Tải bản đầy đủ (.pdf) (43 trang)

LOI TAM SU TRI AN THAY CO 20-11

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (232.62 KB, 43 trang )

1


NH÷NG LêI T¢M Sù
NH÷NG LêI T¢M SùNH÷NG LêI T¢M Sù
NH÷NG LêI T¢M Sù TRI ¢N THÇY C¤
TRI ¢N THÇY C¤ TRI ¢N THÇY C¤
TRI ¢N THÇY C¤ 20
20 20
20 -

- 11
11 11
11


======================

CẢM NGHĨ VỀ NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM 20-11

Nhắc đến ngày nhà giáo việt nam là nhắc đến một ngày trọng đại, ý nghĩa nhất
trong những ngày ý nghĩa. Là ngày để toàn nhân loại hướng về các thầy cô-những
người lái đò âm thâm, lặng lẽ, những người ươm mầm xanh cho đất nước.

Đôn-ki-xtôi đã có câu nói nổi tiếng là “Dưới ánh hào quang của ánh sáng mặt
trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”. Quả thật vậy, nghề dạy học là
một nghề vô cùng cao quý, đào tạo nên nguồn nhân lực quyết định tới sự phát triển
của đất nước. Vì vậy, khi ngày 20-11 đến, từ cụ già mái tóc bạc phơ đến những em
thơ cắp sách đến trường, từ miền xuôi đến miền ngược, từ hải đảo xa xôi đến miền
núi đều đến chúc mừng, thăm hỏi và tỏ lòng biết ơn vô hạn tời các thầy cô giáo của
mình.



Là những học sinh đang ngồi học dưới mái trường xã hội chủ nghĩa, là những
chủ nhân tương lai của đất nước, tập thể lớp 8C chúng em đã, đang và sẽ phấn đấu ra
sức rèn luyện tài đức để trở thành những người công dân có ích cho xã hội, để không
phụ lòng mong mỏi của các thầy cô, để 8C là một khóm hoa đẹp trong mái trường
là một khóm hoa đẹp. Điều đó được thể hiện qua từng giờ học, sự tiến bộ qua
các tuần học của lớp, phấn đấu thi đua giành những bông hoa điểm 8 tươi thắm nhất
dâng tặng thầy cô nhân ngày 20-11.Và hơn nữa, chúng em đang ấp ủ trong mình
những ước mơ, hoài bão, đó cũng là một động lực giúp chúng em vươn lên.Với cá
nhân em, em luôn có một ước mơ cháy bỏng là trở thành cô giáo để đem ánh sáng
văn hoá về thắp lên những tâm hồn bé nhỏ của các em thơ tại bản làng em, tiếp bước
các thầy cô dìu dắt những em nhỏ trở thành ngưòi có ích cho xã hội.


XÃ LUẬN 20 -11

Tiết trời trở lạnh sang đông. Ngày 20-11 lại đến. Những kỷ niệm về công ơn
Thầy Cô giáo bỗng trổi dậy trong tiềm thức khiến mỗi chúng ta lại nao nao xúc
động. Nhanh thật! Mới đó mà gần mười năm đã trôi qua kể từ ngày đầu tiên em cắp
sách đi học. Gần mười năm em đến trường được Thầy Cô giảng dạy, mười năm mà
tình nghĩa của Thầy Cô ngọt ngào quyện theo mỗi bước tiến của em. Và bây giờ đây
chúng em đang ở ngôi trường Việt Đức thân yêu, học lớp 8 TN 1 với thầy cô mới
nhưng 2 tháng qua cũng đã là quá đủ để chúng em cảm nhận được tình yêu thương
mà các thầy các cô đã dành cho chúng em. Và chúng em cảm thấy chúng em đã lớp
8 rồi mà vẫn như là học sinh lớp 1, mới bẽn lẽn bước vào lớp.
2

Điều mà em đón nhận được ở tất cả các vị Thầy Cô ấy là tình thương bao la vô bờ
bến. Đã bao lần em bắt gặp ở Thầy Cô nét phiền muộn ưu tư khi chúng em chưa
ngoan. Và cũng bao lần em nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ làm Thầy Cô trẻ hẳn lại

