Tải bản đầy đủ (.doc) (15 trang)

So sánh về cơ chế tổ chức và hoạt động của Ngân hàng nhà nước Việt Nam với Cục dự trữ liên bang Mỹ (FED) và Ngân hàng trung ương Châu Âu (ECB)

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (225.95 KB, 15 trang )

so sánh SBV,FED,ECB
So sánh về cơ chế tổ chức và hoạt động của Ngân hàng nhà nước Việt
Nam với Cục dự trữ liên bang Mỹ (FED) và Ngân hàng trung ương Châu Âu
(ECB)
Tiêu chí SBV
(The State Bank of
Vietnam)
FED
(Federal Reserve
System)
ECB
(European Central
Bank)
Thành lập Ngày 6/5/1951 theo
sắc lệnh 15/SL do
chủ tịch Hồ Chí
Minh ký.
Năm 1913 theo
Federal Reserve
Act được Quốc hội
Mỹ thông qua.
Năm 1998 theo
Hiệp định
Amsterdam được
Liên minh châu Âu
thông qua
Vị trí Là cơ quan của
Chính phủ và là
Ngân hàng trung
ương của nước
Cộng hòa


xã hội chủ nghĩa
Việt Nam.
Là cơ quan độc lập
với Chính phủ và
quốc hội Mỹ.
Là một cơ quan của
liên minh châu Âu,
độc lập với chính
phủ và quốc
hội các nước thành
viên.
Nhiệm vụ Phát hành tiền tệ,
quản lý tiên tế,
tham mưu các
chính sách liên
quan
đến tiền tệ cho
Chính phủ Việt
Nam, quản lý hoạt
động các ngân hàng
thương mại.
Thực thi chính sách
tiền tệ, giám sát và
quản lý các tổ chức
tín
dụng, duy trì sự ổn
định của hệ thống
tài chính Mỹ.
Chịu trách nhiệm
về chính sách tiền

tệ của 13 nước
thành viên với
nhiệm vụ chính là
ổn định giá trị đồng
Euro.
Các ngân hàng
thành viên
Gồm Ngân hàng
Nhà nước Việt
Nam và các chi
nhánh ở các tỉnh,
thành
phố
Gồm 12 ngân hàng
dự trữ liên bang và
các ngân hàng
thành viên.
Gồm Ngân hàng
Trung ương Châu
Âu và ngân hàng
trung ương các
quốc gia
thành viên
Ngân sách hoạt
động
Được sử dụng các
khoản thu để trang
trải chi phí hoạt
động của mình,
chênh lệch thu chi

sau khi trích quỹ
được nộp Ngân
sách nhà nước.
Độc lập về tài
chính, doanh thu
đến từ tiền lãi của
các tài sản
nắm giữ
Được tổ chức như
một công ty cổ
phần với cổ phần
do các ngân hàng
thành viên nắm giữ.
Lãnh đạo Thống đốc Ngân Chủ tịch hội đồng Chủ tịch Ngân hàng
hàng nhà nước Việt
Nam do quốc hội
bầu, là thành viên
Chính phủ ngang
bộ trưởng.
thống đốc do Tổng
thống chỉ định
do Liên minh châu
Âu chỉ định.
Bộ máy tổ chức Hội đồng tư vấn
chính sách tiền tệ
quốc gia, Thống
đốc và các Vụ
trưởng
Hội đồng thống
đốc, Giám đốc các

ngân hàng dự trữ,
Hội đồng thị
trường mở.
Ban giám đốc, Ủy
ban trung ương
Đồng tiền phát
hành
Việt Nam Đồng Federal Reserve
Note (hay còn gọi
là đô la Mỹ)
Euro
Tính độc lập (bao
gồm độc lập về
việc lựa chọn công
cụ và độc lập
về lựa chọn mục
tiêu khi thực thi
chính sách tiền tệ)
Thấp do trực thuộc
và phải nhận chỉ thị
từ Chính phủ (các
chính
sách cũng phải có
Chính phủ quyết),
ngân sách hoạt
động cũng do
Chính phủ xét
duyệt
Cao do hoạt động
độc lập với chính

