Tải bản đầy đủ (.doc) (28 trang)

tiểu luận môn lập trình mạng viết chương trình cài đặt thuật toán lamport trên n server

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (339.58 KB, 28 trang )

BỘ GIÁO DỤC & ĐÀO TẠO
ĐẠI HỌC ĐÀ NẴNG
~~~oOo~~~
TIỂU LUẬN MÔN HỌC
LẬP TRÌNH MẠNG
ĐỀ TÀI
Giáo viên hướng dẫn:
PGS.TS LÊ VĂN SƠN
Học viên thực hiện: TRẦN NGỌC CHINH
Lớp: Khoa học máy tính – K24


Đà Nẵng, tháng 05/2012
Tiểu luận môn Lập trình mạng
LỜI NÓI ĐẦU
Công nghệ: bí quyết và giải pháp . Có lẽ đây là câu Slogan đã quá quen
thuộc với mọi người trong giai đoạn hiện nay. Và công nghệ thông tin chính là
giải pháp cho hầu hết các công việc trong kỷ nguyên này, đó là kỷ nguyên của
nền văn minh dựa trên cơ sở của công nghiệp tri thức. Mở đầu cho cuộc cách
mạng khoa học và công nghệ này là sự ra đời và phát triển ồ ạt của máy vi tính
và các phương tiện xử lý thông tin khác.
Cùng với sự phát triển nhanh chóng số lượng máy vi tính cũng như nhu cầu
trao đổi thông tin trong mọi hoạt động xã hội loài người đòi hỏi sự phát triển
đồng bộ các phương pháp truyền thông. Mạng máy tính ra đời làm cho thế giới
của chúng ta “phẳng” ra và nhỏ lại.
Trên thực tế, một xu hướng kỹ thuật mới được hình thành - xu hướng phân
tán các thành phần tạo nên hệ tin học theo hướng tiếp cận nơi sử dụng và sản
xuất thông tin trên cơ sở mạng máy tính. Song để khai thác có hiệu quả toàn bộ
hệ thống, vấn đề quan trọng hàng đầu cần phải tính đến là các tài nguyên và
chiến lược khai thác, sử dụng chúng một cách tối ưu nhất. Bản thân người sử
dụng thuần tuý không thể tự xây dựng nên chiến lược đó được, mà nó là chức


năng chủ yếu của các hệ thống tin học phân tán đồng thời cũng chính là đối
tượng nghiên cứu của báo cáo này.
Phạm vi và nhiệm vụ nghiên cứu của đề tài là nghiên cứu vấn đề đồng bộ
hóa thời gian, thuật toán lamport cải tiến, thiết kế đa server theo kiểu ngang
hàng có khả năng phát và nhận thông điệp, xây dựng cấu trúc của các thông
điệp, xây dựng chương trình sắp xếp các thông điệp đến căn cứ vào giá trị của
đồng hồ lamport và chương trình giám sát trình tự sắp xếp tại các server trên
màn hình.
Về mặt bố cục, ngoài phần mở đầu, tài liệu tham khảo và mục lục, báo cáo
được chia làm các phần sau:
 Cở sở lý thuyết.
 Đồng bộ hoá thời gian trong hệ phân tán.
 Cài đặt thuật toán Lamport trên n Server.
 Kết luận.
Chân thành cám ơn Thầy giáo PGS.TS. Lê Văn Sơn và anh Đặng Hùng Vĩ
đã định hướng và cung cấp kiến thức và tài liệu để tôi hoàn thành báo cáo này.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
1
Tiểu luận môn Lập trình mạng
CHƯƠNG I CƠ SỞ LÝ THUYẾT
I.1 Các khái niệm cơ bản
I.1.1 Hệ thống tin học
Hệ thống tin học (Informatics System) là hệ thống bao gồm hai phần cơ
bản là phần cứng (hardware) hay là phần vật lý và phần mềm (software) là
phần logic hay là chương trình gắn bó hữu cơ với nhau và có khả năng xử lý
thông tin.
Hệ thống tin học gồm ba thực thể:
I.1.2 Hệ tin học phân tán
Hệ tin học phân tán là hệ thống không chia sẻ bộ nhớ và đồng hồ. Điều đó
cho phép phân biệt với một xu hướng tin học khác về phân tán các tính toán

trên nhiều bộ xử lý hay vi xử lý của hệ thống đa bộ xử lý.
Hệ tin học phân tán đòi hỏi hệ thống phần cứng của mình phải trang bị bộ
nhớ cục bộ. Các bộ xử lý trao đổi với nhau thông qua các hệ thống đường
truyền khác nhau như là cáp quang, điện thoại, cáp chuyên dụng, bus trao
đổi,
Hệ tin học phân tán gồm bốn thực thể:
HVTH: Trần Ngọc Chinh
Phần cứng Phần mềm
Dữ liệu
2
Tiểu luận môn Lập trình mạng
I.1.3 Tiến trình
Tiến trình (Process) là khái niệm khá quen thuộc và là đối tượng nghiên
cứu của hệ điều hành. Trong hệ phân tán ta chỉ xem xét và bổ sung đặc điểm
hoạt động và truy cập của các tiến trình có nhu cầu truy cập tài nguyên dùng
chung.
Các đặc điểm đó là :
o Các tiến trình được hình thành và điều khiển bởi hệ điều khiển
duy nhất có nghĩa là nếu trong các thành phần tham gia hệ phân tán như
mạng máy tính, các hệ tập trung, có thể có các hệ điều hành riêng với
các tiến trình riêng của mình, thì chúng cũng bị phái sinh lại trong nội
dung của tiến trình mới, phân tán.
o Tiến trình là chương trình hay đoạn chương trình đang hoạt động trong hệ
phân tán là đối tượng chủ yếu có nhu cầu tài nguyên phần cứng hay phần
mềm để thực hiện các lệnh của mình. Tiến trình cần tài nguyên để phát
triển. Về nguyên tắc, tất cả các tiến trình và tài nguyên được cung cấp là
các đối tượng ở xa.
o Các nguyên lý của hệ tập trung có thể nghiên cứu và áp dụng cho các tiến
trình phân tán như dự phòng và chống bế tắc, chống xung đột,
o Khi tiến trình được cung cấp tài nguyên có thể nó thực hiện ngay, nếu nó

là đối tượng được gửi đến từ trước trên bộ xử lý (máy) cục bộ hoặc phải
gửi đối tượng là tiến trình qua hệ thống đường truyền.
o Việc cung cấp tài nguyên cho các tiến trình có thể thực hiện theo 2 cách
trong hệ phân tán :
• Thông qua hệ thống cung cấp chung cho toàn hệ như
Controllor/Allocator.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
Các hệ
thống
phần mềm
Tập hợp
phần cứng
Hệ thống
truyền
thông
Hệ thống
dữ liệu
3
Tiểu luận môn Lập trình mạng
• Thông qua Allocator cục bộ trên Server/Workstation bằng cách tham
chiếu vào bảng trạng thái, ảnh của thông tin toàn cục.
