Tải bản đầy đủ (.doc) (459 trang)

(SÁCH HAY) Số phận nhân loại: Sự chuyển giao giữa hai chu trình vũ trụ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.37 MB, 459 trang )


`

Số Phận Nhân Loại
Sự Chuyển Giao Giữa Hai Chu Trình
Vũ Trụ

Tiểu thuyết khoa học phiêu lưu và viễn tưởng
Tác Giả: Stephen Chu
Email:

Cuốn sách đem đến cho độc giả cái nhìn đúng đắn nhất về con người, tạo hóa và
mối liên hệ giữa hai yếu tố trên.
Những kiến thức khoa học trong cuốn sách là có thực.
Hầu hết những hiện tượng siêu nhiên diễn ra trong câu truyện là do hư cấu, nhưng
hầu hết đều dựa trên cơ sở khoa học và không thể khẳng định cũng như phủ nhận
rằng điều đó có xảy ra trong thực tại ở một tương lai nào đó hay không.
Tác Giả
Lời Tác Giả
Thưa các bạn độc giả cuốn tiểu thuyết mà quí vị độc giả đang đọc được viết
theo lối vừa khoa học vừa phưu lưu và viễn tưởng.
Vũ trụ từ đâu mà có? Con người từ đâu mà ra và con người có vai trò gì trong
vũ trụ? Thời gian là gì? Thượng Đế có thật hay không?
Tuy chỉ biết chút ít kiến thức nhỏ nhoi qua sách vở nhưng tôi cũng mạo muội
xin viết cuốn truyện này, dựa trên những dữ kiện khoa học có thật tôi dựng lên
một cốt truyện hoàn chỉnh với 7 phần thực 3 phần hư cấu. Qua đó cho quí vị
độc giả có cái nhìn đúng đắn nhất vị thế của con người trong vũ trụ bao la, biết
được những gì có thể chờ đón chúng ta ở tương lai. Cho quí vị câu trả lời cho
những câu hỏi từ đơn giản đến siêu hình, giúp giải đáp những bí ẩn từ vĩ mô
như ngoài vũ trụ bao la tới vi mô như ngay xung quanh cuộc sống của chúng ta.
Tôi đã đưa vào cuốn truyện những dữ kiện khoa học của cả phương tây lẫn


phương đông và cố gắng để mọi dữ kiện có liên quan mật thiết tới cốt truyện và
không có dữ kiện nào là thừa
Kiến thức nông cạn, nếu có điều gì sai sót mong quí độc giả lượng thứ.
Lưu ý:Trong cuốn sách chỉ những kiến thức khoa học tự nhiên là chắc chắn.
Còn những vấn đề siêu nhiên có thể nghịch lại với niềm tin của một số nhà khoa
học, và việc có tồn tại một đấng Chúa Trời hay không quí vị hãy đọc và tự tìm
ra quan điểm của mình.
Stephen Chu
Phần I
Trí Tuệ Siêu Việt
1
Thời gian là gì? Thời gian có thể bị biến dạng, bị bóp méo, bị làm cho trôi
chậm lại, nhanh lên, hay thậm chí bị làm cho trôi theo chiều người lại từ tương
lai tới quá khứ.
Liệu bạn có cho rằng đó là điều viển vông và hoang tưởng? Bạn có cho rằng
thời gian là một đại lượng vô hình, làm thế nào có điều gì có thể tác động lên
nó được! Và thời gian hiển nhiên là phải trôi từ quá khứ tới tương lai, không
thể có chuyện ngày mai tới trước ngày hôm qua tới sau?
Liệu kết quả có thể có trước nguyên nhân hay không?
Nhưng đó là vì từ trước tới nay, chúng ta vẫn luôn tự mình định nghĩa theo
cách chủ quan rằng thời gian là vô hình…. là vĩnh cửu…. và là chân lý!
Đúng vậy, có thể coi thời gian là vô hình, là vĩnh cửu, là chân lý bất biến hay là
một thứ không nằm trong khả năng chi phối của con người ít nhất là trong
khoảng thời gian từ thời điểm trong quá khứ khi mà chúng ta còn nhớ tới một
thời điểm nào đó trong tương lai khi mà loài người hay ít nhất là ý thức của
chúng ta còn tồn tại và chưa bị biến đổi khác đi theo một chiều hướng nào đó.
Nhưng… chúng ta đã bao giờ tự đặt ra câu hỏi cho chính mình rằng trong vũ
trụ bao la và huyên bí kia… trí tuệ của con người có phải là trí tuệ duy
nhất? Nếu như tồn tại ở đâu đó ngoài vũ trụ xa xôi một trí tuệ khác có đẳng
cấp vượt trội so với chúng ta… thì khi đó thời gian đối với trí tuệ đó có còn là

vô hình… là vĩnh cửu… và chân lý hay không?
Vậy, nếu quả thực thời gian không phải là bất biến thì rốt cuộc nó là gì?
Jone đứng dậy cầm điều khiển nhấn nút tắt tivi.
Nếu không phải do vô tình mở phải kênh Discovery một kênh truyền hình
chuyên khoa học thì chẳng bao giờ Jone ngồi nghe một bài thuyết trình về khoa
học quá nửa phút. Không phải vì anh không quan tâm, ngay cả những kiến thức
khoa học phổ thông nhất anh cũng chẳng hề am hiểu, đơn giản là vì điều đó có
vẻ vượt quá năng lực đối với Jone!
Jone mở cửa, bước ra đường phố LosAngeles, dạo bước vô định, suy nghĩ về
tương lai sắp tới. Sinh ra và trưởng thành ở đây đã gần 20 năm nhưng Jone vẫn
thấy mọi thứ xung quanh sao cứ xa lạ, nói đúng ra là Jone xa lạ với mọi thứ.
Thời gian trôi đi, tất cả biến đổi đến chóng mặt nhưng Jone cảm thấy mình như
dập chân tại chỗ và bị đẩy ra ngoài lề của dòng chảy xã hội. Đôi lúc anh ước giá
như thời gian quả thực có thể ngừng trôi, hoặc đơn giản là chỉ trôi chậm lại một
chút ít thôi để mình có thể đuổi kịp được sự tiến bộ của thời đại nhưng chỉ là vô
vọng.
Vừa tản bộ qua những đại lộ tấp nập xe cộ lao vun vút để lại đằng sau là Jone và
những đám bụi, Jone nhìn theo thở dài và cảm thấy mình càng tụt hậu.
30 năm về trước bố của Jone là Peter Jonathan khi đó còn là một nam thanh
niên ngoài 20 tuổi, là một chàng trai mạnh mẽ và đầy nhiệt huyết thanh xuân,
vốn sinh ra trong một gia đình truyền thống lao động, có lẽ vì thế anh khá thấp
kém về trí lực so với mặt bằng tri thức chung của xã hội. Thân hình anh vạm vỡ,
mái tóc hung nâu, đôi mắt xanh thẳm cho anh một vẻ bề ngoài cường tráng và
đầy sinh lực, tuy không thành đạt trên con đường học vấn nhưng bù lại anh lại
rất được việc trong những công việc tay chân, anh rời ghế nhà trường rất sớm và
xin vào làm công nhân cho một công ty khai thác đá ở những mỏ đá granit lộ
thiên thuộc khu vực sa mạc ngoại thành LosAngleles.
Hàng ngày anh lặp đi lặp lại công việc khai thác đá bằng những phương tiện cơ
giới một cách nhàm chán nhưng anh luôn cảm thấy hạnh phúc. Anh là một
người không có tham vọng, nên chỉ cần kiếm được một khoản tiền nhỏ hàng