phủ (để thanh đổi
quy chế của FED
quốc hội thậm chí
phải sửa đổi hiến
pháp), các lãnh đạo
có nhiệm
kì dài và không
được tái cử, ngân
sách hoạt động độc
lập.
Cao nhất do chỉ
chịu tác động từ
hiệp ước Maastricht
(muốn thay đổi
hiệp ước này cần có
sự đồng ý của tất cả
các thành viên)
Quốc hội quyết
định mức lạm phát
hàng năm, Chính
phủ quyết định các
mục tiêu về cung
ứng tiền, còn Ngân
hàng Nhà nước
quyết định áp dụng
công cụ phù hợp để
thực thi mục tiêu
đó.
Hoàn toàn độc lập
trong việc lựa chọn

mục tiêu và các
công cụ sử
dụng để thực thi
chính sách tiền tệ.
Các công cụ sử
dụng điều hành
chính sách tiền tệ
Nghiệp vụ thị
trường mở.
Tỉ lệ tái chiết khấu. Tỉ lệ dữ trữ bắt
buộc.
.
-
-
The European Central Bank (ECB) is the institution of the European Union (EU)
which administers the monetary policy of the 17 EUEurozone member states. It is
thus one of the world's most important central banks. The bank was established by
the Treaty of Amsterdam in 1998, and is headquartered in Frankfurt, Germany. The
current President of the ECB is Jean-Claude Trichet, former president of the Banque
de France.
Contents
[hide]
1 History
2 Powers and objectives
3 Organisation
4 Independence and future
5 Location
6 See also
7 References
8 External links

[edit]History
Further information: History of the euro
The European Central Bank is the de facto successor of the European Monetary
Institute (EMI). The EMI was established at the start of the second stage of the
EU's Economic and Monetary Union (EMU) to handle the transitional issues of states
adopting the euro and prepare for the creation of the ECB and European System of
Central Banks (ESCB). The EMI itself took over from the earlier European Monetary
Co-operation Fund (EMCF).
[1]
Wim Duisenberg, first President of the ECB.
The ECB formally replaced the EMI on 1 June 1998 by virtue of the Treaty on
European Union (TEU, Treaty of Maastricht), however it did not exercise its full
powers until the introduction of the euro on 1 January 1999, signalling the third stage
of EMU. The bank was the final institution needed for EMU, as outlined by the EMU
reports of Pierre Werner and President Jacques Delors.
[1]
It was established on 1 June
1998.
[2]
The first President of the Bank was Wim Duisenberg, the former president of
the Dutch central bankand the European Monetary Institute. While Duisenberg had
been the head of the EMI (taking over from Alexandre Lamfalussy of Belgium) just
before the ECB came into existence, the French government wanted Jean-Claude
Trichet, former head of French central bank, to be the ECB's first president. The
French argued that since the ECB was to be located in Germany, its President should
be French. This was opposed by the German, Dutch and Belgian governments who
saw Duisenberg as a guarantor of a strong euro.
[3]
Tensions were abated by a
gentleman's agreement in which Duisenberg would stand down before the end of his

