Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (38.46 KB, 2 trang )
Mẹ tôi chỉ có một mắt. Tôi không thích bà ấy, bà ấy chỉ khiến tôi lúng túng
và bối rối. Mẹ tôi có cửa hàng nhỏ ở một khu chợ trời. Bà mua những thứ lặt
vặt tầm thường hay thậm chí là cỏ dại về bán để kiếm tiền trang trải nhu cầu
trong gia đình, và càng như thế, tôi lại càng xấu hổ.
Một ngày nọ khi tôi học tiểu học, tôi nhớ rằng, đó là một ngày hội thể thao
và mẹ tôi đã tới. Tôi rất lúng túng. Tại sao mẹ lại làm thế với tôi? Tôi ném
về phía mẹ cái nhìn căm ghét và chạy đi. Ngày hôm sau tới trường "Bạn
mẹ chỉ có một mắt à?", và họ chế giễu tôi.
Tôi ước gì mẹ tôi biến mất khỏi thế giới này, và tôi đã nói với mẹ: "Mẹ, tại
sao mẹ chỉ có một mắt? mẹ chỉ khiến con biến thành trò cười. Tại sao mẹ
không biến mất?". Mẹ tôi không trả lời.
Tôi nghĩ là tôi đã cảm thấy mình có gì đó xấu xa, nhưng cùng lúc đó, tôi lại
thấy thoải mái khi cho rằng, tôi đã nói điều mình lúc nào cũng muốn bộc lộ.
Có lẽ đó nên mẹ không trừng phạt tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng, mình đã
làm tổn thương bà ấy quá lớn.
Đêm đó tôi tỉnh giấc, và đi tới phòng bếp để uống nước. Mẹ tôi ngồi đó,
đang khóc, rất lặng lẽ, như thể bà sợ sẽ đánh thức tôi. Tôi nhìn mẹ rồi xoay
lưng bỏ đi. Điều tôi nói với mẹ lúc ban ngày cũng khiến tôi day dứt đôi
phần. Mặc dù vậy, tôi vẫn ghét mẹ tôi, người đã khóc âm thầm chỉ với một
con mắt. Nên tôi tự nhủ với mình rằng, tôi sẽ trưởng thành, sẽ thành công, vì
tôi ghét người mẹ một mắt của tôi, ghét sự nghèo khổ đến tuyệt vọng của
chúng tôi.
Sau đó, tôi đã rất cố gắng học tập. Tôi chia tay mẹ và tới Seoul tiếp tục miệt
mài sách vở, tôi đã đỗ vào Đại học Seoul với tất cả sự tự tin và nỗ lực tôi có.
Rồi, tôi kết hôn, tôi mua một ngôi nhà cho mình, và tôi có con. Giờ đây, tôi
sống hạnh phúc như một người đàn ông thực sự thành công. Tôi thích nơi
đây vì đó là nơi không bao giờ nhắc tôi nhớ về người mẹ một mắt của mình.
Hãy luôn có hiếu với cha mẹ để khi họ ra đi ta không phải hối tiếc một điều
gì cả.
Niềm hạnh phúc cứ ngày một nhân lên, lớn hơn nữa, cho tới khi có một
người không mong đợi tới gặp tôi. "Cái gì cơ? Ai cơ?" Đó là mẹ tôi, vẫn là