tháng đủ để chu cấp được cho bản thân và giúp đỡ được cho những người thân
trong gia đình đã là một thành công lớn.
Anh không còn hy vọng gì hơn nữa ngoài mơ tưởng về một gia đình riêng thật
hạnh phúc.
Không lâu sau, trái tim khao khát tình yêu càng trở lên mãnh liệt khi Peter biết
tới cô gái mới chuyển về làm công việc phụ bếp trong căng tin của công ty:
Elisa. Thái độ phục vụ trong bữa ăn cho tập thể công nhân hết sức chu đáo và
niềm nở khiến Peter không thể rời mắt. Cô gái có thân hình mảnh mai, mái tóc
vàng và một khuôn mặt không mấy xinh xắn nhưng tính cách nết na và ân cần
đã khiến hình bóng cô lấp đầy trái tim Peter. Bản tính nhút nhát, Peter không
giám thổ lộ tình cảm với người mình thầm thương trộm nhớ, anh thường chỉ
giám nhìn trộm cô gái mỗi khi cô không để ý và đêm đêm nằm mơ tưởng về
những khung cảnh lãng mạng với hai người bên nhau.
Nhưng tình cảm thầm kín của anh không giấu được những người xung quanh
được mãi.
Được sự động viên của bạn bè đồng nghiệp, Peter mạnh dạn ngỏ lời với cô gái.
Không ngờ chính cô gái cũng để ý tới mình từ trước và cô bất ngờ đồng ý khiến
Peter đắm chìm trong hạnh phúc bất tận.
Ít lâu sau, họ tổ chức đám cưới trong sự hân hoan của bạn bè đồng nghiệp và cả
sự tác thành của lãnh đạo công ty, họ trở thành một cặp uyên ương tiểu biểu của
công ty và chung sống một cuộc sống hạnh phúc.
Nhiều năm sau đó, tuy có hơi muộn, Elisa hạ sinh đứa con trai đầu lòng trong
niềm hạnh phúc vô bờ bến của cả hai người. Peter quyết định đặt tên cho con là
Jone Jonathan kèm theo niềm hy vọng bất tận về một tương lai tươi sáng của
đứa con giống cả bố lẫn mẹ.
Thông thường con cái chỉ kế thừa cha mẹ vẻ ngoại hình và một chút về tính
cách. Phần lớn nhân cách là do bản năng và do môi trường sống góp phần hình
thành. Còn về trí tuệ thì có lẽ phần lớn là do cơ may. Nhiều người thường quan
niệm rằng nếu được sinh vào ngày lành tháng tốt, mưa thuận gió hòa thì đứa trẻ
sẽ có nhiều cơ hội được sở hữu một bộ não tươi đẹp với kết cấu tuyệt mĩ dẫn

đến khả năng tư duy nhanh nhạy. Còn nếu không may sinh phải ngày xấu tháng
dở, thời tiết lôi thôi, mưa nắng thất thường thì cơ hội nhận được một bộ não có
kết cấu không đẹp dẫn đến khả năng tư duy thấp kém là rất lớn.
Đặc biệt tử vi phương đông thì phân chia số phận con người ứng với từng năm
sinh, ngày sinh và giờ sinh với 12 con giáp. Con với phương tây, ngày sinh sẽ
quyết định con người ứng với chòm sao nào, mỗi chòm sao sẽ có những đặc
điểm hình dáng tính cách riêng.
Do vậy mà vô số những đứa trẻ sinh ra trong một gia đình có học vấn thấp với
cả bố và mẹ chỉ là công nhân lao động hay thậm chí là nông dân nhưng khi lớn
nên vẫn trở thành những nhân vật kiệt xuất. Và không thiếu những đứa trẻ sinh
ra trong những gia đình có truyền thống hiếu học , cả bố và mẹ đều là những
người đỗ đạt mong mỏi đứa con của mình khi lớn lên sẽ tiếp bước và đem lại
vinh dự cho gia đình nhưng khi lớn nên thành tích vĩ đại nhất của nó lại là trải
qua kỳ thi bậc phổ thông một cách chật vật.
Jone không thuộc loại nào trong 2 loại trên. Vì gia đình nó tầm thường và cả nó
cũng tầm thường trong mắt mọi người. Trong suốt quãng thời gian học tại bậc
phổ thông của mình , thần may mắn đã kéo nó lên không cho nó phải học lại
một năm nào vì nó chưa bao giờ vượt qua được kỷ lục về học lực do chính nó
đạt được là trung bình. Thời gian càng trôi đi thì sự thiểu năng dường như là
bẩm sinh trong Jone càng bộc phát mãnh liệt, sự chênh lệch trí tuệ giữa Jone và
bạn học ngày càng sâu sắc. Có lẽ sự thiểu năng trí tuệ cũng không khác gì một
căn bệnh bẩm sinh nhưng nó không bộc phát ngay tức thì mà sẽ dần dần biểu
hiện và tác động theo thời gian. Một tương lai xán lạn đối với Jone có lẽ là một
điều viễn tưởng.
2
Bim Bim!!!
Tiếng còi xe vang lên inh ỏi kéo Jone ra khỏi những dòng hồi tưởng về quá khứ
u tối của bản thân.
Jone giật mình nhìn lại khung cảnh xung quanh, anh đã lạc bước xuống lòng
đường từ lúc nào không biết.

Trời chiều LosAngeles, mặt trời treo lơ lửng ngang tầm mắt tỏa xuống ánh nắng
đỏ ấm áp nhưng mặt đất ban ngày hấp thụ được bao nhiêu nhiệt lượng đến giờ
lại tỏa ra trả lại toàn bộ bầu khí quyển khiến cho không gian ngột ngạt đến khó
thở. Jone quay mặt nhìn ra phía sau, một loạt xe ô tô đang xếp thành hàng phía
sau Jone bóp còi inh ỏi như điên loạn. Jone hoảng hốt nhảy lên vỉa hè. Dòng xe
lại tiếp tục luân chuyển. Một vài tay tài xế đi ngang qua không quên chửi với
qua khe cửa kính:
-Mẹ kiếp thằng ngu!!!
‘Thằng ngu!’ - Câu nàyJone đã nghe quá quen nên giờ đây cảm thấy hững hờ
trước những lời thóa mạ kiểu vậy.
‘Mình đích thực là thằng ngu’ Jone luôn tự nói với mình như vậy mỗi khi nhìn
gã đứng trong gương với đôi mắt của mẹ, mái tóc và khuôn mặt giống bố nhưng
thân hình thì gày gỏ mảnh khảnh đến thảm hại. Cho dù không có một trí tuệ
kém thông minh thì cũng khó để không trở nên tự kỷ khi mà hầu hết những
người xung quanh đều trao cho Jone những cái nhìn khinh miệt.
Vừa mới hoàn thành kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông một cách chật vật,
nói đúng ra là vượt qua kỳ thi nhờ may mắn khi có thể quay cóp và nhìn bài
bạn, đáng lẽ ra Jone phải vui mừng như những đứa bạn cùng trang lứa khác
đang háo hức chuẩn bị bước vào môi trường đại học và lựa chọn con đường đi
của mình trong tương lai và cảm nhận cánh cửa của cuộc sống tươi đẹp đang
mở rộng chào đón thì trái lại Jone lại thấy con đường trước mắt như một ngõ cụt
và mọi cánh cửa tương lai như đóng lại trước mắt.
‘Mình có thể làm gì?’ Jone luôn tự hỏi mình như vậy.
‘Tiếp tục theo học lên đại học như tụi nó chăng? Chắc không được rồi, đại học
không như trung học, học đại học phải đóng học phí cao ngất ngưởng còn học
trung học thì được chính phủ trợ cấp, được học miễn phí. Hơn nữa, năng lực
của mình làm sao theo học đại học được, như thế chẳng khác nào mang kinh tế
của gia đình đi đánh bạc. Nhưng nếu vậy thì sắp tới mình sẽ làm gì được đây?
Lao động chân tay như bố mình chăng? Chà, sức khỏe như mình thì quên
chuyện đó đi thì hơn. Vậy thì chỉ có thể làm những việc phụ tá nhẹ nhõm như