I.2 Đồng bộ hóa các tiến trình
Đồng bộ hoá tiến trình được hiểu như là quá trình điều khiển tạo nên sự
ăn khớp với nhau giữa tất cả các tiến trình khác nhau giúp cho hệ phân tán
hoạt động nhịp nhàng, tin cậy và phòng tránh các sự cố kỹ thuật.
I.2.1 Vấn đề tương tranh và hợp lực
Trong tất cả các hệ thống tin học, ta cần phải nghiên cứu các công cụ đủ
mạnh và hiệu quả để có thể đồng bộ hóa các tiến trình. Tính cấp thiết về mặt
nguyên lý và kỹ thuật của vấn đề này thể hiện ở hai nguyên do cơ bản sau
đây :

1. Các tiến trình kể cả các tiến trình xuất phát từ các ứng dụng độc lập
muốn truy cập vào các tài nguyên với số lượng rất hạn chế hay truy cập vào
thông tin dùng chung cùng một lúc gây nên hiện tượng truy cập tương tranh.
Tương tranh là nguyên nhân chính của các xung đột giữa các tiến trình
muốn truy cập vào các tài nguyên dùng chung.
2. Các tiến trình của cùng một hệ ứng dụng hoạt động theo kiểu hợp lực
để giải quyết các bài tóan đặt ra và cho kết quả nhanh chóng nhất. Điều này
cho phép tăng hiệu năng sử dụng thiết bị và hiệu quả hoạt động của chương
trình.
Hợp lực là nguyên nhân chính của sự tác động tương hỗ được lập trình
giữa các tiến trình nhằm cho phép chúng tham gia vào các hành động chung.
Sự tương tranh và hợp lực giữa các tiến trình đòi hỏi phải có trao đổi
thông tin qua lại với nhau. Trong các hệ thống tập trung, điều đó được thực
hiện nhờ thuật toán loại trừ tương hỗ thông qua các biến cùng tác động trong
một vùng nhớ chung. Trong hệ tin học phân tán, các thông tin cần trao đổi
thông qua các thông điệp bằng các kênh viễn thông.
Một sự hoạt động gắn bó của các chương trình cung cấp phân tán quản lý
trên cùng một tập hợp các tài nguyên chỉ đạt được nếu tuân thủ các qui tắc
sau:
STT Qui tắc
1 Các bộ cung cấp bắt buộc phải thực hiện cùng một giải thuật
2 Các bộ cung cấp đều nhận tất cả các thông điệp phát đi từ các tiến trình
3
Các thông điệp phải được xử lý cùng một trật tự như nhau trong các
chương trình cung cấp.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
4
Tiểu luận môn Lập trình mạng
Qui tắc cuối, nhấn mạnh đến sự thiết yếu phải có một trật tự duy nhất trên
tập hợp các thông điệp của hệ. Trật tự này có thể được thực hiện thông qua

việc hợp lực của các tiến trình cung cấp. Ở phần sau chúng ta nghiên cứu
một số phương pháp sắp xếp nhằm xác lập một trật tự đảm bảo cho yêu cầu
đồng bộ hóa.
I.2.2 Vấn đề gắn bó dữ liệu
Gắn bó dữ liệu là quá trình khi thực hiện trao đổi thông tin qua lại với
nhau vào tại một thời điểm t nào đó thì giá trị các tiến trình phải giống nhau.
Để hiểu rõ hơn về gắn bó dữ liệu ta xét bài toán bãi đỗ xe (Tr 157- Hệ tin học
phân tán - L ê Văn Sơn – NXB ĐHQG TP HCM)
I.2.3 Trật tự từng phần
Cần chú ý rằng, trong các hệ thống tin học tập trung, vấn đề đồng bộ hoá
được giải quyết thông qua cơ chế loại trừ tương hỗ. Cơ chế này cho phép sắp
đặt (xác lập trật tự) hoàn toàn các sự kiện. Trong thực tiễn, nói một cách
chính xác, có một hệ thống vấn đề về đồng bộ hoá chỉ đòi hỏi trật tự từng
phần. Chính vì vậy trật tự hoá từng phần giữa các sự kiện mà các tiến trình
của nó cần phải đồng bộ là vấn đề cần phải quan tâm giải quyết.
Trong các hệ thống phân tán, việc đồng bộ hoá chỉ đặt ra duy nhất vấn đề
thiết lập một trật tự giữa các sự kiện. Giữa các trạm khác nhau, trật tự đó chỉ
có thể hiện được thông qua việc trao đổi các thông điệp với nhau.
I.3 Mô hình Client/Server
I.3.1 Giới thiệu về mô hình Client/Server
Mô hình được phổ biến nhất và được chấp nhận rộng rãi trong các hệ
thống phân tán là mô hình client/server. Trong mô hình này sẽ có một tập các
tiến trình mà mỗi tiến trình đóng vai trò như là một trình quản lý tài nguyên
cho một tập hợp các tài nguyên cho trước và một tập hợp các tiến trình client
trong đó mỗi tiến trình thực hiện một tác vụ nào đó cần truy xuất tới tài
nguyên phần cứng hoặc phần mềm dùng chung. Bản thân các trình quản lý
tài nguyên cần phải truy xuất tới các tài nguyên dùng chung được quản lý
bởi một tiến trình khác, vì vậy một số tiến trình vừa là tiến trình client vừa là
tiến trình server. Các tiến trình phát ra các yêu cầu tới các server bất kỳ khi
nào chúng cần truy xuất tới một trong các tài nguyên của các server. Nếu yêu

cầu là đúng đắn thì server sẽ thực hiện hành động được yêu cầu và gửi một
đáp ứng trả lời tới tiến trình client.
Mô hình client/server cung cấp một cách tiếp cận tổng quát để chia sẻ tài
nguyên trong các hệ thống phân tán. Mô hình này có thể được cài đặt bằng
rất nhiều môi trường phần cứng và phần mềm khác nhau. Các máy tính được
sử dụng để chạy các tiến trình client/server có nhiều kiểu khác nhau và không
cần thiết phải phân biệt giữa chúng; cả tiến trình client và tiến trình server
HVTH: Trần Ngọc Chinh
5
Tiểu luận môn Lập trình mạng
đều có thể chạy trên cùng một máy tính. Một tiến trình server có thể sử dụng
dịch vụ của một server khác.
Mô hình truyền tin client/server hướng tới việc cung cấp dịch vụ. Quá
trình trao đổi dữ liệu bao gồm:
 Truyền một yêu cầu từ tiến trình client tới tiến trình server
 Yêu cầu được server xử lý
 Truyền đáp ứng cho client
Mô hình truyền tin này liên quan đến việc truyền hai thông điệp và một
dạng đồng bộ hóa cụ thể giữa client và server. Tiến trình server phải nhận
thức được thông điệp được yêu cầu ở bước một ngay khi nó đến và hành
động phát ra yêu cầu trong client phải được tạm dừng (bị phong tỏa) và buộc
tiến trình client ở trạng thái chờ cho tớ khi nó nhận được đáp ứng do server
gửi về ở bước ba.