mỗi lúc chúng em cố gắng trong học tập. Cao cả thay những kỹ sư tâm hồn!
Thầy Cô đã vì chúng em mà có quản ngại chi. Vậy mà đôi lúc chúng em nào
có hiểu ra điều đó làm cho Thầy Cô phiền lòng. Chúng em đã từng không chuẩn bị
bài khi đến lớp, và viện lý là bài khó học. Nhưng tại sao chúng em không hiểu rằng
để giảng dạy cho dễ hiểu, Thầy Cô đã tốn bao công sức chuẩn bị giáo án hằng đêm.
Tại sao chúng em không biết rằng có những đêm mất điện, trong lúc chúng em ngủ
say thì Thầy Cô còn thức bên ngọn đèn chấm bài, sửa từng câu, từng chữ Còn biết
bao câu hỏi tại sao, chúng em thật nông nổi và đáng trách. Nhưng Thầy Cô bao giờ
cũng sẵn sàng tha thứ bằng tình thương yêu học trò nồng thắm. Ôi Thầy Cô của
chúng em!
Rồi khi em được công nhận là học sinh giỏi, cha mẹ, bạn bè và người xung
quanh đều khen ngợi. Nhưng em hiểu rằng, đằng sau thành tích đó là những giọt mồ
hôi và hơi ấm tình thương của Cô. Em như một bông hoa, còn Cô là lòng đất. Hoa
phải nhờ đất nuôi sống, nhờ đất lớn lên và xinh đẹp tô điểm cho đời. Thế nhưng
người ta chỉ khen hoa đẹp, mấy ai nhớ đến nguồn gốc đã nuôi sống bông hoa.
Song, đất không bao giờ phiền lòng về điều đó, vẫn tháng tháng ngày ngày nuôi
sống vẻ đẹp cho đời. Cô cũng vậy, như dòng nước chảy xuôi, dạy dỗ chúng em mà
không hề toan tính. Cho nên chúng em - những bông hoa phải biết cội nguồn cho
mình sức sống, mà tỏ lòng biết ơn đối với Thầy Cô. Dù biết là nhớ ơn thế nào cho
đủ, nhưng cũng phải tỏ chút gì để thể hiện tinh thần uống nước nhớ nguồn. Lòng biết
ơn đôi khi chỉ là việc đến thăm viếng Thầy Cô mỗi dịp Tết, lễ nhưng nó sẽ động
viên Thầy Cô rất nhiều trong việc giảng dạy.
Một mùa Xuân mới lại sắp về. Chúng em thêm một tuổi, và tóc Thầy Cô
cũng thêm nhiều sợi bạc. Tóc Thầy Cô đã bạc đi cho mùa Xuân quê hương mãi mãi
tươi xanh. Thầy Cô, đó là tấm gương sáng tuyệt vời, là ngọn đuốc thiêng liêng soi
đường cho chúng em bước tới. Rồi mai kia khi chúng em đã rời xa quê hương. Em
đã vào đại học, tiếp tục con đường học vấn của mình. Bước đường tương lai rộng
mở trước mắt em. Con đường ấy chính Thầy Cô là người khai mở. Vì thế, cho dù đã
trưởng thành đến mấy, dù giữ vị trí nào trong xã hội, thì những hình bóng kính yêu
của Thầy Cô mãi mãi ở bên em như nhắc nhở, động viên em trong suốt cuộc đời.

Hôm nay đây, với sự họp mặt đầy đủ của các thành viên trong lớp 8 TN 1, chung em
xin được kinh tặng cô những bông hoa tươi thắm nhất, không chỉ là tấm lòng mà
chúng em giành cho cô mà còn là một lời hứa chân thực nhất chúng em muốn nói
với cô: Chúng em sẽ cố gắng chăm ngoan hơn để không phụ lòng cô đã mong mỏi ở
chúng em. Ngoài mẹ cha , thầy cô là tất cả , Đã cho em đôi cánh bước vào đời.
Trong lòng em mãi luôn thầm nhủ : "Nhớ ơn thầy cô đến trọn đời!"




3

“ HÀNG NGHÌN LỜI NGỢI CA KHÔNG BẰNG MỘT LẦN
CÚI CHÀO TRƯỚC THẦY-CÔ GIÁO CŨ”

Những lời xin lỗi !
Thanh Phương
Lời xin lỗi thứ nhất: Trước tiên, em thành thật xin lỗi cô! Chuyện có lẽ sẽ chẳng
có gì to tát nhưng với em, nó lớn lao vô cùng. Cô không phải là cô giáo chủ nhiệm
của em, không phải là giáo viên dạy môn chính gì cả! Thế nhưng, em lại cảm thấy
mình thật sai lầm khi thốt ra những lời nói thiếu lễ độ với cô! Cô chỉ là một cô giáo
dạy Nhạc, đã có thời gian em xem thường môn học này, vì với em, nó quá dễ dàng.
Vậy mà, khi cô gọi em lên để làm bài luyện tập, em mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Em đứng dậy, lúng túng đọc bài, cô không nói gì, các bạn xì xào, lần thứ hai, thứ ba
rồi thứ tư, em vẫn không chịu đọc. Đã vậy, em lại còn tỏ ra căm ghét cô, cho rằng cô
quá khắt khe với mình.Em đón nhận con 0 của cô như một điều hiển nhiên. Đến khi
đó, em vẫn không nhận ra mình có lỗi, em thật dại dột phải không cô?
Lời xin lỗi thứ hai này em dành cho cô hiệu trưởng đáng kính của em! Em học
ở trường chưa lâu, chưa từng một lần giáp mặt nói chuyện với cô, hay nói cách khác,
cô không hề hiện diện trong tâm trí em. Cho đến khi một buổi sáng nọ, em được