mẹ mình mà thôi!’
Jone vừa rảo bước ven đại lộ Hemingway vừa giải tỏa một cách khó khăn
những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu suốt nhiều tháng nay. Chỉ làm những
công việc phụ tá nhẹ nhàng có vẻ là công việc hợp lý nhất với Jone.
‘Nhưng…’ Jone lại nghĩ đến điều mà bản thân anh cảm thấy khó chịu nhất…
‘…Dù làm gì đi chăng nữa thì mình trong mắt mọi người vẫn không hơn gì một
thằng thiểu năng trí tuệ… cho dù mình có làm tốt công việc tới đâu cũng không
thể thay đổi được điều đó.’
Khóe mắt Jone hoen đỏ mỗi khi nghĩ tới điều này, đã hàng nghìn lần như vậy.
Khi đã hoàn tất cái vòng suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu phải đến lần thứ 5, Jone
thấy mình đã quay trở về đến nhà và trời cũng đã chạng vạng tối. Thoáng nhìn
thấy chiếc xe Honda Accord cũ nát đậu trước cửa, Jone đoán là bố mẹ đã về đến
nhà.
Jone mở cửa tiến vào nhà.
-Bố… mẹ đã về! - Jone ấp úng chào khi thoáng thấy 2 ông bà Peter và Elisa
đang ngồi trong phòng khách.
-Con đi đâu thế Jone? - Bà Elisa cất tiếng thi thấy đứa con trai cả.
-Hôm nay thật nóng nực, sao con không ra bãi biển?- Ông Peter tiếp lời vợ, tay
cởi phăng mấy cái cúc áo sơ mi cộc màu xám đang khoác trên người do máy
làm lạnh không kịp hạ nhiệt cho thân hình đã trở nên đồ sộ.
-Con không…không thích, con chỉ muốn đi bộ một mình - Jone trả lời với dáng
vẻ hờ hững. Nhà tuy chỉ cách bãi biển thơ mộng của LosAngles vài phút đi bộ
nhưng Jone không thích trương mấy cái xương sườn ra cho thiên hạ bàn tán.
-Em Daisy đâu hả mẹ? – Jone hỏi.
-Nó đang làm bếp,mẹ đang dạy nó tập nấu ăn.
-Lại có ai đó trêu con phải không con trai? - Bà mẹ ân cần tiến lại gần và hỏi khi
thoáng thấy vẻ đượm buồn trên nét mặt con trai. Đã không biết bao nhiêu lần
trong quá khứ Jone phải dựa vào vòng tay của mẹ để được an ủi mỗi lần có ai
đó động chạm vào nỗi đau thầm kín.
-Không mẹ ạ, con cảm thấy hơi khó chịu thôi! - Jone trả lời lúng túng.

-Vậy ư! - Bà Elisa nhìn con trai với ánh mắt nghi hoặc.
Có mùi thịt bò nướng và sốt vani nồng nàn đưa ra từ trong bếp tỏa nghi ngút
không gian phòng khách, mùi hương sực vào mũi Jone khiến anh nhớ ra mình
đang đói.
-Con lên phòng tắm đây!- Jone cố tình phớt lờ câu hỏi của mẹ rồi chạy lên gác.
Ánh mắt bà Elisa nhìn theo con trai đầy vẻ thương cảm.
Cả gia đình quây quần bên bàn ăn lúc 7 giờ 30 phút.
-Hôm nay con được điểm A môn văn học, bố mẹ còn nhớ đã hứa với con là sẽ
làm gì nếu như con được điểm A chứ? - Daisy vừa cắt lát thịt bò sốt vani màu
nâu thơm nức do chính tay mình chế biến đưa vào miệng nhai và lúng búng hỏi,
ánh mắt lanh lợi hết đưa từ bố sang mẹ.
-Một cặp váy màu hồng! Bố mẹ đã bao giờ thất hứa với con chưa nào? - Ông
Peter nhấp ly rượu whisky và nhìn đứa con gái cưng âu yếm và tự hào.
-Cuối tuần này bố sẽ đưa con đi siêu thị - Ông lấy tay xoa tóc con bé vừa cười
khoái trá. Có được cô con gái kháu khỉnh và thông minh đương nhiên khiến cho
hai ông bà không khỏi tự hào.
-Còn con đã có dự định gì chưa?- Ông Peter nhìn sang Jone, ánh mắt trở lên dịu
dàng và giọng nói trầm ấm.
-Dự định gì cơ ạ?- Jone ngơ ngác hỏi.
-Thì con đã tốt nghiệp trung học rồi, phải có phương hướng gì đó cho con
đường mình sẽ đi trong tương lai chứ.
Ông Peter đang tỏ ra quan tâm tới tương lai của cậu con trai cả, nhưng Jone thì
rất mệt mỏi khi phải đối diện với câu hỏi này, anh đã suy nghĩ về nó đến mòn cả
óc nhưng càng nghĩ thì càng chui vào ma trận do mình tự vẽ ra, với anh đi học
cũng dở đi làm cũng dở và dù không làm gì cả cũng không được , anh trả lời
chóng vánh bằng một đáp án mới lóe ra trong đầu tức thời:
-À, con có,có lẽ con sẽ đi làm thôi chứ không đi học tiếp đâu!
Ông Peter nhấp tiếp một ngụm rượu và hỏi: -Thế ư? Vậy con định làm gì?
Jone suy nghĩ một lát, không biết phải trả lời ra sao, không có một đáp án nào
hợp logic hiện lên trong đầu anh, cuối cùng anh khổ sở đáp:

-Con con… không biết nữa con…thật ngu ngốc, con không nghĩ mình sẽ làm
được việc gì đâu! - Jone buông thìa và dĩa xuống bàn, giọng trở nên nấc cụt và
đôi mắt lại hoen đỏ.
Cả nhà đưa mắt nhìn Jone. Cô bé Daisy như cảm thấy đồng cảm với anh trai
mình cúi mặt xuống và ăn ngấu nghiến.
Ông Peter và bà Elisa đưa mắt nhìn nhau trong giây lát, rồi bà Elisa gật đầu với
ông Peter như muốn ra hiệu.
-Ừm! Jone này - Ông Peter từ tốn nói tiếp.
-Bố mẹ biết cảm giác của con như thế nào khi đứng trước một ngưỡng cửa quan
trọng trong cuộc đời, và việc đưa ra một quyết định đúng đắn lúc này với con
quả không dễ dàng. Cả bố và mẹ đều đã trải qua thời kỳ đó nên bố mẹ hoàn toàn
hiểu.
Jone ngước mắt lên nhìn bố, không hiểu ông đang định nói gì.
-Ừm. Jone ạ. Dù con có ước mơ là gì, bố mẹ đều cảm thấy vui mừng vì con đã
biết suy nghĩ cho bản thân mình, bố muốn nhấn mạnh là mọi ước mơ hay
nguyện vọng của con bố mẹ đều tôn trọng. Tuổi trẻ luôn cần có những ước mơ
và hoài bão, chỉ có ước mơ và hoài bão mới tạo ra những con đường ngắn nhất
đưa người ta đến với thành công.
Jone ngạc nhiên, anh rất hiếm khi thấy bố mình giảng giải đạo lý với mình như
vậy. Trong quá khứ, ông luôn cố chứng tỏ mình là người nghiêm khắc trước
mặt con trai, mặc dù Jone thừa hiểu ông là người hiền lành và khá hài hước.
Jone cũng biết rằng ông làm như thế vì ông hy vọng quá nhiều vào con trai
mình.
-Nhưng Jone ạ - Ông lại tiếp - Dù con có ước mơ là gì đi nữa, thì trong xã hội
bây giờ nếu con muốn được người khác tôn trọng, con cần phải có học thức.
Nếu chỉ có ước mơ và hoài bão thôi thì chưa đủ, học thức sẽ là vũ khí lợi hại
nhất của con mỗi khi gặp phải bất cứ khó khăn nào. Con hãy nhìn bố mẹ sẽ rõ,
cả bố và mẹ đều là người không có học thức, kết quả như con đã thấy, bố mẹ
mãi mãi chỉ là những người thuộc tầng lớp hạ cấp trong xã hội. Chưa nói gì đến
vấn đề kinh tế, ngay cả sự tôn trọng của nhiều người khác cũng khó mà có

được. Bố nói vậy con hiểu chứ? – Nói như vậy nhưng bản thân Peter cũng thấy
thế là gượng ép khi chính ông là một người kém học thức và không có tham
vọng gì lại đem những ước mơ những tham vọng ra nói với con trai mình. Ông
muốn con trai mình phải hơn những gì mình có bằng mọi cách dù phải cưỡng
ép.
-Thưa bố, con… hiểu. à mà con vẫn chưa hiểu! - Mặt Jone nghệt ra. – tại sao bố
lại nói với con điều này? – Jone ngơ ngác.
-Jone! Bố mẹ muốn con học lên đại học! - Giọng ông Peter bỗng trở lên cứng
rắn lạ thường chứa đựng đầy quyền uy và trách nhiệm của một người cha.
Jone im lặng, ánh mắt hết liếc nhìn bố rồi đến mẹ, vầng trán nhăn nheo do cố
gắng suy tư cho rõ điều mà bố mình vừa mới nói.
Vài phút chìm trong yên lặng.
-Bố bảo sao cơ? Con học đại học? - Jone há hốc miệng nói trong kinh ngạc.
-Đúng vậy. Bố mẹ muốn con theo học đại học -Ông Peter nhắc lại bằng một
giọng kiên quyết hơn.
Jone ấp úng:-Nhưng… không thể nào, bố mẹ biết quá rõ rồi mà, con không thể
học đại học được, như thế chẳng khác gì làm phí thời gian và đồng tiền bố mẹ
kiếm được – anh không thể nào hiểu nổi tại sao bố mẹ mình lại có một quyết
định như vậy khi những gì Jone biểu lộ trong suốt thời gian đi học là rất dưới
mức khiêm tốn. Chẳng lẽ bố mẹ anh lại bị hoang tưởng?
-Tại sao con lại nói thế? – Peter nhìn Jone và hỏi.
Jone rất không thích ai hỏi anh về vấn đề này, nó như một hiện thực mà anh
không thể nào trốn tránh.
-Bố mẹ phải biết chứ - Jone chậm dãi nói – con là người không thông minh –
Jone nói và cúi mặt xuống để không ai nhìn thấy nét đau khổ của mình.
Peter ôn tồn nói: -Đừng tự ti mãi như vậy Jone, là đàn ông phải biết phấn đấu và
vươn lên, cứ chìm đắm trong quá khứ như vậy chỉ tự làm hại tương lai của
chính mình mà thôi.
Nếu bất kỳ ai muốn khuyên Jone rằng phải cố gắng lên thì anh sẽ cho rằng đó là
những lời nói thừa thãi, chính bản thân anh trước đây vẫn thường tự động viên

mình như vậy, anh thực sự muốn mình trở thành một người bình thường, nhưng
mọi nỗ lực của anh cũng chỉ như nước sông đổ ra biển lớn, anh vẫn không hơn
gì một kẻ ngu ngốc trong mắt người khác và trong con mắt chính mình.
Jone trả lời chiếu lệ:-Nhưng sự thật là con là người kém cỏi, con có thể hy vọng
điều gì vào bản thân?
-Con trai, cứ cho là trong quá khứ con là người chưa hoàn thiện, nhưng như thế
đâu có nghĩa là trong tương lai con sẽ không thể trở thành một người khác! Con
cần phải nhớ khi con mong muốn mình tài giỏi, con sẽ có cơ hội trở thành một
tài năng, còn khi con chỉ biết chấp nhận thực tại thì con sẽ không nhận được gì
hơn ngoài việc tiếp tục gặm nhấm quá khứ. Hơn nữa dù con có là ai điều đó
không quan trọng, chỉ cần con luôn luôn chiến thắng chính mình, và nỗ lực nhất
có thể để vượt qua mọi khó khăn gặp phải con đã thành công và cuộc sống sẽ
luôn tươi đẹp. Hãy học cách nhìn nhận cuộc sống qua lăng kính màu hồng con
trai ạ! - Lời ông Peter như xoáy vào tâm can Jone khiến anh tuy chẳng hiểu bao
nhiêu ý tứ của bố mình nhưng cảm thấy mình không đủ lý lẽ để tranh luận nên
đành dịu giọng.
Khi đang phân vân giữa việc đi học và đi làm không biết chọn con đường nào
trong tương lai thì Jone lại được ông bố giảng giải bởi những lý lẽ hết sức
thuyết phục và động viên anh đi học, không biết có phải vì bố mình quá hi vọng
vào con trai nên mù quáng mà khuyên mình như vậy hay không nhưng theo bản
năng lý trí của Jone đột nhiên nghiêng hẳn về phương hướng đi học. Nhưng rồi
Jone lại sực nhớ ra là khả năng của mình đâu có dễ gì đáp ứng được chương
trình học của bậc đại học. Tóm lại là phải quyết định như thế nào đây?
Jone đáp với vẻ mặt rầu rĩ: -Nhưng con đâu biết theo học nghành nghề gì? Bố
biết mà, con kém toàn diện!
-Đầu tiên con hãy cứ nhập học, qua hai năm đầu học trình đại cương, con sẽ
trưởng thành nên rất nhiều. Bố tin rằng khi đó con sẽ có thể tự quyết định được
con đường mình sẽ đi - Ánh mắt Peter nhìn con chuyển sang đầy hy vọng.
Jone lại tiếp tục cúi mặt, vầng trán tiếp tục nhăn nhó vì suy tư. Lời nói của bố
khiến anh cảm thấy có thêm một chút ít tự tin vào bản thân hơn, nhưng anh lại