Mô hình client/server thường được cài đặt dựa trên các thao tác cơ bản là
gửi (send) và nhận (receive).
Quá trình giao tiếp client và server có thể diễn ra theo một trong hai chế
độ: bị phong tỏa (blocked) và không bị phong tỏa (non-blocked).
Chế độ bị phong tỏa (blocked):
Trong chế độ bị phong tỏa, khi tiến trình client hoặc server phát ra lệnh
gửi dữ liệu (send), việc thực thi của tiến trình sẽ bị tạm ngừng cho tới khi tiến

trình nhận phát ra lệnh nhận dữ liệu (receive).
HVTH: Trần Ngọc Chinh
Response message
Request message
Reply Execution
Wait
Server
Client
6
Tiểu luận môn Lập trình mạng
Tương tự đối với tiến trình nhận dữ liệu, nếu tiến trình nào đó (client hoặc
server) phát ra lệnh nhận dữ liệu, mà tại thời điểm đó chưa có dữ liệu gửi tới
thì việc thực thi của tiến trình cũng sẽ bị tạm ngừng cho tới khi có dữ liệu gửi
tới.
Chế độ không bị phong tỏa (non-blocked):
Trong chế độ này, khi tiến trình client hay server phát ra lệnh gửi dữ liệu
thực sự, việc thực thi của tiến trình vẫn được tiến hành mà không quan tâm
đến việc có tiến trình nào phát ra lệnh nhận dữ liệu đó hay không.
Tương tự cho trường hợp nhận dữ liệu, khi tiến trình phát ra lệnh nhận dữ
liệu, nó sẽ nhận dữ liệu hiện có, việc thực thi của tiến trình vẫn được tiến
hành mà không quan tâm đến việc có tiến trình nào phát ra lệnh gửi dữ liệu
tiếp theo hay không.
I.3.2 Các kiến trúc Client/Server
Mô hình Client/Server
Client/Server hai tầng.
Kiến trúc client/server đơn giản nhất là kiến trúc hai tầng. Trong thực tế
hầu hết các kiến trúc client/server là kiến trúc hai tầng. Một ứng dụng hai
tầng cung cấp nhiều trạm làm việc với một tầng trình diễn thống nhất, tầng
này truyền tin với tầng lưu trữ dữ liệu tập trung. Tầng trình diễn thông
thường là client, và tầng lưu trữ dữ liệu là server.

Hầu hết các ứng dụng Internet như là email, telnet, ftp thậm chí là cả Web
là các ứng dụng hai tầng. Phần lớn các lập trình viên trình ứng dụng viết các
ứng dụng client/server có xu thế sử dụng kiến trúc này.
Trong ứng dụng hai tầng truyền thống, khối lượng công việc xử lý được
dành cho phía client trong khi server chỉ đơn giản đóng vai trò như là chương
trình kiểm soát luồng vào ra giữa ứng dụng và dữ liệu. Kết quả là không chỉ
hiệu năng của ứng dụng bị giảm đi do tài nguyên hạn chế của PC, mà khối
lượng dữ liệu truyền đi trên mạng cũng tăng theo. Khi toàn bộ ứng dụng
được xử lý trên một PC, ứng dụng bắt buộc phải yêu cầu nhiều dữ liệu trước
khi đưa ra bất kỳ kết quả xử lý nào cho người dùng. Nhiều yêu cầu dữ liệu
cũng làm giảm hiệu năng của mạng. Một vấn đề thường gặp khác đối với
ứng dụng hai tầng là vấn đề bảo trì. Chỉ cần một thay đổi nhỏ đối với ứng
dụng cũng cần phải thay đổi lại toàn bộ ứng dụng client và server.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
7
Tiểu luận môn Lập trình mạng
Client/Server ba tầng
Ta có thể tránh được các vấn đề của kiến trúc client/server hai tầng bằng
cách mở rộng kiến trúc thành ba tầng. Một kiến trúc ba tầng có thêm một
tầng mới tách biệt việc xử lý dữ liệu ở vị trí trung tâm.
Theo kiến trúc ba tầng, một ứng dụng được chia thành ba tầng tách biệt
nhau về mặt logic. Tầng đầu tiên là tầng trình diễn thường bao gồm các giao
diện đồ họa. Tầng thứ hai, còn được gọi là tầng trung gian hay tầng tác
nghiệp. Tầng thứ ba chứa dữ liệu cần cho ứng dụng. Tầng thứ ba về cơ bản
là chương trình thực hiện các lời gọi hàm để tìm kiếm dữ liệu cần thiết. Tầng
trình diễn nhận dữ liệu và định dạng nó để hiển thị. Sự tách biệt giữa chức
năng xử lý với giao diện đã tạo nên sự linh hoạt cho việc thiết kế ứng dụng.
Nhiều giao diện người dùng được xây dựng và triển khai mà không làm thay
đổi logic ứng dụng.
Tầng thứ ba chứa dữ liệu cần thiết cho ứng dụng. Dữ liệu này có thể bao

gồm bất kỳ nguồn thông tin nào, bao gồm cơ sở dữ liệu như Oracale, SQL
Server hoặc tài liệu XML.
Kiến trúc n-tầng
Kiến trúc n-tầng được chia thành các tầng như sau:
• Tầng giao diện người dùng: quản lý tương tác của người dùng với ứng
dụng
• Tầng logic trình diễn: Xác định cách thức hiển thị giao diện người dùng
và các yêu cầu của người dùng được quản lý như thế nào.
• Tầng logic tác nghiệp: Mô hình hóa các quy tắc tác nghiệp,
• Tầng các dịch vụ hạ tầng: Cung cấp một chức năng bổ trợ cần thiết cho
ứng dụng như các thành phần (truyền thông điệp, hỗ trợ giao tác).
I.3.3 Lập trình phân tán với phương thức triệu gọi từ xa RMI
I.3.3.1 Tổng quan
RMI (Remote Method Invocation) là một cơ chế cho phép một đối tượng
đang chạy trên một máy ảo Java này ( Java Virtual Machine) gọi các phương
thức của một đối tượng đang tồn tại trên một máy ảo Java khác (JVM).