chứng kiến cô khóc ngay trên bục phát biểu, cô nghẹn ngào khi nhắc đến những
ngày cô còn công tác ở vùng ngoại thành, học trò ở đó, ngày 20-11, chỉ tặng cô một
chùm hoa cỏ dại, nhưng cô đã đón nhận đó bằng cả trái tim của một người thầy. Và
bỗng nhiên, em nhìn lại món quà được gói giấy kiếng lấy lánh trên tay, nó thật vô
nghĩa. Em bỗng thấy buồn, buồn khi bất chợt nhìn thấy 2 bạn học sinh còn cười nói
vui vẻ, buồn khi bài kiểm tra trên tay chỉ là con số 6 như chế giễu. Cô không giống
như những người khác, tất cả mọi người đã nhận xét sai về cô, em cũng từng như
thế! Lời xin lỗi em dành cho cô!
Lời xin lỗi thứ ba: Lời xin lỗi này xin dành tặng cho cô giáo chủ nhiệm em chưa
một lần có cảm tình! Em và cũng như các bạn khác, xem các bài kiểm tra như một
công cụ tra tấn và cô là người thực hiện nó. Chúng em làm bài kiểm tra của cô chỉ để
có điểm, có cái để báo cho phụ huynh, để khoe với người ta, và để chê bai người
khác! Ngoài mặt, cô tỏ vẻ là một cô giáo già dặn, đầy kinh nghiệm, luôn pha trò và
khi cần thiết cô nghiêm khắc đến mức ghét cay ghét đắng. Cô hay nói miên man đến
nỗi chúng em phải "chạy" Cô thích nói những câu bông đùa khiến chúng em cười
vỡ cả bụng. Em biết cô chưa từng để ý đến em, thế nhưng, em nghĩ, đã đến lúc em
bày tỏ cảm nghĩ của mình nhân ngày quan trọng này! Em rất cảm ơn cô về những gì
cô làm cho em và xin lỗi cô về những gì em đã gây ra! Cô nhé!
4

Lời xin lỗi thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy Còn nhiều, nhiều lắm những lời
em muốn nói với các thầy cô, điều mà những dòng viết này không bao giờ thể hiện
nổi. Em không mong các thầy cô đọc bài viết này và càng không mong các thầy cô
sẽ nhớ tên em. Em chỉ mong các thầy cô sẽ luôn luôn nhớ rằng, bọn học trò chúng
em có thể hơi vô tâm thật, nhưng chúng em sẵn sàng làm mọi điều vì những người
mà chúng em quý mến và tôn trọng. Chúng em giờ đây có thể chưa hiểu, nhưng sau
này sẽ hiểu và cảm thông cho các thầy cô nhiều hơn!
Hơn hết, nhân ngày 20-11 em xin chúc các thầy cô kính yêu của em ở ngôi
trường cấp hai Lê Văn Tám, Q.BT ngày càng khỏe mạnh, gặp nhiều may mắn và có
được những học trò yêu thương mình!


NGƯỜI THẦY YÊU DẤU
Có lẽ trong cuộc sống của mỗi chúng ta đều có những kỉ niệm khó phai. Riêng
mình kỉ niệm khó phai nhất có lẽ là với một người thầy. Lúc đầu hình ảnh của thầy
đập vào mắt tôi một cách mãnh liệt. Một ông thầy đẹp trai dạy lại giỏi. Từ đấy tôi
bắt đầu thần tượng thầy, ngưỡng mộ thầy.Tôi nghĩ tuổi học trò của mình sẽ trôi qua
một cách bình thường nếu như không có một sự cố xảy ra.
Lần ấy tôi đứng ngay góc lớp, bất ngờ tôi chạy ra và tôi và thầy chạm mặt
nhau. Không hiểu sao lúc ấy tôi sững ra nhìn thầy chăm chăm. Và từ lúc ấy tôi bắt
đầu thấy mình yêu mến thầy hơn bình thường. Mọi chuyện bắt đầu rắc rối cho những
năm tháng còn lại của năm cấp 2. Từ ngày ấy tôi có cảm giác như thầy luôn nhìn tôi
chăm chăm. Nhưng cũng từ lúc ấy tôi mới biết rằng thầy là một người thầy tuyệt
vời.Thầy quan tâm học sinh từng phút từng giây.Thầy nhìn tôi một cách tức giận khi
tôi cùng lớp phạm lỗi.Thầy vui mừng khi thấy tôi có kết quả học tập tốt.
Và sau này khi lên cấp 3 tôi mới hiểu rằng đó là những ánh mắt thể hiện sự
quan tâm, lo lắng cho học sinh. Chứ không có ý gì khác như tôi từng nghĩ ! Và giờ
đây khi đã là cô nữ sinh cấp 3, tôi hy vọng một ngày không xa, tôi có thể trở về
trường cũ để nói lời cảm ơn thầy. Viết bài này em xin kính tặng thầy Nguyễn Viết
Trực.

THẦY ƠI !

Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?
Con không muốn ca mãi điệp khúc "Nhân ngày 20 tháng 11, chúng con xin kính
chúc " rồi tặng hoa, tặng quà, rồi reo hò bôm bốp vỗ tay . Thầy dạy chúng con đừng
là cái máy .
5

Thầy dạy chúng con đừng ỷ lại . Hãy sống sao nên người! Hãy trung thực, hãy là
mình trước đã! Các em ơi, làm người thật không dễ! Lũ chúng con lắng nghe đứa

khẽ cười, đứa thở dài, đứa buồn lặng lẽ.
Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?
Lũ chúng con mấy đứa nghe lời thầy ? Đứa nào lo chơi hơn lo học. Đứa nào đớn
hèn, chạy chọt? Đứa nào đua đòi đánh mất chính mình? Đứa nào thấy trời vẫn xanh?

Trời vẫn xanh mà đời nhiều sắc. Người ba buổi vật lộn kiếm từng đồng. Kẻ không
ngủ hăm bốn trên hăm bốn giờ học hành tập luyện. Kẻ ngày đêm rong chơi quên
phát triển cộng đồng
Con biết chúc thầy điều gì trong ngày lễ hôm nay ?
Trên tay con vẫn là hoa là quà tặng. Con bước đến trước thầy đứng lặng. Chúng
bạn giục: "Nói đi, nói gì đi". Con cúi mặt ấp úng: "Xin thầy tha lỗi cho chúng con!".
Thầy cười hiền run run đặt tay lên vai con mắt đỏ. Không một tiếng reo cười .
Không một tiếng vỗ tay . Không như những năm trước, chúng con lặng lẽ cúi đầu .

“TRÊN CHUẨN” MỘT SỰ LÃNG PHÍ.

Ngành giáo dục đang rầm rộ những cuộc phát động chống bệnh thành tích. Một
biểu hiện rất bệnh thành tích đó là “ Trên chuẩn” mà không được nhắc đến là một
thiếu sót không nhỏ. Trên chuẩn - một sự lãng phí khổng lồ của giáo chức và xã hội.
Để dạy một cấp học THCS giáo viên chỉ cần bằng TỐT NGHIỆP CAO ĐẲNG SƯ
PHẠM là đủ, nhưng hiện nay ở các địa phương đang rầm rộ nổi lên phong trào học
đại học từ xa để lấy bằng trên chủân. Nếu việc học đó nghiêm túc thì tốt, nhưng ta
hẵy nhìn vào các lớp đại học từ xa mà xem, một sự hổ lốn không hơn không kém.
Đừng trách giáo viên, vì họ chỉ là nạn nhân mà thôi, nếu không bị ép buộc vì cái
bằng phòng thân thì 100% giáo viên đang học đại học từ xa đókhông ai đăng kí học.
Để duy trì việc học của mình giáo viên bỏ ra không ít của cải và công sức để
đi lại, lưu trú. Ngoài ra trong năm học phải xin nghỉ dạy để đi thi, kẻ chịu thiệt thòi
đầu tiên là đám học sinh của họ.
Thử điều tra xem trong số giáo viên đang học đó có bao nhiêu người có tay
nghề vững vàng, tốt nghiệp CĐSP loại khá trở lên, sau khi có bằng đại học chất

lượng giảng dạy có được cải thiện? thực tế cho thấy khi họ có bằng đại học thì họ đã
thoả mãn vì mình có tấm khiên bảo vệ rồi, nếu có giảm biên chế thì không ai giảm
biên mình trước. từ đó cho thấy cái trên chuẩn đó không có giá trị gì cho sự nghiệp
giáo dục, mà vô hình chung đào tạo ra một đội ngũ giáo viên thiếu trung thực, cay cú
với đời , vì họ bị ép buộc mua lấy cái bằng đại học này.
Thực tế cho thấy đơn vị giáo dục nào mà có bằng trên chuẩn nhiều thì đơn vị
đó có vấn đề về chất lượng. Vì vậy xin các nhà hoạch định chính sách đừng có làm
khổ nhân dân, học sinh vì những tiêu chí rởm nữa.

6

VẪN NGHÈO !
Các trò bây giờ, vì cuộc sống hàng ngày, vì công việc, học tập phấn đấu mà tự
biến mình thành những con người khô khan, bận rộn và hay bỏ quên những điều
giản đơn, tự biến mình mỗi ngày về thường ì ra sau những giờ làm việc mệt mỏi, tự
cho mình quên đi nhiều điều khác nữa, có thể chán, có thể lười, có thể không nhấc
nổi tay chỉ để gọi điện báo cho ai đấy Nhưng các trò mỗi khi nhìn lịch chạy dần
về ngày 20-11 đều thấy rạo rực trong lòng, đều có những phút giây lặng đi nhớ lại
những giờ học với các thầy các cô, với các bạn, và luôn còn đó những bóng hình của
thầy, của cô Và các trò thấy trong người như khỏe trở lại, có thể chạy vù ra bến xe
để về thăm lại thầy cô giáo cũ, chỉ chốc lát thôi, chỉ đủ gặp thầy cô và hỏi thăm sức
khỏe, công việc của thầy nhưng với các trò, đó là sự trở về với ngày xưa, với
những kí ức không thể nào phai.