nghĩ tới con người thực sự của mình, liệu sự cố gắng có giúp anh thay đổi được
không? Hay chỉ tiếp tục làm tan đi bao nhiêu hy vọng của anh cũng như của gia
đình.
-Bố nói đúng đấy con! - Bà Elisa cuối cùng cũng cất lời nhìn con âu yếm. - Con
hãy tập cách tin tưởng vào bản thân. Đừng quan trọng người khác nói gì, bố mẹ
luôn luôn tự hào về con. Và cũng đừng vì thế mà gây áp lực cho chính mình con
nhé, chỉ cần con tự vượt qua được mọi khó khăn là bố mẹ hãnh diện lắm rồi.
-Khi nào vào đại học đừng quên tặng quà em nhé anh Jone! - Bé Daisy đột
nhiên cắt lời làm văng cả mấy giọt nước sốt ra bàn ăn.
Hai ông bà nhìn hai đứa con mình và nhìn nhau hạnh phúc.
Jone cúi gầm mặt và hai má đỏ ửng cảm thấy tim mình đập thình thịch như sắp
phải bước vào một thử thách gì vô cùng lớn lao.
Jone cảm thấy hạnh phúc vì anh còn có gia đình làm chỗ dựa tinh thần cho
những cay đắng anh nhận được khi tiếp xúc với xã hội.
Kết thúc bữa ăn Jone về phòng với những ý tưởng hỗn độn trong đầu. Anh cố
cân nhắc lại xem mình là ai và mình nên làm gì.
Nhưng thông thường trong xã hội, những người thiểu năng trí tuệ là những
người có khả năng nhận thức thấp kém, kéo theo là sự phân biệt đối sử và sự kỳ
thị trong xã hội, và đáng ra họ còn không thể nhận thức nổi mình là một người
đặc biệt theo nghĩa tiêu cực trong mắt người khác, nhưng Jone thì ngược lại, tuy
có một trí tuệ thấp kém vào hàng tệ hại nhưng anh lại nhận thức rõ ràng điều đó,
hơn nữa anh còn biết cảm thấy tự hổ thẹn về điều đó. Điều này hoàn toàn không
giống những trường hợp thiểu năng trí tuệ thông thường.
Jone hoàn toàn nhận thức được điều này, đã bao lần anh tự hỏi: -mình thật sự
ngu dốt ư? Liệu mình ngu dốt đến đâu?
Mặc dù đã học xong bậc trung học phổ thông, nhưng những bài tập toán của bậc
tiểu học Jone cũng phải chật vật mới giải quyết nổi, hay nếu được yêu cầu làm
một bài tập làm văn miêu tả về căn nhà của mình anh cũng không thể nghĩ ra
nổi một từ để viết.
-Chẳng lẽ trí tuệ của mình không bằng một đứa con nít? – Jone tự hỏi – Nhưng

không thể nào, mình không tin – Jone lại phủ nhận.
-Vậy thì tại sao? Tại sao? – Jone bóp trán suy tư cố hiểu chuyện gì xảy ra với
mình.
Bí ẩn ở đây là mỗi lần tư duy về một điều gì đó, Jone cảm nhận rất rõ rằng từ
sâu trong trí não mình luôn có thứ gì đó vướng mắc gây chướng ngại dòng tư
duy của anh. Cứ giống như mọi đường huyết mạch dẫn máu lên não bị tắc
nghẽn bởi những dị vật vậy. Nhưng anh không hiểu đó là gì, anh vò đầu bứt tai,
anh nhăn nhó mặt mày để khai thông dòng suy nghĩ nhưng đều vô ích. Trí tuệ
của anh như một dòng sông ách tắc dòng chảy.
-Vì sao lại thế? Nó là cái gì? – Jone phân vân ngay cả việc nó có từ bao giờ anh
cũng không thể nhớ.
Jone không thể lý giải vì sao nó lại như thế, nhưng anh không còn cách nào
khác là phải thích nghi với điều đó, phải thích nghi với việc trong mắt mọi
người anh là người ngu dốt.
Jone không thể chia sẻ điều này cùng với ai, đơn giản là vì chẳng có ai tin việc
một kẻ ngốc phủ nhận mình ngu ngốc. Ngay cả những người trong gia đình, tất
cả đều đã mặc định Jone là người trí tuệ kém phát triển thì Jone còn biết chia sẻ
với ai ngoài gặm nhấm nỗi buồn một mình. Theo thời gian nỗi buồn lớn nên
như một khối u khổng lồ luôn gây đau đớn trong Jone, nhưng Jone không có
cách nào để xả những u uất trong lòng ra ngoài. Anh rất muốn chứng minh cho
mọi người thấy rằng mình không phải là kẻ vô dụng nhưng bất lực, bởi vì mọi
suy nghĩ và mọi cách ứng xử của anh cũng khiến chính anh phải thừa nhận rằng
đó là những tư duy và hành vi của kẻ thiếu trí tuệ. Cũng có những lúc anh ước
ao sao cho mình được như những kẻ thiếu trí tuệ thông thường khác để không
còn biết đến những sự việc ngoài đời thường mà tâm trí chỉ luôn xoay chuyển
xung quanh những ý nghĩ nội tâm. Đôi khi anh thấy được như vậy là hạnh phúc.
-Rốt cuộc mình là ai? – Jone luôn tự hỏi mình như vậy.
3
Chào mọi người, tất cả vẫn khỏe cả chứ? – Harry Jonathan cất lời chào khi
tới thăm nhà em trai Peter.

-Chào anh Harry, gia đình em vẫn khỏe, mời anh vào – Peter mời anh trai bước
vào nhà. Harry là anh trai cả của Peter trong gia đình có hai anh em, ông chỉ lớn
hơn ông Peter một tuổi. Ngoại trừ mái tóc hung nâu và màu mắt xanh thì ngoại
hình của hai anh em khác hẳn nhau. Peter mập mạp còn Harry thì gầy gò.
-Chào bác Harry – Jone và Daisy mừng rỡ tiến lại gần ôm bác Harry.
-Những đứa cháu của tôi lớn quá – Harry ôm hai cháu và nói.
-Anh Harry tới rồi đấy à? – Elisa tiến từ trong bếp ra và nói.
-Chào cô Elisa, trông cô vẫn trẻ trung tôi mừng quá, phục vụ ba cái miệng ăn
của nhà Jonathan chắc cô vất vả lắm đây – Harry buông Jone và Daisy ra và nói.
-Ôi em hạnh phúc còn chẳng hết nữa là!
Peter dẫn Harry vào phòng khách, Daisy vào bếp pha café.
Harry ngồi xuống ghế và nói: -Nhìn gia đình chú hạnh phúc như thế này làm tôi
buồn cho mình quá, ngần này tuổi rồi mà vẫn chưa có gia đình, bạn bè tôi cũng
chẳng còn ai là độc thân cả.
-Anh còn trách ai được nữa, mải lo công việc không quan tâm tới cuộc sống của
mình đấy là hậu quả mà anh phải nhận lấy thôi – Peter cười và nói.
-Chú đừng nghĩ anh lạc hậu thế chứ, đâu phải anh chưa có mảnh tình nào vắt
vai, không biết bao nhiêu quý bà đã đến với anh nhưng cuối cùng không thành
là vì không hợp nhau đấy chứ.
-Không ngờ anh trai tôi lại kén chọn như vậy – Peter giả vờ than thở.
-Phải cẩn thận Peter ạ, phụ nữ bây giờ rất là nguy hiểm và không thể lường
trước được – Jone ngơ ngác không hiểu ông bác nói như thế có nghĩa là gì.
-Nếu em cũng nghĩ như anh chắc bây giờ em cũng đang sống độc thân cùng với
anh mất.
-May cho chú là vớ được cô vợ đảm đang và hiền lành như Elisa đấy.
-Hai người đang nói xấu gì em đấy? – Elissa từ trong bếp nói ra.
Harry ăn tối cùng với gia đình Peter vào 7 giờ 30 phút. Bà Elisa đãi khách bằng
món thịt cừu xông khói và thịt bò nướng.
-Cùng cụng ly nào – Harry và Peter cụng ly rượu nho Canada.
-Kìa Jone, làm một ly rượu nhé – Harry nói với Jone