mandate, to be replaced by Trichet, an event which occurred in November 2003.
There had also been tension over the ECB's Executive Board, with the United
Kingdom demanding a seat even though it had not joined the Single Currency.
[3]
Under pressure from France three seats were assigned to the largest
members, France, Germany, Italy and Spain. Despite such a system of appointment
the board asserted its independence early on in resisting calls for interest rates and
future candidates to it.
[3]
When the ECB was created, it covered a Eurozone of eleven members. Since
then, Greece joined in January 2001, Slovenia in January 2007, Cyprus and Malta in
January 2008, Slovakia in January 2009, and Estonia in January 2011, enlarging the
bank's scope and the membership of its Governing Council.
[1]
On December 1, 2009 Treaty of Lisbon entered into force, ECB according to the
article 13 of TEU, gained official status of an EU institution.
[edit]Powers and objectives
The ECB has the exclusive right to authorise issuance of banknotes.
The primary objective of the ECB is to maintain price stability within the Eurozone,
or in other words to keep inflation low. The Governing Council defined price stability
as inflation (Harmonised Index of Consumer Prices) of below, but close to, 2%.
[4]
Unlike for example the United States Federal Reserve Bank, the ECB has only one
primary objective with other objectives subordinate to it.
The key tasks of the ECB are to define and implement the monetary policy for the
Eurozone, to conduct foreign exchange operations, to take care of theforeign
reserves of the European System of Central Banks and promote smooth operation of
the financial market infrastructure under the Target payments system
[5]
and being

currently developed technical platform for settlement of securities in Europe
(TARGET2 Securities). Furthermore, it has the exclusive right to authorise the
issuance of euro banknotes. Member states can issue euro coins but the amount must
be authorised by the ECB beforehand (upon the introduction of the euro, the ECB also
had exclusive right to issue coins
[5]
).
In U.S. style central banking, liquidity is furnished to the economy primarily through
the purchase of Treasury bonds by the Federal Reserve Bank. Because the European
Community does not have system-wide bonds backed by a system-wide taxation
authority, it uses a different method. Member banks, of which there are several
thousand, bid for short term repo contracts of two weeks' to three months' duration.
The member banks in effect borrow cash and must pay it back; the short durations
allow interest rates to be adjusted continually. When the repo notes come due the
participating banks bid again. An increase in the quantity of notes offered at auction
allows an increase in liquidity in the economy. A decrease has the contrary effect. The
contracts are carried on the asset side of the European Central Bank's balance sheet
and the resulting deposits in member banks are carried as a liability. In lay terms, the
liability of the central bank is money, and an increase in deposits in member banks,
carried as a liability by the central bank, means that more money has been put into the
economy.
[6]
To qualify for participation in the auctions banks must be able to offer proof of
appropriate collateral in the form of loans to other entities. These can be the public
debt of member states, but a fairly wide range of private banking securities are also
accepted.
[7]
The fairly stringent membership requirements for the European Union,
especially with regard to sovereign debt as a percentage of each member state's Gross
Domestic Product, are designed to insure that assets offered to the bank as collateral

are, at least in theory, all equally good, and all equally protected from the risk of
inflation. The economic and financial crisis that began in 2008 has revealed some
relative weaknesses in the sovereign debt of such member countries as Greece,
Portugal, Ireland and Spain.
[8]
These securities are not limited to the countries of issue,
but held in many cases by banks in other member states. To the extent that the banks
authorized to borrow from the ECB have compromised collateral, their ability to
borrow from the ECB—and thus the liquidity of the economic system—is impaired.
This threat has drawn the ECB into rescue operations. But weak sovereign debt is not
the only source of weakness in the ECB's operations, as the collapse of the market in
U.S. dollar denominated collateralized debt obligations has also led to large scale
interventions in cooperation with the Federal Reserve.
Rescue operations involving sovereign debt have included temporarily moving bad or
weak assets off the balance sheets of the weak member banks into the balance sheets
of the European Central Bank. Such action is viewed as monetization and can be seen
as an inflationary threat, whereby the strong member countries of the ECB shoulder
the burden of monetary expansion (and potential inflation) in order to save the weak
member countries. Most central banks prefer to move weak assets off their balance
sheets with some kind of agreement as to how the debt will continue to be serviced.
This preference has typically led the ECB to argue that the weaker member countries
must (a) allocate considerable national income to servicing debts and (b) scale back a
wide range of national expenditures (such as education, infrastructure,
and welfare transfer payments) in order to make their payments.
The European Central Bank had stepped up the buying of member nations debt.
[9]
In
response to the crisis of 2010, some proposals have surfaced for a collective European
bond issue that would allow the central bank to purchase a European version of
U.S. Treasury Bills.

