Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (34.37 KB, 2 trang )
Tình thương với những trẻ em lang thang cơ nhỡ
1/Mở bài
"Trẻ em như búp trên cành
Biết ăn, biết ngủ, biết học hành là ngoan"
Sinh thời, Bác Hồ của chúng ta rất yêu thương và quan tâm đến thanh thiếu niên đặc biệt là
các em nhi đồng. Các em luôn được tạo mọi điều kiện để vui chơi và học tập, vô tư hồn
nhiên như chính tuổi thơ của mình vậy. Ngày nay, trường lớp được đầu tư xây dựng khang
trang nhiều hơn, trẻ em được đến trường học tập vui chơi cùng bạn bè, thầy cô. Nhưng bên
cạnh đó, chúng ta không khỏi xót xa thương cảm khi bắt gặp những em bé phải lao động để
lo chén cơm, manh áo từng ngày cùng với những sấp vé số trên tay hay những tờ báo đi
khắp phố phường bán rong, và thấp thoáng ở đâu đó những hình ảnh nhỏ nhắn của các em
trong những bãi rác để tìm phế liệu bán kiếm tiền. Chúng ta sẽ suy nghĩ gì khi chính chúng
ta chứng kiến những cảnh tượng cảm động ấy?
2/Thân bài
Vâng hình ảnh trẻ em lang thang, cơ nhở, mồ côi có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, kiếm
sống ở các thành phố, thị trấn đã và đang được các cơ quan ban ngành chú trọng và quan
tâm nhiều hơn với những trung tâm bão trợ trẻ em, hay làng SOS đã được đầu tư xây
dựng với quy mô ngầy càng mở rộng. Chính những nơi đây đã trở thành mái ấm tình thương
là "một đại gia đình" cho các em có thể vui chơi, học tập, rèn luyện để trở thành những công
dân tốt, sống lành mạnh và không là gánh nặng cho xã hội.
"Trong đêm một bàn chân đứa bé xiếu lang thang trên đường, ánh mắt buồn nghẹn ngào
của em, em rất buồn vì không biết đi, đi về đâu. Cuộc sống mưu sinh chỉ làm em qua cơn
đói từng ngày, vì em không cha vì em đã mất mẹ đau thương vẫn là đau thương". Xa xa đâu
đó vẫn còn văng vẵng lời bài hát "đứa bé" của nhạc sĩ Minh Khang làm cho chúng ta không
khỏi xúc động, lòng người không khỏi da diết với nỗi lòng đau nhói, quặng thắt từng cơn khi
những hình ảnhđứa bé lang thang trong đêm tối để rồi không định hướng được tương lai
cũng như không biết đi về đâu tron đêm tối lạnh giá. Gia đình ư? Người thân ư? không. Em
không có gia đình và chẳng có người thân, ba mẹ đã bỏ em ra đi mà không trở về nữa. Biết
trách ai đây! có lẽ các em đã cố nén đi nỗi bất hạnh để đau thương đêm ngày thành thương
đau. Thử hỏi cộc đời này còn có trái tim nào sắt đá hơn nữa, khi nghe giọng nói cảm động
nhưng trong sáng và ấm áp của các em cất lên:"Bác ơi! mua giúp con vài tấm vé số đi chú"