-Không, cháu không biết uống rượu đâu – Jone cự tuyệt ngay, anh đã từng bị
hai người bạn Tim và Philip khích uống rượu trong một lần đi picnic và đã biết
cảm giác say rượu đáng sợ như thế nào.
-Công việc của anh vẫn tốt chứ? –Elisa hỏi Harry.
-Vẫn tốt tuy rằng khá vất vả, làm quản lý một nhà hàng lớn không khác gì làm
tổng giám đốc của một doanh nghiệp, công việc lúc nào cũng bề bộn – Harry là
trường hợp hiếm hoi của dòng họ Jonathan được làm ở một địa vị đáng kính
trong xã hội.
-Đồ ăn trong đó chắc là ngon lắm bác Harry nhỉ? – Daisy hồn nhiên hỏi, con bé
tròn mắt mường tượng ra những sơn hào hải vị mà nó chưa từng được nếm thử
bao giờ.
-Đúng vậy, bác đã bảo với bố mẹ cháu rất nhiều lần là đưa cả nhà đến ăn một
bữa, có bác bảo lãnh thì chi phí sẽ rẻ gần như miễn phí nhưng bố mẹ cháu nhất
quyết không đến – Harry nói bằng giọng trách móc
Daisy ngơ ngác nhìn bố mẹ mình không hiểu sao ông bà lại cự tuyệt một điều
tuyệt vời như thế còn Jone thì thờ ơ, anh không quan tâm nhiều đến ẩm thực, có
lẽ anh gầy một phần là bởi không chú trọng việc ăn uống.
-Tại vì bọn em không muốn anh khó xử với chủ nhà hàng, dù gì đó cũng là nơi
kinh doanh chứ đâu phải là nơi phát chẩn lương thực – Peter giải thích
-Chú nghĩ nhiều quá đấy thôi, khi thấy lợi ích trước mắt thì đừng nên bỏ qua.
Anh cũng đã bảo chú bao nhiêu lần rồi, hãy bỏ công việc cũ của mình và đến
chỗ anh mà làm nhưng chú không chịu nghe. Anh thấy quen sống một cuộc
sống vất vả đã khiến cho chú mất đi cái tham vọng cần thiết vốn có rồi – Harry
lại trách móc
Jone vừa nhai thịt bò vừa chăm chú lắng nghe, không biết ai đúng ai sai. Con bé
Daisy thì chẳng quan tâm, nó húp súp gà sùm sụp.
-Tại vì anh Peter đã quen công việc hiện tại rồi, ở đó lại còn có bạn bè nên anh
ấy không nỡ rời bỏ đi làm chỗ khác, với lại tuổi tác của anh ấy bây giờ thì còn
tham vọng gì nữa? – Elisa nói thay chồng.
-Cả hai cô chú quả là bảo thủ. Thế còn Jone, cháu thế nào rồi? – Harry quay

sang hỏi Jone
Jone lúng túng đáp: -Cháu vừa học xong bậc phổ thông vẫn chưa biết làm gì, bố
mẹ thì khuyên cháu học tiếp lên đại học.
Harry giảng giải: -Đi học đại học là đúng đấy, kiến thức rất quan trọng trong
cuộc sống cho dù cháu làm bất cứ công việc gì đi nữa. Khi có đủ kiến thức,
cháu sẽ có cái nhìn bao quát hơn về mọi sự việc và đưa ra được những quyết
định chính xác.
Hết bố mẹ mình rồi lại đến ông bác khuyên mình theo con đường học vấn mà
không cần nghĩ tới năng lực của mình, anh thắc mắc không biết có phải do
truyền thống gia đình thất học đã kéo dài quá lâu khiến cho ai cũng khao khát
trong dòng họ mình có người học cao. Jone gãi đầu suy nghĩ.
-Bọn em đã khuyên bảo hết sức rồi mà nó vẫn còn băn khoăn đấy – Peter nói.
-Đấy là cháu sợ rằng mình học thì chẳng đến đâu mà lại còn làm ảnh hưởng đến
kinh tế của gia đình, nhà cháu đâu có khá giả gì – Jone đáp.
-Thế ư, vậy thì cháu có thể vừa học vừa làm cơ mà, có vô số sinh viên ở các
trường đại học vẫn vừa học vừa làm mà vẫn thành tài đấy thôi – Harry nhìn
Jone và nói.
Giữa học và đi làm chọn một trong hai việc đã là khó với Jone rồi, vậy mà ông
bác lại đề nghị với anh làm cả hai việc một lúc, Jone thấy đầu mình choáng
váng.
Không biết đưa lý do gì ra để phủ nhận, Jone đáp: -Nhưng cháu thì có thể làm
được gì cơ chứ?
-Sao cháu lại nói thế? Cháu còn trẻ tuổi, thiếu gì công việc phù hợp với cháu,
hay là cháu tới làm chỗ bác đi, bác sẽ thu xếp cho cháu một công việc nhẹ
nhàng, cháu đồng ý không? – Harry nhìn Jone ân cần, Peter và Elisa gật đầu lia
lịa.
-Cháu… cháu có lẽ là cháu sẽ không làm đâu – Jone ấp úng.
-Nhưng tại sao? Bác không nghĩ ra lý do gì khiến cháu từ chối lời đề nghị của
bác cả -Harry ngạc nhiên
-Cháu sợ rằng cháu không làm nổi, cho dù là việc nhẹ chưa chắc cháu đã làm

