùng hàng dương liễu. Vâng, có
cả tiếng sóng biển nữa chứ. Sóng từng cơn đều đặn vỗ vào bờ, nhẫn nại như chưa
hề nghĩ đến thời gian vô cùng tận. Đón mình chỉ có bác bảo vệ mới Nhi à. Bác tiếp
mình cởi mở và thân thiện như người quen vậy. Tự nhiên, mình cũng đỡ thấy tủi