[10]
To make European sovereign debt assets more similar to a U.S.
Treasury, a collective guarantee of the member states' solvency would be necessary.
[11]
But the German government has resisted this proposal, and other analyses indicate
that "the sickness of the Euro" is due to the linkage between sovereign debt and
failing national banking systems. If the European central bank were to deal directly
with failing banking systems sovereign debt would not look as leveraged relative to
national income in the financially weaker member states.
[12]
On December 17, 2010 the ECB announced that it was going to double its
capitalization.
[13]
(The ECB's most recent balance sheet before the announcement
listed capital and reserves at 2.03 trillion euros.)
[14]
The sixteen central banks of the
member states would transfer assets to the ledger of the ECB. In banking, assets
(loans) are used to offset liabilities (deposits and currency). If some of the sovereign
debt held as an asset by the ECB becomes non-performing, the asset is "bad" and the
deposits, in this case, currency, are not appropriately backed. This inequality means
that liabilities exceed assets and therefore the bank is in trouble. One response is to
use the bank's capital to offset the losses. The use of capital to offset a loss transfers
the loss to the bank's shareholders: the member banks. The increased capitalization of
the ECB against potential sovereign debt default means that the sixteen member banks
are also exposed to potential losses. In 2011 the European member states may need to
raise as much as USD $2 trillion in debt. Some of this will be new debt and some will
be previous debt that is "rolled over" as older loans reach maturity. In either case, the
ability to raise this money depends on the confidence of investors in the European
financial system. The ability of the European Union to guarantee its members'

sovereign debt obligations have direct implications for the core assets of the banking
system that support the Euro.
[15]
Although "unthinkable," a collapse of the euro (with a
reversion to individual national currencies) became, at the end of 2010, a topic of
speculation in the financial press.
[16]
The bank must also co-operate within the EU and internationally with third bodies
and entities. Finally it contributes to maintaining a stable financial system and
monitoring the banking sector.
[17]
The latter can be seen, for example, in the bank's
intervention during the 2007 credit crisis when it loaned billions of euros to banks to
stabilise the financial system.
[18]
In December 2007 the ECB decided in conjunction
with the Federal Reserve under a program called Term auction facility to improve
dollar liquidity in the eurozone and to stabilise the money market.
[19]
[edit]Organisation
Although the ECB is governed by European law directly and thus not by corporate
law applying to private law companies, its set-up resembles that of a corporation in
the sense that the ECB has shareholders and stock capital. Its capital is five billion
euros
[20]
which is held by the national central banks of the Member States as
shareholders. The initial capital allocation key was determined in 1998 on the basis of
the states' population and GDP,
[21]
but the key is adjustable.

[22]
Shares in the ECB are
not transferable and cannot be used as collateral.
[23]
European Union
This article is part of the series:
Politics and government of
the European Union
Parliament[show]
Council of Ministers[show]
European Council[show]
Commission[show]
Court of Justice[show]
Other institutions[show]
Policies and issues[show]
Foreign relations[show]
Elections[show]
Law[show]
v · d · e
The Executive Board is responsible for the implementation of monetary policy
defined by the Governing Council and the day-to-day running of the bank. In this it
can issue decisions to national central banks and may also exercise powers delegated
to it by the Governing Council. It is composed of the President of the Bank
(currently Jean-Claude Trichet), a vice president and four other members. They are all
appointed by common accord of the Eurozone member states for non-renewable terms
of eight years.
Jean-Claude Trichet, the current President.
The General Council is a body dealing with transitional issues of euro adoption, for
example fixing the exchange rates of currencies being replaced by the euro
(continuing the tasks of the former EMI). It will continue to exist until all EU Member