nổi đâu – Jone không thích đề cập đến vấn đề mà anh thấy khó chịu nhất.
-Nhưng bác sẽ thu xếp cho cháu những công việc không cần đến sức lực như
bảo vệ hoặc quét dọn, chắc chắn cháu làm được chứ.
Jone không biết phải nói sao: -Nhưng… nhưng cháu sẽ không chịu nổi áp lực.
-Áp lực gì cơ? – Harry ngạc nhiên – ai mà chẳng phải lao động để kiếm sống,
còn vô số người không có việc để làm vì sao cháu lại nghĩ rằng lao động là áp
lực?
-Bác không hiểu được đâu! – Jone nói trong đau khổ, không ai hiểu được cảm
nhận của anh, anh không muốn làm bất kỳ công việc gì khi mà tất cả mọi người
luôn nhìn anh bằng ánh mắt tiêu cực, anh không muốn và không chấp nhận
được điều đó lâu hơn nữa.
Cả Harry và Peter nhìn Jone nghi ngại, quả thực chẳng ai hiểu Jone như thế nào.
Harry nói: - Quả thực bác cháu ta ít có dịp gặp nhau để mà tâm sự và hiểu nhau
nên có thể bác không hiểu hết về cháu. Nhưng bác biết rằng có một nguyên tắc
chung trong mọi xã hội đó là con người phải sống và làm việc hết khả năng của
mình. Có thể … - Harry ngập ngừng – có thể cháu có những khiếm khuyết so
với những người khác nhưng cháu vẫn có thể làm những việc trong khả năng
của mình. Một người mà biết lao động thì không ai có thể coi thường cháu ạ.
-Nhưng cháu không thích làm bất cứ việc gì khi ai ai cũng trao cho cháu cái
nhìn khinh miệt, dù cháu có làm bất cứ điều gì cũng không thể thay đổi được
điều đó – Jone nói, một lần nữa Harry lại khiến cho nội tâm Jone giằng xé
nhưng anh cũng chẳng hy vọng gì ông bác hiểu cho tâm trạng của mình.
Harry liền ôn tồn nói: - Bác e rằng cháu đang có một cách nhìn nhận sự việc sai
lầm rồi. Tại sao cháu lại có thể nghĩ rằng cháu sẽ không làm gì khi mà mọi
người coi thường cháu? Chẳng lẽ cháu nghĩ rằng mình cứ không làm gì thì sẽ có
được sự tôn trọng của mọi người hay sao? Cháu phải làm, cháu phải chứng
mình bằng hành động cho mọi người thấy rằng mọi người đã sai. Đó mới là con
đường đúng đắn.
Lần này đến lượt Peter nói: - Con hãy đặt địa vị vào bố. Bố thừa nhận mình làm
một công việc thấp kém vì mình là người kém cỏi về trí tuệ so với xã hội.

Nhưng nếu bố cũng nghĩ như con, bố cũng không làm gì cả để khỏi bị mọi
người xem thường thì làm sao bố có đủ khả năng kinh tế để xây dựng gia đình
này để nuôi các con ăn học?
-Nhưng con không…con không kém cỏi như mọi người nghĩ – Jone gân cổ lên
và nói.
-Vậy thì hãy chứng minh đi – cả Harry và Peter nói lớn.
Jone cứng họng không biết nói gì, cuối cùng đành nói: -Thôi được, cháu suy
nghĩ thêm đã.
Jone ngừng ăn và xin phép lên phòng trước khi nước mắt trào ra ngoài khóe mi.
Mọi người nhìn theo dáng đi lững thững của Jone không hiểu chuyện gì xảy ra.
Vào phòng Jone lấy tay áo lau những giọt nước mắt.
-Mình đúng hay sai? – Jone tự hỏi – nếu mình đúng thì tại sao ai cũng phản đối
mình, ai cũng có lập trường khác mình? Cứ như bác Harry nói thì chẳng lẽ mình
lại có lập trường ngược với toàn xã hội hay sao? – Jone tự dày vò mình bằng
muôn vàn câu hỏi lóe lên trong đầu. Anh không biết phải trả lời chúng như thế
nào. Sau cùng bằng vẻ mặt cương quyết và cứng rắn nhất, anh lại tự nhủ: - mình
không sai, nhất định mình không sai! – Nghĩ vậy nhưng anh vẫn cảm thấy nỗi
buồn dâng lên trong lòng.
Không biết làm gì để giải tỏa nỗi buồn, anh bật ti vi lên xem. Trong tâm trạng
buồn chán anh cầm cái điều khiển ấn nút chuyển kênh liên tục mà không biết
mình muốn xem cái gì. Từng hình ảnh lướt qua mắt Jone nhưng không lọt vào
trong tâm thức.
-‘Thế nào là thiểu năng trí tuệ? ’ – Jone giật mình như tỉnh giấc ngủ khi nghe
thấy câu nói đó, hoàn hồn trở lại thoát khỏi những suy nghĩ hỗn độn, anh chăm
chú nhìn và lắng nghe tivi, thì ra là một chương trình khoa học trên kênh
Discovery, đáng lẽ ra khi nhắc tới khoa học là Jone sẽ cho chuyển sang một
kênh khác, nhưng chương trình hôm nay khiến cho Jone phải quan tâm.
-‘…trong xã hội loài người, thông thường người ta luôn cho rằng một kẻ ngốc
là một người có khả năng cũng như tốc độ của tư duy là thấp kém hơn mức
trung bình. Vì thế kéo theo là những thái độ khinh thường, miệt thị hoặc những

cách hành xử lỗ mãng với họ. Nhưng trừ những chuyên gia nghiên cứu sâu về
trí tuệ con người thì ít ai biết được rằng ngu ngốc cũng có nhiều kiểu, nhiều thể
loại. Trong đó phổ biến nhất là 2 loại: thứ nhất do cơ cấu của bộ não không
hoàn hảo cho lắm dẫn đến hoạt động của các notron thần kinh yếu kém dẫn tới
ngu ngốc, thứ 2 là do cơ cấu của bộ não cao cấp hơn rất nhiều so với những bộ
não thông thường dẫn tới khả năng tư duy ở một mức độ cao cấp hay thậm chí
siêu việt nhưng lại không phù hợp để tư duy những qui luật trong phạm vi nhận
thức thông thường nên trong mắt những người thông thường như vậy cũng là
ngu ngốc…’
Như có một dòng điện chạy xẹt qua hai tai, Jone dán chặt mắt vào màn hình và
lắng nghe từng chữ.
Rõ ràng với những gì mà Jone trải qua thì anh không thể xếp mình vào trường
hợp thứ nhất! Anh không thể nào xếp mình vào trường hợp của những kẻ ngớ
ngẩn chạy lăng xăng ngoài đường với những hành động kỳ quái.
Có lẽ nào Jone phải nằm trong trường hợp thứ 2? – Lẽ nào đó là sự thực? – Jone
nghĩ, nếu không thì chẳng việc gì mà bao lâu nay anh lại gặp nhiều khúc mắc
xung quanh bản thân như vậy. Anh muốn tin vào điều đó, Jone thực sự muốn tin
rằng mình đang sở hữu một bộ não không tầm thường, một trí tuệ ưu việt nhưng
chỉ đáng tiếc là anh lại sinh sống trong một xã hội có những nhận thức, những
qui luật trực quan không tuân theo những qui luật mà bộ não của Jone có thể
nắm bắt. Jone hy vọng sự thực là như vậy, nhưng anh lại chẳng có bằng chứng
gì để khẳng định điều đó khi mà anh luôn luôn trong vai một thằng ngốc. Nhưng
không hiểu là từ lúc nào, có lẽ là từ khi Jone biết tự nhìn nhận và tự đánh giá về
mình Jone đã khao khát đưa bản thân về đúng với giá trị thực sự của mình, mặc
dù chính anh cũng chưa hiểu nổi giá trị đó là ở đâu. Anh chỉ chắc chắn một điều
rằng anh không thực sự ngu ngốc như hiện tại, ít nhất là anh không như những
gì trong mắt mọi người. Anh phải trở thành một người khác. Nhưng với bao
nhiêu nỗ lực và phấn đấu trong cuộc sống cũng như trong học tập đi chăng nữa
Jone vẫn không sao thoát khỏi cái hình bóng thực tại của mình. Nên không ít lần
Jone phải thắc mắc không hiểu niềm tin của mình có đúng hay không. Chỉ cần