Thực chất RMI là một cơ chế gọi phương thức từ xa đã được thực hiện và
tích hợp trong ngôn ngữ Java. Vì Java là một ngôn ngữ lập trình hướng đối
tượng, nên phương pháp lập trình trong RMI là phương pháp hướng đối
tượng do đó các thao tác hay các lời gọi phương thức đều liên quan đến đối
tượng. Ngoài ra, RMI còn cho phép một Client có thể gửi tới một đối tượng
đến cho Server xử lý, và đối tượng này cũng có thể được xem là tham số cho
lời gọi hàm từ xa, đối tượng này cũng có những dữ liệu bên trong và các
hành vi như một đối tượng thực sự.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
8
Tiểu luận môn Lập trình mạng
So sánh giữ gọi phương thức từ xa với các lời gọi thủ tục từ xa
Gọi phương thức từ xa không phải là một khái niệm mới. Thậm chí trước
khi ra đời lập trình hướng đối tượng phần mềm đã có thể gọi các hàm và các

thủ tục từ xa. Các hệ thống như RPC (Remote Procedure Call) đã được sử
dụng trong nhiều năm và hiện nay vẫn được sử dụng.
Trước hết, Java là một ngôn ngữ độc lập với nền và cho phép các ứng
dụng Java truyền tin với các ứng dụng Java đang chạy trên bất kỳ phần cứng
và hệ điều hành nào có hỗ trợ JVM. Sự khác biệt chính giữa hai mục tiêu là
RPC hỗ trợ đa ngôn ngữ, ngược lại RMI chỉ hỗ trợ các ứng dụng được viết
bằng Java.
Ngoài vấn đề về ngôn ngữ và hệ thống, có một số sự khác biệt căn bản
giữa RPC và RMI. Gọi phương thức từ xa làm việc với các đối tượng, cho
phép các phương thức chấp nhận và trả về các đối tượng Java cũng như các
kiểu dữ liệu nguyên tố (premitive type). Ngược lại gọi thủ tục từ xa không hỗ
trợ khái niệm đối tượng. Các thông điệp gửi cho một dịch vụ RPC được biểu
diễn bởi ngôn ngữ XDR (External Data Representation): dạng thức biểu diễn
dữ liệu ngoài. Chỉ có các kiểu dữ liệu có thể được định nghĩa bởi XDR mới
có thể truyền đi.
I.3.3.2 Mục đích của RMI
• Hỗ trợ gọi phương thức từ xa trên các đối tượng trong
các máy ảo khác nhau
• Hỗ trợ gọi ngược phương thức ngược từ server tới các
applet
• Tích hợp mô hình đối tượng phân tán vào ngôn ngữ
lập trình Java theo một cách tự nhiên trong khi vẫn duy trì các ngữ cảnh
đối tượng của ngôn ngữ lập trình Java
• Làm cho sự khác biệt giữa mô hình đối tượng phân tán
và mô hình đối tượng cục bộ không có sự khác biệt.
• Tạo ra các ứng dụng phân tán có độ tin cậy một cách
dễ dàng
• Duy trì sự an toàn kiểu được cung cấp bởi môi trường
thời gian chạy của nền tảng Java
• Hỗ trợ các ngữ cảnh tham chiếu khác nhau cho các đối

tượng từ xa
• Duy trì môi trường an toàn của Java bằng các trình bảo
an và các trình nạp lớp.
I.3.3.3 Kiến trúc RMI
HVTH: Trần Ngọc Chinh
9
Tiểu luận môn Lập trình mạng
Sự khác biệt căn bản giữa các đối tượng từ xa và các đối tượng cục bộ là
các đối tượng từ xa nằm trên một máy ảo khác. Thông thường, các tham số
đối tượng được truyền cho các phương thức và các giá trị đối tượng được trả
về từ các phương thức thông qua cách truyền theo tham chiếu. Tuy nhiên
cách này không làm việc khi các phương thức gọi và các phương thức được
gọi không cùng nằm trên một máy ảo.
Vì vậy, có ba cơ chế khác nhau được sử dụng để truyền các tham số cho
các phương thức từ xa và nhận các kết quả trả về từ các phương thức ở xa.
Các kiểu nguyên tố (int, boolean, double,…) được truyền theo tham trị. Các
tham chiếu tới các đối tượng từ xa được truyền dưới dạng các tham chiếu cho
phép tất cả phía nhận gọi các phương thức trên các đối tượng từ xa. Các đối
tượng không thực thi giao tiếp từ xa (nghĩa là các đối tượng không thực thi
giao tiếp Remote) được truyền theo tham trị; nghĩa là các bản sao đầy đủ
được truyền đi bằng cách sử dụng cơ chế tuần tự hóa đối tuợng. Các đối
tượng không có khả năng tuần tự hóa thì không thể được truyền đi tới các
phương thức ở xa. Các đối tượng ở xa chạy trên server nhưng có thể được gọi
bởi các đối tượng đang chạy trên client. Các đối tượng không phải ở xa, các
đối tượng khả tuần tự chạy trên các hệ thống client.
Để quá trình truyền tin là trong suốt với người lập trình, truyền tin giữa
client và server được cài đặt theo mô hình phân tầng như hình vẽ dưới đây
Đối với người lập trình, client dường như truyền tin trực tiếp với server.
Thực tế, chương trình client chỉ truyền tin với đối tượng stub là đối tượng ủy
quyền của đối tượng thực sự nằm trên hệ thống từ xa. Stub chuyển cuộc đàm

thoại cho tầng tham chiếu, tầng này truyền tin trực tiếp với tầng giao vận.
Tầng giao vận trên client truyền dữ liệu đi trên mạng máy tính tới tầng giao
vận bên phía server. Tầng giao vận bên phía server truyền tin với tầng tham
HVTH: Trần Ngọc Chinh
Stub & Skeleton
Tham chiếu từ xa
Stub & Skeleton
Tham chiếu từ xa
Tầng giao vận
Chương trình
khách
Chương trình
chủ
Hệ thống
RMI
Kiến trúc ba tầng của RMI
10
Tiểu luận môn Lập trình mạng
chiếu, tầng này truyền tin một phần của phần mềm server được gọi là
skeleton. Skeleton truyền tin với chính server. Theo hướng khác từ server đến
client thì luồng truyền tin được đi theo chiều ngược lại.
Cách tiếp cận có vẻ phức tạp nhưng ta không cần quan tâm đến vấn đề
này. Tất cả đều được che dấu đi, người lập trình chỉ quan tâm đến việc lập
các chương trình có khả năng gọi phương thức từ xa giống như đối với
chương trình cục bộ.
Trước khi có thể gọi một phương thức trên một đối tượng ở xa, ta cần một
tham chiếu tới đối tượng đó. Để nhận được tham chiếu này, ta yêu cầu một
trình đăng ký tên rmiregistry cung cấp tên của tham chiếu. Trình đăng ký
đóng vai trò như là một DNS nhỏ cho các đối tượng từ xa. Một client kết nối
với trình đăng ký và cung cấp cho nó một URL của đối tượng từ xa. Trình

đăng ký cung cấp một tham chiếu tới đối tượng đó và client sử dụng tham
chiếu này để gọi các phương thức trên server.
Trong thực tế, client chỉ gọi các phương thức cục bộ trên trong stub. Stub
là một đối tượng cục bộ thực thi các giao tiếp từ xa của các đối tượng từ xa.
