Bên Giếng Ngọc, vẳng xa những âm vang chất chứa những nỗi chua cay, đau đớn của
một chàng trai:
Bơ vơ ngày cũ tưởng càng đau,
Tìm trông phương nào, hỡi Mỵ-Châu?
Lông ngỗng cầm tay nhòa ánh lệ,
Chàng đi man mác buồn, đêm thâu.
Đó chính là nỗi lòng của Trọng Thủy, con trai của vua Triệu Đà. Vì nghe lời cha chàng
bày mưu cướp nỏ thần, xâm lược nước Âu Lạc , gây ra cuộc chiến tranh đầy phi
nghĩa gây đau khổ cho thần dân và cho cả Mị Châu – người vợ chàng hết mực yêu
thương phải chết oan. Khi thấy xác nàng bên vũng máu, lòng chàng đau như cắt.
Sau khi mai táng xác nàng, chàng luôn cảm thấy ân hận ,dằn vặt, nỗi nhớ thương
vợ không hề nguôi ngoai .Mấy hôm sau ,khi soi mình xuống giếng ,chàng tưởng
như thấy bóng dáng Mị Châu đang thấp thoáng trên mặt nước vội đuổi theo nhưng
lại là lao đầu xuống giếng mà chết.
Lạ thay, khi tỉnh dậy, trước mắt chàng là một cung điện tráng lệ, lộng lẫy và to lớn ở
ngay dưới nước. Xung quanh nào là san hô, những bầy cá bơi lội, những sinh vật
biển tuyệt đẹp. Chàng đi đến trước cổng cung điện thì bị một đoàn lính gác cửa, họ
có cái đầu của loài tôm, nhưng thân hình lại đầy vẩy như loài cá đứng chắn trước
mặt và nói:
-Ngươi chẳng phải là Trọng Thủy kẻ xảo trá, cướp nước âu Lạc, khiến vợ mình phải
chết oan sao? Nơi đây không cho những kẻ người trần tai ác đến đây làm loạn, sao
người còn dám đến?
- Xin thưa, sau cái chết của vợ, con vô cùng đau khổ, nhớ nàng da diết, trong lúc tuyệt
vọng lầm tưởng thấy nàng ở dưới giếng, con đã nhảy xuống giếng đuổi theo nàng.
Xin các thần cho con được gặp Mị Châu, nói rõ tâm tình, minh chứng cho tình yêu
con dành cho nàng là thực và cầu xin nàng tha thứ cho sự phản bội của con đã đẩy
nàng vào con đường chết.
Đôi mắt chàng ngấn lệ, câu nói chứa đầy sự ân hận và chân thành khiến các thần cũng
thấy xót xa, đành cho Trọng Thủy cơ hội cuối được đến gặp vợ mình. Trọng Thủy
mừng khôn xiết, chạy khắp nơi kiếm tìm Mị Châu. Đi mãi, đi mãi, chàng nhìn thấy
bóng dáng một người con gái ngồi bên chiếc bàn đá, ánh mắt đau thương nhìn mãi
về một hướng vô định. Chàng đau đớn, lấy hết dũng khí đến trước mặt nàng. Mị
Châu ngước gương mặt đầy tiều tụy hoảng hốt nhìn người trước mặt, bốn mắt
nhìn nhau, rất lâu sau, nàng đứng dậy quay lưng cất bước. Trọng Thủy chạy đến
trước mặt nàng, nhìn gương mặt lạnh băng mà cất tiếng:
-Mị Châu, ta phải khó khăn lắm mới tìm thấy nàng, giờ đây nàng nỡ bỏ đi sao? Chắc
nàng còn hận ta nhiều, nhưng nàng ơi, xa nàng bao nhiêu lâu mà ta vẫn nhung nhớ,
ta ăn không ngon, ngày đêm tưởng nhớ nàng, vì quá yêu nàng mà ta đã lầm tưởng
bóng nàng dưới đáy giếng rồi nhảy xuông tự tử. Nay ta đã được gặp lại nàng, long`
ta sung sướng biết bao.