anh có thể khẳng định được rằng niềm tin của mình đã đặt sai chỗ và giá trị con
người của anh cũng chẳng khác gì so với thực tại thì anh sẽ ngay lập tức vứt bỏ
hết những cố gắng của mình và chấp nhận làm quen dần với cuộc sống hiện tại.
Thế nhưng bao nhiêu lần tự đặt ra nghi vấn là bấy nhiêu lần anh phủ nhận điều
đó. Anh vẫn tiếp tục gắng gượng, tiếp tục đi trên con đường cô độc để chứng tỏ
giá trị con người dưới thân hình một kẻ ngu ngốc.
Và một trí tuệ ưu việt đã không giúp cho Jone có được sự tôn trọng của nhiều
người khác, anh vẫn luôn là đối tượng để trêu trọc của những kẻ vô tâm không
biết cảm thông với hoàn cảnh của người khác. Trí tuệ đó không giúp cho Jone
vẽ ra được một con đường thật đẹp để đi tới tương lai trong thế giới thực tại. Và
Jone cũng còn chẳng biết mình phải sử dụng bộ não khác thường mà bản thân
anh cũng không hề hiểu rõ vào chuyên nghành nào trong môi trường đại học.
Điều đáng để người khác tôn trọng nhất ở trong con người Jone chỉ là tính trung
thực, thật thà và lòng tốt có lẽ là theo bản năng. Anh ta chưa bao giờ giả dối với
ai và luôn luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác hết mình khi họ gặp phải bất kỳ
khó khăn gì. Điều đó khiến cho Jone vẫn có được những người bạn thực thụ và
không lợi dụng sự khờ khạo của Jone để làm lợi cho mình như nhiều người
khác. Chí ít nó cũng giúp cho Jone yêu cuộc sống hơn và tránh rơi vào tự kỷ.
4
Reng! Reng! Reng!
Chuông điện thoại vang liên hồi. Jone bật dậy cuống cuồng nhấc máy.
-A lô, ai thế….?
-Ê bồ, đùa hả, 15 phút nữa là tụi này có mặt, chuẩn bị sẵn sàng đi, qua là đi liền
đấy nhé! - Một giọng the thé vang lên từ điện thoại.
-A, à… ừ, ok, mình đang chuẩn bị sắp xong rồi!
Jone bật dậy khỏi giường, quáng quàng chạy vào phòng vệ sinh đánh răng và
rửa mặt. Anh ngủ say như chết quên khuấy mất là đã hẹn với mấy người bạn
thân nhất là sẽ đi chơi một chuyến vào hôm nay từ tuần trước.
Tim, Philip, và Elena là 3 người bạn thân nhất của Jone,4 người chơi với nhau
từ khi còn học tiểu học, khác với những người khác, họ đã thông cảm với Jone

bỏ qua tất cả sự kỳ thị để duy trì một tình bạn trong sáng đúng nghĩa với Jone.
Một phần vì họ đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, ý thức về những khuyết điểm
của nhau khi đó hầu như không có, mặt khác Jone với mọi người xung quanh
luôn luôn thật thà và tốt bụng có lẽ theo bản năng, lòng tốt tới mức khờ khạo
của Jone khiến anh sẵn lòng giúp đỡ người khác bất chấp kết quả nhận được,
chính vì điều đó mà bất chấp phần lớn những người xung quanh đều kỳ thị hay
thậm chí là lợi dụng Jone, nhưng anh vẫn có được những người bạn thực thụ.
Trong nhóm 4 người, chỉ có duy nhất Elena là nữ, cô có mái tóc vàng mắt nâu,
da trắng và làn môi hồng quyến rũ – niềm tự hào của cả nhóm bạn. Tim là một
chàng trai gầy và mảnh khảnh, mặt lại đầy tàn nhan nhưng không đến nỗi tệ hại
như Jone, anh chàng là người có khiếu hài hước, mỗi câu Tim nói ra đều có thể
khiến cho những người xung quanh chú ý và bật cười – có lẽ những người
không đẹp về ngoại hình luôn được bù đắp bởi một ưu điểm khác. Philip, một
thanh niên to cao lực lưỡng, da đen có lẽ nguồn gốc 3 đời trước đó là ở Châu
Phi, với bản tính mạnh mẽ vốn có, Philip luôn luôn là người dẫn dắt và lôi kéo
những người bạn của mình tham gia vào những trò thể thao yêu thích hay thậm
chí là những chuyến phiêu lưu mạo hiểm trong quá khứ.
Đã không biết bao nhiêu lần Jone và nhóm bạn đã được Philip dẫn đi thám hiểm
ở những khu rừng già âm u, những ngọn núi hiểm trở hay những thác nước
hùng vĩ. Và trong mọi trò chơi mạo hiểm, Jone luôn chỉ tham gia với tư cách là
một người chứng kiến, đơn giản vì mức độ can đảm quá thấp, không chịu được
áp lực thần kinh và sức khỏe thì càng không đáp ứng đủ.
Jone nhớ nhất là lần Philip đưa cả nhóm đi khám phá khu rừng nguyên sinh
bang Virginia. Lần đầu tiên vào trong rừng sâu, Jone kinh ngạc khi thấy những
con vật mà anh chưa từng thấy trong đời: tắc kè bay indochin có kích thước to
gấp đôi các loài thằn lằn nhà, chúng có một hàm răng sắc khủng khiếp, nếu bị
nó cắn thì đau thấu tận xương, răng miệng nó sẽ dính như keo vào da thịt đập
chết nó cũng không nhả ra vì đó là bản năng tự vệ của chúng trước những kẻ thù
to lớn, trên thân mình chúng lại mọc ra hai cái cánh hai bên sườn giúp chúng di
chuyển trên không trung qua lại trên các cành cây. Hay loài nhông cái belliana

cũng là con vật thuộc lớp bò sát, chúng có những đốm nhỏ màu trắng chi chít
trên lưng tạo nên một thân hình kiệt tác của tự nhiên, chúng thường ra khỏi hang
để sưởi ấm cơ thể vào buổi sáng để điều hòa thân nhiệt tìm thức ăn và gây ấn
tượng đối với con cái xung quanh cả ngày rồi rút vào hàng vào buổi xế chiều,
đóng cửa hang lại bằng cát. Các loại côn trùng cũng phong phú không kém,
Jone đặc biệt thích thú đối với các loại bướm - thiên thần của những khu rừng,
chúng có đủ chủng loài với những đôi cánh đủ màu sắc đẹp mê hồn, loài bướm
vàng chanh với cả thân mình màu xanh nhạt dịu dàng, bướm phấn cam đúng
như cái tên với thân hình màu da cam, nhưng Jone thích nhất là loài bướm hổ
vằn với đôi cánh sặc sỡ màu sắc. Jone choáng ngợp trước quần thể sinh thái của
khu rừng nguyên sinh không bị ảnh hưởng bởi thế giới hỗn tạp của loài người
bên ngoài . Như thường lệ Tim luôn là người cung cấp thông tin về các loài sinh

×