Tầng tham chiếu từ xa thực thi giao thức tầng tham chiếu từ xa cụ thể.
Tầng này độc lập với các đối tượng stub và skeleton cụ thể. Tầng tham chiếu
từ xa có nhiệm vụ hiểu tầng tham chiếu từ xa có ý nghĩa như thế nào. Đôi khi
tầng tham chiếu từ xa có thể tham chiếu tới nhiều máy ảo trên nhiều host.
Tầng giao vận gửi các lời gọi trên Internet. Phía server, tầng giao vận lắng
nghe các liên kết đến. Trên cơ sở nhận lời gọi phương thức, tầng giao vận
chuyển lời gọi cho tầng tham chiếu trên server. Tầng tham chiếu chuyển đổi
các tham chiếu được gửi bởi client thành các tham chiếu cho các máy ảo cục
bộ. Sau đó nó chuyển yêu cầu cho skeleton. Skeleton đọc tham số và truyền
dữ liệu cho chương trình server, chương trình server sẽ thực hiện lời gọi
phương thức thực sự. Nếu lời gọi phương thức trả về giá trị, giá trị được gửi
xuống cho skeleton, tầng tham chiếu ở xa, và tầng giao vận trên phía server,
thông qua Internet và sau đó chuyển lên cho tầng giao vận, tầng tham chiếu ở
xa, stub trên phía client.
I.3.3.4 Cơ chế hoạt động của RMI
Các hệ thống RMI phục vụ cho việc truyền tin thường được chia thành
hai loại: client và server. Một server cung cấp dịch vụ RMI, và client gọi các
phương thức trên đối tượng của dịch vụ này.
Server RMI phải đăng ký với một dịch vụ tra tìm và đăng ký tên. Dịch vụ
này cho phép các client truy tìm chúng, hoặc chúng có thể tham chiếu tới
dịch vụ trong một mô hình khác. Một chương trình đóng vai trò như vậy có
tên là rmiregistry, chương trình này chạy như một tiến trình độc lập và cho
phép các ứng dụng đăng ký dịch vụ RMI hoặc nhận một tham chiếu tới dịch
vụ được đặt tên. Mỗi khi server đựơc đăng ký, nó sẽ chờ các yêu cầu RMI từ
HVTH: Trần Ngọc Chinh
11

Tiểu luận môn Lập trình mạng
các client. Gắn với mỗi đăng ký dịch vụ là một tên được biểu diễn bằng một
xâu ký tự để cho phép các client lựa chọn dịch vụ thích hợp. Nếu một dịch vụ
chuyển từ server này sang một server khác, client chỉ cần tra tìm trình đăng
ký để tìm ra vị trí mới. Điều này làm cho hệ thống có khả năng dung thứ lỗi-
nếu một dịch vụ không khả dụng do một máy bị sập, người quản trị hệ thống
có thể tạo ra một thể hiện mới của dịch vụ trên một hệ thống khác và đăng
ký nó với trình đăng ký RMI.
Các client RMI sẽ gửi các thông điệp RMI để gọi một phương thức trên
một đối tượng từ xa. Trước khi thực hiện gọi phương thức từ xa, client phải
nhận được một tham chiếu từ xa. Tham chiếu này thường có được bằng cách
tra tìm một dịch vụ trong trình đăng ký RMI. Ứng dụng client yêu cầu một
tên dịch vụ cụ thể, và nhận một URL trỏ tới tài nguyên từ xa. Khuôn dạng
dưới đây được sử dụng để biểu diễn một tham chiếu đối tượng từ xa:
rmi://hostname:port/servicename
Trong đó hostname là tên của máy chủ hoặc một địa chỉ IP, port xác định
dịch vụ, và servicename là một xâu ký tự mô tả dịch vụ.
Mỗi khi có được một tham chiếu, client có thể tương tác với dịch vụ từ
xa. Các chi tiết liên quan đến mạng hoàn toàn được che dấu đối với những
người phát triển ứng dụng-làm việc với các đối tượng từ xa đơn giản như làm
việc với các đối tượng cục bộ. Điều này có thể có được thông qua sự phân
chia hệ thống RMI thành hai thành phần, stub và skeleton.
Đối tượng stub là một đối tượng ủy quyền, truyền tải yêu cầu đối tượng
tới server RMI. Cần nhớ rằng mỗi dịch vụ RMI được định nghĩa như là một
giao tiếp, chứ không phải là một chương trình cài đặt, các ứng dụng client
giống như các chương trình hướng đối tượng khác. Tuy nhiên ngoài việc thực
hiện công việc của chính nó, stub còn truyền một thông điệp tới một dịch vụ
RMI ở xa, chờ đáp ứng, và trả về đáp ứng cho phương thức gọi. Người phát
triển ứng dụng không cần quan tâm đến tài nguyên RMI nằm ở đâu, nó đang
chạy trên nền nào, nó đáp ứng đầy đủ yêu cầu như thế nào. Client RMI đơn

giản gọi một phương thức trên đối tượng ủy quyền, đối tượng này quản lý tất
cả các chi tiết cài đặt.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
12
RMI Client application RMI Server
Stub Object
somemethod(…)
Skeleton Object
somemethod(…)
Response
Request
Tiểu luận môn Lập trình mạng
Tại phía server, đối tượng skeleton có nhiệm vụ lắng nghe các yêu cầu
RMI đến và truyền các yêu cầu này tới dịch vụ RMI. Đối tượng skeleton
không cung cấp bản cài đặt của dịch vụ RMI. Nó chỉ đóng vai trò như là
chương trình nhận các yêu cầu, và truyền các yêu cầu. Sau khi người phát
triển tạo ra một giao tiếp RMI, thì anh ta phải cung cấp một phiên bản cài đặt
cụ thể của giao tiếp. Đối tượng cài đặt này được gọi là đối tượng skeleton,
đối tượng này gọi phương thức tương ứng và truyền các kết quả cho đối
tượng stub trong client RMI. Mô hình này làm cho việc lập trình trở nên đơn
giản, vì skeleton được tách biệt với cài đặt thực tế của dịch vụ. Tất cả những
gì mà người phát triển dịch vụ cần quan tâm là mã lệnh khởi tạo (để đăng ký
dịch vụ và chấp nhận dịch vụ), và cung cấp chương trình cài đặt của giao tiếp
dịch vụ RMI.
Với câu hỏi các thông điệp được truyền như thế nào, câu trả lời tương đối
đơn giản. Việc truyền tin diễn ra giữa các đối tượng stub và skeleton bằng
cách sử dụng các socket TCP. Mỗi khi được tạo ra, skeleton lắng nghe các
yêu cầu đến được phát ra bởi các đối tượng stub. Các tham số trong hệ thống
RMI không chỉ hạn chế đối với các kiểu dữ liệu nguyên tố-bất kỳ đối tượng
nào có khả năng tuần tự hóa đều có thể được truyền như một tham số hoặc

được trả về từ phương thức từ xa. Khi một stub truyền một yêu cầu tới một
đối tượng skeleton, nó phải đóng gói các tham số (hoặc là các kiểu dữ liệu
nguyên tố, các đối tượng hoặc cả hai) để truyền đi, quá trình này được gọi là
marshalling. Tại phía skeleton các tham số được khôi phục lại để tạo nên các
kiểu dữ liệu nguyên tố và các đối tượng, quá trình này còn được gọi là
unmarshaling. Để thực hiện nhiệm vụ này, các lớp con của các lớp
ObjectOutputStream và ObjectInputStream được sử dụng để đọc và ghi nội
dung của các đối tượng.