Nói rồi nước mắt chàng lăn dài, Mị Châu cũng bật khóc, nghẹn ngào nói:
-Thiếp thực lòng yêu chàng nhưng chàng đáp trả thiếp là sự phản bội, lừa dối. Chàng nói
chi những lời nhớ nhung kia, nếu thực lòng yêu thiếp, chàng đã chẳng đối xử với
thiếp như thế, để thiếp giờ đây mang danh là kẻ tội đồ của đất nước. Sao lại nhẫn
tâm với thiếp như thế ? Thiếp thật quá ngây dại khi đã tin vào chàng và nghe theo
lời chàng.
Nghe Mị Châu nói những lời đầy trách móc, nước mắt lã chã rơi, Trọng Thủy càng đau
lòng và ân hận hơn, chàng đã giải bày hết nỗi lòng mình:
- Mị Châu nàng ơi, nàng có thể hận ta nhưng xin hãy tin rằng tình yêu ta dành cho nàng
là chân thành. Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa. Dù rằng ngay lúc đầu ta là vì
nghe theo lời cha ta lợi dụng nàng để cướp nỏ thần, giúp cha ta hoàn thành mưu đồ
xâm chiếm nước Âu Lạc. Nhưng khi nên vợ chồng, ta đã thực sự yêu nàng, những
ngày thánh bên nhau, ta chưa từng dám quên. Khi mất nàng, nàng có biết ta đã
chịu đau đớn, dằn vặt thế nào không? Ta đau đớn chẳng thiết sống nữa. Nàng còn
nhớ không trước khi từ biệt nàng trở về gặp vua cha, ta đã hỏi nàng làm sao để gặp
được nàng nếu lỡ hai nước có chiến tranh. Đó là vì ta muốn dù 2 nước có chia cắt,
chúng ta vẫn tìm được nhau, vẫn ở bên nhau. Những điều ấy là xuất phát từ tình
yêu của ta, nàng phải tin ta.
Mị Châu đáp:
-Làm sao thiếp có thể tin chàng lần nữa đây? Nếu thực yêu thiếp, chàng đã chẳng quyết
định giúp cha chàng cướp nước, chàng cũng chẳng để phận gái như thiếp phải đau
khổ thế này
- Trước khi về nước đưa nỏ cho vua cha, ta đã rất đau khổ khi phải đấu tranh với
chính mình. Nhưng trách nhiệm của một hoàng tử nước , cha ta và thần dân
đặt kì vọng vào ta, trách nhiệm của một thần dân với đất nước , ta đành phải làm
thế. Nào có ai hiểu cho lòng ta, ta x in chịu để người đời phỉ nhổ, mang danh kẻ bạc
tình, nhưng ta chỉ cần nàng tin tình yêu ta dành cho nàng chưa từng là gian dối là
được rồi. Thần linh trên cao có thể chứng giám cho lòng thành của ta.
Mị Châu gạt nước mắt, ngước nhìn lên cao mà oán trách:
-Thiếp hiểu một đấng nam nhi phải lấy sự nghiệp làm trên hết nhưng ai oán cho số
phận của thiếp quá. Trời xanh sao nỡ đẩy đưa phận thiếp ra nông nỗi này, tình yêu
đôi ta cũng nỡ chia cắt. Giờ đây thiếp thực sự rất tin vào lời chàng nói, nhưng
chàng ơi, khi ở trên trần gian, trời cao đã chẳng cho ta bên nhau, giờ đây ta gặp
nhau ắt hẳn rồi cũng sẽ chia lìa. Thiếp sợ sẽ lại đau khổ lần nữa, vậy nên thiếp tha
thứ cho chàng, chàng hãy đi đi.
Trọng thủy hoảng hốt ôm chầm lấy Mị Châu và nói :
-Đôi ta đều do bi kịch của cuộc chiến tranh phi nghĩa làm xa rời. Tình yêu đôi ta là
chân thành dành cho nhau, ta tin trời cao sẽ xót thương, thấu cho tấm lòng thành,
ban cho chúng ta được bên nhau mãi mãi. Chỉ cần nàng đồng ý cùng ta đắp xây
hạnh phúc lần nữa, chắc chắn sẽ khiến thần linh động lòng.
Họ ôm nhau mà khóc trong xót xa, nước mắt tuôn lã chã, hóa thành những hạt ngọc
sáng lấp lánh.
Họ không được bên nhau khi ở chốn trần gian. Nhưng tình yêu chân thành của họ
động tới trời xanh, sỏi đá cũng mủi lòng. Nên đời đời, kiếp sau họ được ở bên nhau
mãi mãi.