Các trò dù có đi tới phuơng trời nào, làm được biết bao điều đi nữa, vẫn đều
luôn hướng về thầy cũ trường xưa với tất cả những tình cảm sâu lắng và kính trọng
nhất.

MÙA HẠ VỀ !
Mùa hạ về! Với đám học trò lớp dưới là khoảng thời gian vui thích nhất vì

không phải đến trường, không phải gặp những thầy cô khó tính hay không phải
chạm những bài học khó nuốt như rơm. Mùa hạ về! Với đám học sinh ấy cũng là
những phút giây thú vị nhất, với này thì ngủ dậy muộn, này thì tụ tập bạn bè rong
chơi, này thì những games, những quần banh cả buổi chiều dưới nắng.
Và có một mùa hạ đã đến với những gì lạ nhất để rồi khi đi qua rồi ta mới thấy
nó thật khác những mùa xưa!!!

Những ngày ấy có những cuốn sổ nho nhỏ gọi là lưu bút truyền tay nhau. Những
cuốn sổ bìa thật đẹp, giấy thật đẹp và nét chữ cũng thật trau chuốt khác hẳn nét chữ
học trò ngày thường. Những cuốn sổ mà đứa nào cầm cũng nhẹ tay hơn, cũng nâng
niu hơn như một điều gì thật mỏng manh dễ vỡ. Những cuốn sổ có thể với những
điều thầm kín chưa từng nói ra; này thì nhớ, này thì thương, này thì hờn giận, và có
thể này thì yêu nữa chứ!

Những ngày ấy có những lần ngồi ko đúng chỗ mà chẳng bao giờ bị phạt, chỉ vì
muốn được ngồi gần ai đó hơn, muốn được nhìn ai đó rõ hơn, muốn được nói
chuyện với ai đó nhiều hơn, dù chỉ là những câu chuyện bâng quơ hay những lời trêu
chọc.

Những ngày ấy có những đứa học trò siêng đi học hơn, có thể chẳng phải vì
muốn học
7


Những ngày ấy có nhiều khăn giấy trong cặp hơn, có thể giành cho mình hay
giành cho ai đó

Những ngày ấy có những kẻ thức thâu đêm để học bài, cũng có những kẻ thức
thâu đêm vắt tay lên trán nghĩ về món quà chia tay, lại có những kẻ không ngủ vì
chưa nghĩ ra cách nào nói với "người ta" một điều thật quan trọng


Đứa nào cũng lo học hơn, nhưng chẳng đứa nào vô tình vì học mà quên NGÀY
CUỐI. Có thể 12 năm đã quen nhau, có thể 7 năm, có thể 3 năm thôi mà thậm chí có
thể chỉ là vài tháng; nhưng chẳng ai nghĩ rằng nhanh đến vậy, ngơ ngác nhận ra khi
NGÀY CUỐI đến rồi thì những gì còn lại chỉ là kỉ niệm. Và khi đó vỡ òa một cảm
giác yêu thương!!!


===========================================================
TẶNG CÔ
Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.
Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá

Ước gì Hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên
Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời Thầy dạy: "Văn học là nhân học"
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp
Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Thầy ơi!

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ

8

TÂM KHÚC SƯ NGÂM
Thuở giáo dục nay thay mai đổi
Khiến thầy cô nhiều nỗi truân chuyên
Một là giảm tải, giảm biên
Thanh tra đạt chuẩn giáo viên bất kỳ.
Trống nhà trường rung rinh nếp ngói
Giục thầy cô khăn gói lên đàng
Lên xe nổ máy vội vàng
Kịp giờ lên lớp lỡ đoàn thanh tra.
Thời khóa biểu giờ đâu ra đó
Tiết dạy nào giáo án có ngay
Soạn bài không kịp trở tay
Đêm lên giáo án sáng ngày xuất chinh.
Dạy cho kịp chương trình qui định
Đạt yêu cầu chất lượng chỉ tiêu
Thi đua bình chọn đủ điều
Buổi này thầy giáo cũng nhiều gian truân.
Có người hỏi chừng nào hưu trí
Thầy nghĩ rằng biết tính sao đây
Chừng nào ngày ấy sẽ hay
Ngày không đi dạy là ngày nghỉ hưu.