Sơ đồ gọi phương thức của các đối tượng ở xa thông qua lớp trung gian
được cụ thể hoá như sau:
HVTH: Trần Ngọc Chinh
13
Tiểu luận môn Lập trình mạng
• Ta có đối tượng C1 được cài đặt trên máy C. Trình biên dịch rmic.exe
sẽ tạo ra hai lớp trung gian C1_Skel và C1_Stub. Lớp C1_Stub sẽ được đem
về máy A. Khi A1 trên máy A gọi C1 nó sẽ chuyển lời gọi đến lớp C1_Stub,
C1_Stub chịu trách nhiệm đóng gói tham số, chuyển vào không gian địa chỉ
tương thích với đối tượng C1 sau đó gọi phương thức tương ứng.
• Nếu có phương thức của đối tượng C1 trả về sẽ được lớp C1_Skel đóng
gói trả ngược về cho C1_Stub chuyển giao kết quả cuối cùng lại cho A1. Nếu
khi kết nối mạng gặp sự cố thì lớp trung gian Stub sẽ thông báo lỗi đến đối
tượng A1. Theo cơ chế này A1 luôn nghĩ rằng nó đang hoạt động trực tiếp
với đối tượng C1 trên máy cục bộ.
• Trên thực tế, C1_Stub trên máy A chỉ làm lớp trung gian chuyển đổi
tham số và thực hiện các giao thức mạng, nó không phải là hình ảnh của đối
tượng C1. Để làm được điều này, đói tượng C1 cần cung cấp một giao diện
tương ứng với các phương thức cho phép đối tượng A1 gọi nó trên máy A.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
Computer B
Computer A

A
1
A
2
C1- stub
B1_stub
Computer C
C1

Skel
C
1
B
1
B1

Skel
14
Tiểu luận môn Lập trình mạng
CHƯƠNG II ĐỒNG BỘ HÓA THỜI GIAN
TRONG HỆ PHÂN TÁN
II.1 Thời gian lôgic và trật tự sự kiện từng phần.
Trong các hệ tin học tập trung, vấn đề đồng bộ hóa được giải quyết thông
qua cơ chế loại trừ tương hỗ. Cơ chế này cho phép xác lập trật tự hoàn toàn
các sự kiện. Tuy nhiên, trong thực tế một số hệ thống khi đồng bộ hóa chỉ đòi
hỏi trật tự từng phần. Chính vì vậy, trật tự hóa từng phần giữa các sự kiện mà
tiến trình của nó cần phải đồng bộ là vấn đề cần phải quan tâm giải quyết.
Trong hệ phân tán, việc đồng bộ hóa chủ yếu yêu cầu thiết lập một trật tự
giữa các sự kiện. Giữa các trạm khác nhau, trật tự đó có thể thể hiện thông
qua việc trao đổi các thông điệp với nhau.

Trở lại năm 1979, Lamport đã đưa ra rằng hai sự kiện từ các trạm khác
nhau chỉ có thể có trật tự nếu chúng được tách rời với nhau bằng cách gửi và
nhận thông điệp. Ngược lại, cho dù một sự kiện xảy ra trước sự kiện khác
theo thời gian, không có cách nào cho sự kiện thứ hai có thể quan sát trật tự
này và vì vậy, không có cách nào cho sự chính xác của nó phụ thuộc vào nó.
Giả định ở đây là không có sự quan sát bên ngoài của trật tự sự kiện. Nếu sự
chính xác của hệ thống phụ thuộc vào trật tự được quan sát bởi con người, ví
dụ, thì sự quan sát Lamport không áp dụng. Tuy nhiên, sự chính xác trật tự
chỉ phục thuộc vào sự đồng bộ bên trong của các sự kiện và vì thế định nghĩa
của Lamport có thể áp dụng.
Giả sử rằng ta có thể xác định một trật tự giữa các sự kiện của hệ phân tán
nhờ vào quan hệ “có trước” (→):
HVTH: Trần Ngọc Chinh

a
P
2.
a “có trước” b (a

b)

b
Q

3.
a
P
a “xảy ra trước” c (a

c) - bắc cầu -


b
Q

c



a
b
P
1.
a “có trước” b (a

b)
15
Tiểu luận môn Lập trình mạng
Bây giờ ta xem xét về trật tự sự kiện:
Trật tự từng phần của các sự kiện:
P1 → P2 → P3, và
Q1 → Q2 → Q3
Nếu P1 là sự kiện phát thông điệp và Q2 là sự kiện nhận tương ứng thì:
P1 → Q2
Trật tự các sự kiện được định nghĩa như sau:
Nếu A và B là hai sự kiện của cùng một trạm và A xảy ra trước B thì ta có
A→B.
Nếu A là phát thông điệp từ một trạm nào đó và B là nhận thông điệp thì
ta có A→B.
Nếu A→B và B→C, thì A→C.
Nếu hai sự kiện A và B xảy ra ở hai tiến trình riêng biệt và không trao đổi

thông điệp thì ta không thể nói A→ B hay B→ A. Các tiến trình này được
gọi là song song (A||B)
II.2 Gắn thời gian lôgic với các sự kiện
Các đồng hồ lôgic: gán một số cho mỗi sự kiện cục bộ nhưng không liên
quan đến thời gian vật lý.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
P
1
P
2
P
3
Q
1
Q
2
Q
3
P
Q
P
1
P
2
P
3
Q
1
Q
2

Q
3
P
Q
Thông điệp
16
Tiểu luận môn Lập trình mạng
Hệ thống các đồng hồ lôgic phải chính xác :
Hay nói cách khác:
Làm thế nào chúng ta có thể thực thi các đồng hồ thỏa mãn Điều kiện
Đồng hồ? Bằng thuật toán đóng dấu thời gian của Lamport – cung cấp một
tập hợp các quy luật thực thi đơn giản.
II.3 Thuật toán đóng dấu thời gian của Lamport
Khái quát:
+ Thuật toán là sự suy rộng của Hàng đợi tập trung cho việc cài đặt phân
tán.
+ Thuật toán này được Lamport (1978) đưa ra, nó sử dụng cơ chế đóng dấu
thời gian cho việc đồng bộ các đồng hồ lôgic.
