Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Chuyển nội dung bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương thành một câu chuyện - văn mẫu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (38.97 KB, 2 trang )

Chuyển nội dung bài thơ Viếng lăng Bác của
Viễn Phương thành một câu chuyện

Tháng 4 năm 1976, tôi vinh dự được cùng đoàn đại biểu văn nghệ sĩ miền Nam ra thăm miền Bắc. Điều
mà chúng tôi mơ ước bấy lâu nay đã thành hiện thực. Chúng tôi được vào lăng viếng Bác – vị lãnh tụ
cách mạng vĩ đại – Người Cha già kính yêu của dân tộc Việt Nam.

Buổi sáng đầu hè, nắng đẹp trời trong. Quảng trường Ba Đình mênh mông, lồng lộng gió sớm mát lành.
Phía cổng lăng, từng đoàn người xếp hàng ngay ngắn, chờ đến lượt, trông xa giống như những tràng hoa
kính dâng lên Bác. Bên lối vào là hàng tre xanh xanh bát ngát. Ôi hàng tre gần gũi, thân quen, gợi lên
trong tâm tưởng tôi hình ảnh của những làng quê yêu dấu! Hàng tre đứng san sát bên nhau như lũy, như
thành, mặc cho bão táp mưa sa. Cây tre tượng trưng cho phẩm chất tốt đẹp, cao quý của dân tộc Việt
Nam: cần cù, dẻo dai, thủy chung và kiên cường, bất khuất.

Trước mắt tôi, lăng Bác hiện ra uy nghi giữa không gian ngát hương của hàng trăm loài cây, loài hoa từ
khắp mọi miền đất nước tụ hội về đây. Càng đến gần lăng, tim tôi càng rộn lên một cảm xúc khó tả vô
cùng! Chỉ vài phút nữa thôi là tôi sẽ được chiêm ngưỡng tận mắt Bác Hồ kính yêu, người mà cuộc đời và
sự nghiệp cách mạng đã trở thành huyền thoại của thế kỉ XX.


Qua hai hàng vệ binh mặc lễ phục màu trắng, trang nghiêm bồng súng đứng gác trước lăng, đoàn chúng
tôi đã vào trong lăng. Bao trùm lên tất cả là không khí thiêng liêng, xúc động. Đoàn người lặng lẽ, chầm
chậm cất bước quanh chiếc hòm pha lê đặt thi hài Bác. Bác nằm trong giấc ngủ bình yên vĩnh hằng. Vầng
trán cao cao thanh thản, gương mặt phúc hậu, mái tóc và chòm râu bạc phơ như cước. Ngắm Bác, không
ai ngăn được xúc động. Nhiều tiếng khóc, tiếng gọi “Bác ơi!” bật thốt tự đáy lòng và những giọt nước mắt
tiếc thương lăn dài trên má bao người.

Nỗi xúc động mãnh liệt khiến tôi nghẹn ngào. Tôi muốn nói to lên thành tiếng: Bác ơi! Chúng con là
những đứa con của miền Nam thành đồng Tổ quốc ra viếng Bác đây! Nhân dân miền Nam tha thiết mong
ngày giải phóng, đất nước liền một dải, được đón Bác vô thăm, được tận mắt nhìn thấy nụ cười chiến
thắng rạng rỡ trên gương mặt Bác! Nhưng mơ ước ấy không bao giờ có thể thành hiện thực, bởi Bác đã đi


xa mãi mãi! Vẫn biết quy luật Tạo hóa là có sinh có tử, mà sao nỗi xót xa, thương tiếc cứ đau nhói trong
tim mỗi khi chúng con nghĩ đến Người!

Rời lăng Bác, lòng tôi vẫn tràn ngập cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến. Có một cái gì đó vô hình níu giữ
bước chân tôi, khiến tôi quyến luyến chẳng muốn rời. Tôi ao ước được làm con chim nhỏ hót quanh lăng
Bác, được làm bông hoa tỏa hương thơm ngát, được làm cây tre trung hiếu ở chốn này.

Khoảnh khắc ngắn ngủi bên Bác sẽ trở thành kỉ niệm sâu sắc nhất trong cuộc đời tôi. Tôi mãi mãi ghi sâu
hình ảnh của vị Cha già dân tộc trong tâm tưởng. Mai này trở về miền Nam, tôi sẽ kể lại cho bạn bè, đồng
nghiệp, những người thân yêu nhất của tôi để cùng tưởng nhớ đến Người.

Theo: Thu Hương

×