LƯƠNG NGHỀ GIÁO
Lương giáo chức lãnh ra nhiều đấy ,
Mà cõi lòng nát bấy như tương!
Chia sao để có số thương

Rải đều đầy đủ mọi đường áo cơm.
Ai giỏi toán chỉ giùm cho tớ
Nhờ tính ra các mớ xoay xài.
Cháo rau đắp đổi qua ngày
Chớ đâu dám tưởng đua đòi cao sang.
Ngày đến lớp luôn mang bụng đói
Mồm đã quen siêng nói hơn ăn!
Bao giờ hết cảnh khó khăn
Để thầy cô giáo an tâm đi làm.
Ai giỏi toán chỉ giùm cho tớ
Để tớ nhờ chia hộ tiền lương
Của bao công chức đáng thương!
Suốt đời cống hiến quê hương.
9


TIỀN !
Xã hội bây giờ - xã hội tiền
Có tiền thì cóc cũng thành tiên
Ký kết hợp đồng xong đâu đấy
Rồi vào khách sạn để trao tiền!
Chữa bệnh xong rồi cũng phải tiền
Tạ ơn bác sĩ giúp cho liền.
Xin con vào học trường này nọ
Cũng phải phong bao, phải có tiền!
Muốn được đi Tây phải có tiền
Duyệt đơn, xin dấu cũng “đầu tiên”
Tình yêu, tình nghĩa đều vô nghĩa
Rực rỡ, uy nghi một chữ tiền!!!
=========================================================


THẦY

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu



LỜI CỦA THẦY

Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
10

Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao

Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ


Khi thầy về nghỉ hưu
Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?

Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!



11

KHÔNG ĐỀ

Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.

Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !

Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .


Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…

Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.


THƠ TẶNG THẦY CÔ 20-11


Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu bây giờ em đã biết làm thơ

Đọc chữ O cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ O em đọc sai
Dường như cô già đi mấy tuổi
12

Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy

Cô giáo ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến đi xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa bình minh thứ nhất
Cả cuộc đời cô dõi bóng theo em


NGƯỜI LÁI ĐÒ


Một đời người - một dòng sông
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ,
"Muốn qua sông phải lụy đò"
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy đưa bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc - mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông



NGHE THẦY ĐỌC THƠ

Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà
Mái chèo nghiêng mặt sông xa
Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Đêm nay thầy ở đâu rồi
Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe

13


BÀN TAY CỦA CÔ

Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em

Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời

Xôn xao âm thanh đất trời
Trên bàn tay cô đã dắt

Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một bầu trời.


DẤU XƯA

Con trở về giở lại hành trang kỷ niệm
Thấy lòng mình hổ thẹn biết bao
Đã mấy lần mùa lá gọi lao xao
Con mãi bước vẫn chưa lần tìm lại
Những "dấu xưa" một thời thơ dại
Những hồn nhiên như lá giao mùa
Con - ba mươi và cuộc sống tranh đua
Thèm níu được thời gian con mười bảy

Thầy còn nhớ bao bài thơ đã viết
Cho mỗi lần một thế hệ đi qua
Bao tâm huyết một đời chẳng phôi pha
Bao bụi phấn đã nhuốm màu mái tóc
Ba năm ấy chỉ đong bằng một khắc
Xoè bàn tay khẽ chạm - kỷ niệm rơi


CÔ ƠI !

Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
14



Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào

Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền

Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về

Lúc xưa cô vỗ về
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!


LỜI RU CỦA THẦY

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha


Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

15

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen

Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình


NHỚ TRƯỜNG XƯA

Ngó trời xanh thấy chim về chốn cũ
Ta ước mình được trở lại trường xưa
Qua bao năm bên xứ người xa lạ
Trong cô đơn ao ước một ngày về.

Khi vẫn biết người xưa không còn nữa
Và bạn bè mỗi đứa một phương trời
Thầy cô cũ dần rời xa bục giảng
Tôi trở về với kỷ niệm thân thương.

Ôi! Ghế đá ngày nào tôi vẫn đợi
Chắc rêu phong theo dòng chảy cuộc đời
Phượng ủ rũ theo mùa hạ vương vấn
Ve đầu hè khẽ gọi mùa chia tay.

Đôi mắt nai tuổi trăng tròn thuở ấy
Tôi muốn nhìn như những lúc còn thơ
Tiềng guốc đưa dọc hành lang cuối dãy
Mang yêu thương trong buổi mới vào trường.

Tuy tất cả đã lùi vào quá khứ
Với thời gian còn lại được những gì
Nhưng tấm lòng của người con xa xứ
Luôn hướng về trường cũ ở quê hương.


Tôi lặng lẽ gởi vào những câu thơ
16

Niềm yêu thương êm ái chẳng bến bờ
Nét mực khô lệ chảy dài trên má
Biết bao giờ được trở lại trường xưa.


HOA VÀ NGÀY 20-11

Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20-11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi
Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài ?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô- những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào .


TRỜI SAO …


Bầu trời ngàn sao lấp lánh
Lung linh ước vọng học trò
Mái trường long lanh mắt sáng
Ngời ngời ước vọng thầy cô

Trường ơi, là dòng sông mát
Giọt trong kiến thức loài người
Cho em tắm trong sự thật
Lớn dần nhân nghĩa - tinh khôi.

Trường ơi, mái nhà em đấy
Tuổi thơ gởi mãi nơi này
Bảng đen nở dòng chữ trắng
Tay thầy vẫy ước mơ bay.