States adopt the euro, at which point it will be dissolved. It is composed of the
President and Vice President together with the governors of all of the EU's national
central banks.
[24][25]
[edit]Independence and future
Furthermore, not only must the bank not seek influence, but EU institutions and
national governments are bound by the treaties to respect the ECB's independence.
For example, the minimum term of office for an national central bank governor is five
years and members of the executive board have a non-renewable eight-year term.
[26]
To offer some accountability, the ECB is bound to publish reports on its activities
and has to address its annual report to the European Parliament, the European
Commission, the Council of the European Union and the European Council.
[27]
The
European Parliament also gets to question and then issue its opinion on candidates to
the executive board.
[28]
The bank's independence has notably come under intense criticism since the election
of Nicolas Sarkozy as French President. Sarkozy has sought to make the ECB more
susceptible to political influence, to extend its mandate to focus on growth and job
creation, and has frequently criticised the bank's policies on interest rates.
[edit]Location
Main article: European Central Bank Headquarters
Model of the ECB's new headquarters.
The bank is based in Frankfurt, the largest financial centre in the Eurozone. Its
location in the city is fixed by the Amsterdam Treaty along with other major
institutions.
[29]
In the city, the bank currently occupies Frankfurt's Eurotower until its

purpose-built headquarters are built.
[30]
In 1999 an international architectural competition was launched by the bank to design
a new building. It was won by a Vienna-based architectural office named Coop
Himmelbau. The building will be approximately 180 metres (591 ft) tall (the present
building is 148 m/486 ft) and will be accompanied with other secondary buildings on
a landscaped site on the site of the former wholesale market (Großmarkthalle) in the
eastern part of Frankfurt am Main. The main construction began in October 2008,
with completion scheduled during 2014.
[31][32]
It is expected that the building will
become an architectural symbol for Europe and is designed to cope with double the
number of staff who operate in the Eurotower.
[30]
[edit]
Ngân hàng Trung ương châu Âu (ECB) là tổ chức của Liên minh châu Âu (EU) là nơi
điều hành chính sách tiền tệ của 17 nước thành viên EU Eurozone. Vì thế, một trong
những thế giới quan trọng nhất của ngân hàng trung ương. Ngân hàng được thành lập
theo Hiệp ước Amsterdam vào năm 1998, và là trụ sở chính tại Frankfurt, Đức. Chủ
tịch hiện nay của ECB là Jean-Claude Trichet, cựu chủ tịch của Banque de France.
Nội dung [ẩn]
1 Lịch sử
2 Quyền hạn và mục tiêu
3 Tổ chức
4 Độc lập và tương lai
5 Địa điểm
6 Xem thêm
7 Tham khảo
8 Liên kết ngoài
[Sửa] Lịch sử