Các giả định:
+ Chúng ra giả định mô hình mạng kết nối hoàn toàn trong đó các tiến trình
liên lạc thông qua các kênh FIFO tin cậy. Tức là, các thông điệp không
thể sắp xếp lại theo trật tự khác.
+ Các giả định được thực thi một cách dễ dàng ở tầng giao vận.
Các kiểu thông điệp:
+ (REQ, C
i
, i) : Một yêu cầu cho việc truy cập vào miền găng CS của tiến
trình Pi. Yêu cầu này được phát đi cho tất các các tiến trình khác.
+ (REP, C
i

, i) : Hồi âm từ tiến trình Pi cho tiến trình Pj khi Pi nhận được
yêu cầu từ Pj.
+ (REL, C
i
, i) : Thông điệp giải phóng từ Pi thông báo cho biết nó đã rời
khỏi CS. Thông điệp này được gửi cho tất cả các tiến trình khác.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
17
∀ sự kiện a,b : nếu a

b thì C(a) < C(b)
Điều kiện đồng hồ

a
Pi

b
Pj

c
Ci (a) < Cj (b) và Cj (b) < Cj (c)
Tiểu luận môn Lập trình mạng
Các biến tiến trình:
+ C
i
: Đồng hồ cục bộ của Pi, khởi tạo từ 0.
+ q
i
: Hàng đợi [1 … n] chứa các thông điệp.
Thuật toán:

+ Khi một tiến trình tại trạm S
i
muốn thi hành đoạn găng, nó sẽ gửi thông
điệp REQ có đánh dấu thời gian cho tất cả các trạm trong hệ thống kể cả
trạm S
i
.
+ Mỗi trạm duy trì một hàng đợi chứa các thông điệp yêu cầu được sắp xếp
theo trật tự các dấu thời gian; các đồng hồ logic và quan hệ trật tự toàn
cục được sử dụng để gắn các dấu thời gian.
+ Khi một trạm nhận được yêu cầu, nó sẽ đưa thông điệp đó vào hàng đợi
yêu cầu của nó theo thứ tự dấu thời gian và gửi một thông điệp trả lời
REP. Nếu cần, quan hệ trật tự toàn cục được sử dụng để phá vỡ các sự
ràng buộc.
+ Ý tưởng chung là một tiến trình không thể thi hành đoạn găng của nó cho
đến khi nó nhận được trả lời từ tất cả các trạm khác. Các thông điệp trả
lời sẽ “flush out” các yêu cầu bất kỳ từ các tiến trình khác, để chúng ta
biết hàng đợi được cập nhật.
+ Đặc biệt hơn nữa, một trạm thi hành miền găng của nó khi:
1)Nhận được thông điệp trả lời từ tất cả các trạm còn lại và
2)Yêu cầu REQ của nó là ở trên đỉnh của hàng đợi cục bộ của nó.
+ Khi một trạm hoàn thành miền găng của nó, nó sẽ gửi khuyến nghị giải
phóng REL đến tất cả các trạm. Yêu cầu của nó được loại khỏi tất cả các
hàng đợi tại thời điểm này. Nếu các trạm khác đang chờ để thi hành miền
găng của chúng, một trong các trạm đó bây giờ có thể bắt đầu thực hiện
miền găng của mình.
+ Hoạt động: 3(N-1) thông điệp cần thiết cho mỗi miền găng được thi hành.
(N-1) thông điệp REQ, (N-1) thông điệp REP và (N-1) thông điệp REL.
+ Độ trễ đồng bộ: T (trong đó T thời gian trung bình truyền thông điệp).
Khi nhận được thông điệp giải phóng, tiến trình tiếp theo có thể bắt đầu

thi hành.
+ Loại trừ tương hỗ là đạt được: Các dấu thời gian là duy nhất, vì vậy tất cả
các hàng đợi sẽ giữ các yêu cầu trong cùng một thứ tự. Chỉ một tiến trình
duy nhất sẽ nằm ở đỉnh của các hàng đợi.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
18
Tiểu luận môn Lập trình mạng
Thuật toán yêu cầu của P
i
:


trong đó
– timestamp( (m, c, i ) ) = (c, i)
– (c, i) < (d, j) nếu c < d hoặc ( c = d và i < j )
Thuật toán nhận thông điệp của P
i
:
II.4 Cải tiến thuật toán Lamport (Thuật toán Ricart và Agrawala)
− Mục tiêu là để giảm việc chuyển thông điệp bằng cách kết hợp các thông
điệp REL và REP.
− Nếu một trạm đang thi hành miền găng khi một yêu cầu REQ đến, hoặc
nếu yêu cầu đang chờ của chính nó có dấu thời gian sớm hơn, nó không đáp
HVTH: Trần Ngọc Chinh
19
ci ← ci + 1 ;
broadcast (REQ, ci, i) ;
qi [i] ← (REQ, ci, i) ;
wait


∀ j = i timestamp(qi[i]) < timestamp(qi[j]) ;
< CSi >
ci ← ci + 1 ;
broadcast (REL, ci, i) ;
qi [i] ← (REL, ci, i) ;
on receipt
of (REQ, k, j) begin
ci ← max(ci , k) + 1 ;
qi [j] ← (REQ, k, j) ;
send(REP, ci, i) to j ;
end ;
of (REL, k, j) begin
ci ← max(ci , k) + 1 ;
qi [j] ← (REL, k, j) ;
end ;
of (REP, k, j) begin
ci ← max(ci , k) + 1 ;
if type of (qi [j]) = REQ then
qi [j] ← (REP, k, j) ;
end ;
Tiểu luận môn Lập trình mạng
ứng yêu cầu đó ngay lập tức. Thay vào đó, nó chờ cho đến khi nó ra khỏi
miền găng của nó. Tại thời điểm đó, nó có thể gửi một thông điệp hồi âm/giải
phóng đến tất cả các yêu cầu đang chờ.
− Một trạm sẽ phải chờ cho đến khi nó nhận được trả lời từ tất cả các trạm
còn lại trước khi đi vào miền găng của nó, và yêu cầu của nó vẫn phải còn
nằm ở đỉnh của hàng đợi.
− Thuật toán này yêu cầu 2(N-1) thông điệp: một nửa cho các yêu cầu, nửa
còn lại để trả lời.
− Các thời gian lôgic được tạo ra như trong thuật toán Lamport (Hàng đợi

phân tán).
Phần yêu cầu của Pi :
+ Gửi đi thông điệp REQ cho tất cả các tiến trình như trong thuật toán
Lamport.
+ Truy cập vào CS
i
sau khi P
i
nhận được thông điệp ACK từ tất cả các tiến
trình khác.
Phần thu của P
i
khi nhận được thông điệp REQ từ P
j
:
1. Nếu P
i
không muốn truy cập vào miền găng CS
i
của nó (nó chưa gửi đi
thông điệp REQ), thì P
i
trả lời với thông điệp ACK.