Thầy chưa từng dang tay đánh
Búp hoa còn giấu trong cành
17

Tuổi thơ cần nhiều cá tính
Cho đời đủ sắc tươi xanh

Cô ơi dang đôi tay rộng
Ôm em siết chặt vào lòng
Để đôi mắt em ngấn lệ
Long lanh hạt ngọc tình thương

Cô ơi ngọt ngào giọng nói
Bây giờ đời thiếu tiếng ru
Tình thương chảy trên trang giấy

Vào đời rửa sạch nỗi đau

Thầy cô cùng nhau thắp sáng
Niềm tin trong mắt học trò
Ngàn sao giữa trời ước vọng
Sáng ngời ánh mắt nên thơ.


KHI THẦY VỀ NGHỈ HƯU

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!






18

KHO" THAY

Ngỡ chừng rất giản đơn
Mà đâu ngờ khó vậy
Thơ viết tặng thầy đấy
Sao chẳng thể mở lời

Viết về 1 vòng tay
Thân thương luôn mở rộng
Thầy vượt muôn ngàn sóng
Đón đưa trò sang sông

Hay kể 1 tấm lòng
Rộng sâu hơn trời biển
Con bao giờ hiểu hết
Để viết lên thành lời

Con đọc bao thơ hay
Cũng nghe nhiều bài giảng
Nhưng viết thư tặng thầy
Sao ngập ngừng khó vậy

Bài thơ này dang dở
Con viết suốt 1 đời
Như cỏ vườn mắc nợ

Mãi mang màu xanh thôi.


TRÒ VĂN VÀ THẦY TOÁN

Giá con số biến thành thơ thầy nhỉ
Thì trò văn có lẽ chẳng nhức đầu
Và thầy toán chẳg phải cầm thước kẻ
Khi cô trò cứ mãi ngó đi đâu

Câu hỏi ấy dẫu ko la vô nghiệm
Đừng trách em ấp úng chẳng nên lời
Sao thầy cứ nghiêm như là định lí
Vì tất cả chỉ tương đối thầy ơi

Thầy lắc đầu chắc các em quậy lắm
Phút lặng yên trên bục giảng thầy buồn
Chắc môn toán và trò văn trái dấu
Trò học hoài nhớ mỗi thước thầy thôi
19


"MỘT VỚI MỘT "

"Một với một là hai "
Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏ
Để giờ đây thời gian như cơn gió
Nhẹ nhàng qua Tất cả xa rồi
Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi
Cánh võng chao theo tóc bà bạc trắng

Đôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặng
Con đi học về còn chút nắng trên vai

Cả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phai
Em đếm "một, hai" cất vào ký ức
Không tìm thấy cô qua từng dòng mực
Nhắm mắt đếm thầm cô về lại trên tay


NGHĨ VỀ THẦY

Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng
Khiến con chạnh nhớ về Người
Và câu chuyện năm xưa

Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.


KỶ NIỆM


Đã lâu rồi không về nơi đây
Con đường nhỏ hai buổi mỗi ngày
Lá vàng chiều khô rơi man mác
Cơn mưa nào thoang thoảng hương bay.

20

Đã lâu rồi không về nơi đây
Vẫn sắc hương hoa trái mọc đầy
Con diều nhỏ chứa niềm thương nhớ
Trong khoảng trời bát ngát hương bay.

Đã lâu rồi không về nơi đây
Bao yêu thương tha thiết cô thầy
Với bạn bè ngày nào chung lớp
Tuổi học trò trong trắng thơ ngây.


KÝ ỨC

Cứ mỗi lần nhìn cây phượng vĩ
Lá phượng rơi cùng kỷ niệm qua
Nỗi buồn chúng bạn sắp xa
Ta đây nuối tiếc ngày qua mất rồi.

Cây phượng già xù xì bóng rợp
Nhìn người người,lớp lớp đi qua
Bao nhiêu nỗi niềm thiết tha
Giờ thành khúc hát,bài ca ấm lòng.


Còn đâu kỷ niệm ngày xưa nữa
Những buổi đến trường mưa đẫm vai
Bao lời khúc khích bên tai
Nay còn kí ức chẳng phai trong hồn.


NHỮNG LỜI THẦY TRONG TIM CON


Con cám ơn thầy bài học hôm nay
Cho con hiểu cuộc đời là lẽ sống
Con người sống luôn phải biết hy vọng
Và vươn lên tìm hạnh phúc ngày mai.

Con phải bước trên những quãng đường dài
Đầy chông gai,lắm bụi đường vất vả
Hãy cố lên không được để vấp ngã
Nung nấu tâm hồn quyết thắng gian nan
Những kiến thức luôn rộng mở thênh thang
Con cứ bước theo con đường đã chọn
Vững niềm tin_Tổ quốc đang chờ đón
21

Đem hành trang tri thức giúp nước nhà
Hãy chen vai cùng thế giới bao la
Đưa đất nước đi lên thời đại mới
Sánh năm châu trong thiên niên kỉ tới
Như những lời Bác từng nói không phai.

Con cám ơn thầy bài học hôm nay

Cho con hiểu cuộc đời là lẽ sống.


TẠM BIỆT

Ta xa rồi các bạn từ đây
Bao kỷ niệm thân thương mỗi ngày
Để giờ đây mỗi người mỗi ngã
Lưu bút hồng cứ mãi truyền tay.

Ta xa rồi các bạn thân thương
Bao tin vui hai buổi đến trường
Giờ chỉ còn lại vần thơ nhỏ
Ghi ra vở một thời vấn vương.

Thôi hờn dỗi những ngày xa xưa
Trao cho nhau chiếc nhẫn cọng dừa
Thôi ai ơi,ngày mai xa cách
Có nhớ người đứng đợi dưới mưa.

Thôi đừng khóc các bạn của tôi
Tôi luôn ghi nhớ mãi từng người
Để ra trường ta xa mãi mãi
Biết có còn gặp lại hay thôi ?


LỜI RU CỦA THẦY

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này

Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
22

Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em

Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình


BÀI THƠ TẶNG THẦY

Con sững sờ sao thầy lại ra đi ?
Khi chúng con không hề muốn vậy .
Sao thầy lại nói lời chia ly ?
Khi lòng con không nghĩ chuyện phân kỳ.
Vào phút chót của giờ học cuối
- "Các con yên nghe thầy nói vài lời".
Con tự hỏi có điều gì vậy nhỉ ?
Mà trông thầy thoáng nét trầm tư .
Và giọng thầy cất lên như mọi khi,
Nhưng hơn nữa, có gì như trầm lắng.
- "Thầy chuyển công tác " con nghe lòng chết lặng
- " Ráng học hành cho giỏi, cho ngoan"
Lời thầy khuyên thấm đượm giữa lòng con,
Và con sẽ mang theo suốt tháng ngày còn lại .
Rồi từ đây - ngày sau - và mãi mãi
Con không còn nghe thầy giảng như xưa
Con nghe lòng vừa phủ một mùa mưa
23


Thầy bước đi như bao lần ra cửa .
Để lại trong con khoảng trống vô bờ.
Thế là hết ! Con khát khao bao lần nữa
Được thấy thầy lên lớp giảng văn thơ

Và mai sau - mai sau không bao giờ
Con có thể quên lời thầy nói
Giữa phút cuối cùng, trong tiếng trống trường tan.


NGHỊCH CẢNH

Đôi mắt dịu hiền dường như lẩn tránh
Khi bàn tay cầm phấn thân quen
Run run đưa mâm bánh
Chắc cô đang mong bán hết
Chiều nay
Gặp thầy,
Đã gật đầu chào từ xa
Lẽ nào chiếc ba gác cùng thầy
Đi qua
Chẳng đáp lại, nhìn em một chút?

Nỗi buồn gợn lên cùng niềm xót xa nhất
Là mỗi khi gặp thầy cô vất vả ngoài đường
Bao tháng năm tận tụy dưới mái trường
Có ai muốn quên những em học trò nhỏ
Có một điều chắc ai cũng rõ
Sao thầy cô không muốn nhìn chúng em?


BÀN TAY CỦA CÔ

Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại

Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Thành phố trên trang sách em

Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời

Xôn xao âm thanh đất trời
24

Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một bầu trời.


BIẾT CÓ BAO GIỜ

Dòng sông lớn dần theo năm tháng
Người lái đò tuổi bạc thời gian
Đưa người khách sang sông
Đưa khát vọng vào bờ
Nhưng biết bao giờ,
Người khách
Quay đầu ngó lại ?!


KHI EM GẮN ĐOÁ HOA HỒNG LÊN TÔI

Là xanh xanh ngắt khoảng trời

Để tôi đi suốt cuộc đời cùng em.
Vẫn là cửa lớp thân quen
Sáng nay màu nắng ánh lên lạ thường
Các em hát : "Những con đường "
Sao nghe như lá sân trường lao xao
Với nghề, tôi đã là bao
Với người, tôi kẻ đi sau ngồi cùng
Mang trên ngực đóa hoa hồng
Các em ơi có hiểu lòng thầy chăng ?
Viên phấn nào phải đũa thần
Để trang sách mãi trắng ngần, thơm tho


LỜI CỦA THẦY

Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống
Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thủa học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
25

Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ


Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngã
Chim tung trời bay bỗng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ


NGÂN VANG BÀI HỌC CŨ

Tháng mười một
Mùa của đất trời đã vào đông
Từ lòng em cũng man mác mùa về :
Thầy cô ơi !
Từng lời giảng - Từng ước mơ cất cánh
Bao bài học - Bao nhớ bao quên ?
Mùa trời lạnh - Mùa lòng em ngọt ấm
Bài học hôm xưa còn ngân nga


NGHĨ VỀ THẦY

Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng

Khiến con chạnh nhớ về Người
và câu chuyện năm xưa

Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò ?
Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ
Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại
Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.

×