2. Nếu P
i
đang ở trong miền găng CS
i
thì Pi hoãn lại việc hồi âmcho đến khi
nó rời khỏi miền găng CS
i

.
3. Nếu Pi muốn truy cập vào miền găng CS
i
(nó đã gửi cho tất cả các tiến
trình khác thông điệp REQ), thì P
i
so sánh thời gian lôgic t
i
của thông điệp
yêu cầu của chính nó với thời gian lôgic t
j
của yêu cầu từ P
j
:
– Nếu t
i
> t
j
thì P
i
trả lời với thông điệp ACK.
– Nếu t
i
< t
j
thì P
i
hoãn lại việc hồi âm (cho đến sau khi Pi kết thúc CS tiếp
theo).
Các xung đột được giải quyết nhờ vào yêu cầu “sớm hơn”, được xác định bởi

các thời gian lôgic.
So sánh các thuật toán
− Cả hai thuật toán: Thỏa mãn đặc tính loại trừ tương hỗ và không đói.
− Số lượng các thông điệp vào/ra miền găng:
+ Lamport: 3(N-1)
Ricart and Agrawala: 2(N-1)
HVTH: Trần Ngọc Chinh
20
Tiểu luận môn Lập trình mạng
CHƯƠNG III CÀI ĐẶT THUẬT TOÁN LAMPORT
TRÊN n SERVER (n > 3)
III.1 Yêu cầu bài toán
• Viết chương trình cài đặt thuật toán Lamport trên n
SERVER, n>3.
• Xây dựng đa server theo kiểu ngang hàng và có khả
năng phát và nhận thông điệp.
• Xây dựng cấu trúc các loại thông điệp trao đổi giữa
các server.
• Xây dựng đoạn chương trình sắp xếp các thông điệp
đến căn cứ vào giá trị đồng hồ Lamport.
• Xây dựng chương trình quan sát trình tự sắp xếp tại
các server trên màn hình.
III.2 Giải quyết bài toán
III.2.1Hướng giải quyết bài toán
Sử dụng thuật toán loại trừ tương hỗ để giải quyết yêu cầu của bài toán.
Nguyên lý của phương pháp này được khái quát như sau:
 Một tiến trình nào đó gửi thông điệp để yêu cầu sử dụng tài nguyên, một
tiến trình sử dụng xong tài nguyên nào đó truyền một thông tin giải phóng
khi nó ngừng chiếm dụng.
 Trong các hệ phân tán, chương trình cung cấp nằm trên một trạm và các

tiến trình đề nghị lại ở trên các trạm khác, các yêu cầu và khuyến nghị
giải phóng được truyền cho các chương trình cung cấp thông qua hình
thức thông điệp, chuyển theo các kênh của hệ thống viễn thông. Chính vì
vậy nhu cầu sắp xếp các yêu cầu này theo một trật tự nhất định nào đó
luôn luôn được đặt ra.
 Nếu chỉ có một thông điệp đến chương trình cung cấp thì trật tự đến thể
hiện một trật tự chặt chẽ. Ngược lại nếu có nhiều thông điệp đến cùng
một lúc thì việc sắp xếp chúng phải theo kiểu loại trừ trương hỗ trong
hàng đợi cục bộ của trạm có chứa chương trình cung cấp. Điều đó cũng
cho phép ta có được một trật tự chặt chẽ.
Trật tự có được tại trạm cung cấp có thể không giống như trật tự phát, nếu
thời gian truyền không được cố định. Trường hợp này khá phổ biến trong
mạng máy tính. Nhưng nếu ta muốn xử lý các thông điệp theo trình tự không
tính tới thời gian truyền, thì cần phải tính đến một trật tự tổng quát của các
lần truyền thông điệp từ các trạm khác nhau.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
21
Tiểu luận môn Lập trình mạng
III.2.2Xây dựng cấu trúc các loại thông điệp trao đổi giữa các server
(REQ, Ci, i) : Một yêu cầu cho việc truy cập vào miền găng CS của tiến trình
Pi. Yêu cầu này được phát đi cho tất các tiến trình khác.
(REP, Ci, i) : Hồi âm từ tiến trình Pi cho tiến trình Pj khi Pi nhận được yêu
cầu từ Pj.
(REL, Ci, i) : Thông điệp giải phóng từ Pi thông báo cho biết nó đã rời khỏi
CS. Thông điệp này được gửi cho tất cả các tiến trình khác.
Thiết kế cấu trúc chung của các thông điệp:
Lamport @$ ServerRecei "|" ServerSend "|” CodeMess "|” Data $@
Trong đó:
• Lamport: Trường giá trị của đồng hồ Lamport
• ServerRecei: Trường tên Server nhận dữ liệu

• ServerSend: Trường tên Server gửi dữ liệu
• CodeMess: Trường thể hiện mã loại thông điệp, gồm có REQ
(REQUEST - yêu cầu vào đoạn găng), REP (REPLY – trả lời chấp
nhận yêu cầu), REL (RELEASE – giải phóng các yêu cầu đã bị trì
hoãn), ngoài ra còn có một số mã khác: CON (CONNECTION – mã
yêu cầu kết nối), DIS (DISCONNECTION – mã yêu cầu ngắt kết nối).
• Data: Lưu trữ phần dữ liệu chính của thông điệp cần gửi (nếu có)
III.2.3Cách xác định giá trị đồng hồ logic
Bước 1: Tất cả các máy (tiến trình - Pi) sử dụng một bộ đếm (đồng hồ -
Ci) với giá trị khởi tạo là 0.
Bước 2: Trước khi xử lý một sự kiện (gửi, nhận hoặc ngắt), Pi xử lý như
sau: tăng bộ đếm và gán cho mỗi sự kiện, như là thời gian đánh dấu
(timestamp) của nó.
Ci = Ci + d (d>0, thường d=1)
Bước 3: Mỗi thông điệp mang giá trị đồng hồ của tiến trình gửi nó tại thời
điểm gửi. Khi Pi nhận một thông điệp với timestamp C
msg
, nó xử lý như sau:
1. Ci = Max(C
i
, C
msg
)
2. Quay về Bước 2.
HVTH: Trần Ngọc Chinh
22
Tiểu luận môn Lập trình mạng
3. Phát lại thông điệp.
Đồng hồ logic tại bất kỳ tiến trình nào là ngày càng tăng đơn giản.
Các thời gian đánh dấu Lamport (Lamport timestamps)

Ví dụ về thời gian logic Lamport
HVTH: Trần Ngọc Chinh
23
Trạm 1
Trạm 2
Trạm 3
Trạm 4
0
1
0
0
2
2
3
3
4
5
5
6
7
8
9 10
7
Thời gian vật lý
n
Giá trị đồng hồ.
timestamp
Thông điệp
0
1

2
3
4
6
8
7
Các sự kiện logic đồng thời
Tiểu luận môn Lập trình mạng
III.3 Kết quả chạy chương trình
HVTH: Trần Ngọc Chinh
24

×