Thêm thông tin: Lịch sử của đồng euro
Ngân hàng Trung ương châu Âu là trên thực tế kế của tiền tệ châu Âu Viện (EMI).
Các EMI được thành lập vào đầu giai đoạn thứ hai của kinh tế của EU và Liên minh
tiền tệ (EMU) để xử lý các vấn đề chuyển tiếp của các quốc gia áp dụng đồng euro và
chuẩn bị cho việc tạo ra các hệ thống ECB và Ngân hàng Trung ương châu Âu
(ESCB). Các EMI chính nó đã tiếp nhận từ các hoạt động tiền tệ trước đó Quỹ Hợp
tác châu Âu (EMCF). [1]
Wim Duisenberg, Chủ tịch đầu tiên của ECB.
ECB chính thức thay thế cho EMI vào ngày 01 tháng 6 năm 1998 của đức hạnh của
Hiệp ước về Liên minh châu Âu (TEU, Hiệp ước Maastricht), tuy nhiên nó đã không
có đủ quyền lực của mình cho đến khi sự ra đời của đồng euro ngày 1 tháng Giêng
năm 1999, báo hiệu giai đoạn thứ ba của EMU. Các ngân hàng được tổ chức cuối
cùng cần thiết cho EMU, như đã được báo cáo EMU của Pierre Werner và Tổng
thống Jacques Delors [1] Nó được thành lập ngày 1 tháng 6 năm 1998. [2].
Tổng thống đầu tiên của Ngân hàng là Wim Duisenberg, cựu chủ tịch của ngân hàng
trung ương Hà Lan và châu Âu, Viện tiền tệ. Trong khi Duisenberg đã được người
đứng đầu EMI (tiếp quản từ Alexandre Lamfalussy của Bỉ) ngay trước khi ECB ra
đời, chính phủ Pháp muốn Jean-Claude Trichet, cựu Giám đốc ngân hàng trung ương
Pháp, được tổng thống đầu tiên của ECB. Người Pháp cho rằng kể từ khi ECB đã
được đặt tại Đức, Tổng thống của nó nên được tiếng Pháp. Điều này đã được phản đối
chính phủ Đức, Hà Lan và Bỉ đã thấy Duisenberg như là một bảo lãnh của một đồng
Euro mạnh mẽ [3] Căng thẳng được. Dịu đi bởi thỏa thuận của quý ông trong đó
Duisenberg sẽ đứng xuống trước khi kết thúc nhiệm vụ của mình, để được thay thế
bằng Trichet , một sự kiện xảy ra vào tháng 11 năm 2003.
Cũng đã căng thẳng hơn của ECB Ban chấp hành, với Vương quốc Anh đòi hỏi một
chỗ ngồi ngay cả khi nó đã không gia nhập tiền chung [3] Dưới áp lực của Pháp. Ba
chỗ ngồi được chỉ định cho các thành viên lớn nhất, Pháp, Đức, Ý và Tây Ban Nha.
Mặc dù một hệ thống như bổ nhiệm hội đồng quản trị khẳng định độc lập sớm trong
chống lại các cuộc gọi cho lãi suất và các ứng cử viên tương lai với nó. [3]
Khi ECB đã được tạo ra, nó bao phủ một khu vực đồng euro mười một thành viên. Kể

từ đó, Hy Lạp tham gia năm 2001 tháng Giêng, Slovenia năm 2007 tháng Giêng,
Cyprus và Malta năm 2008 tháng Giêng, Slovakia vào tháng Giêng năm 2009, và
Estonia vào tháng Giêng năm 2011, mở rộng phạm vi của ngân hàng và thành viên
Hội đồng quản trị của nó. [1]
Vào ngày 01 Tháng 12 2009 Hiệp ước Lisbon đã có hiệu lực, ECB theo Điều 13 của
TEU, giành được vị trí chính thức của một tổ chức EU.
[Sửa] Quyền hạn và mục tiêu
ECB có quyền độc quyền cho phép phát hành tiền giấy.
Mục tiêu chính của ECB là duy trì ổn định giá cả trong khu vực đồng euro, hay nói
cách khác để giữ lạm phát thấp. Hội đồng quản trị được xác định ổn định giá cả là lạm
phát (chỉ số hài hoà của giá tiêu dùng) của bên dưới, nhưng gần, 2%. [4] Không giống
như ví dụ như Hoa Kỳ Ngân hàng Dự trữ Liên bang, ECB chỉ có một mục tiêu cơ bản
với các mục tiêu khác của cấp dưới nó.
Nhiệm vụ chính của ECB là để xác định và thực hiện chính sách tiền tệ đối với khu
vực đồng euro, để tiến hành các hoạt động ngoại hối, để chăm sóc của dự trữ ngoại tệ
của hệ thống Ngân hàng Trung ương châu Âu và đẩy mạnh hoạt động trơn tru của các
cơ sở hạ tầng thị trường tài chính theo mục tiêu hệ thống thanh toán [5] và đang được
phát triển nền tảng kỹ thuật cho thanh toán chứng khoán tại châu Âu (target2 chứng
khoán). Hơn nữa, nó có quyền độc quyền cho phép phát hành tiền giấy euro. Quốc gia
thành viên có thể phát hành đồng tiền euro nhưng số tiền phải được ủy quyền của
ECB trước (theo sự ra đời của đồng euro, ECB cũng đã có độc quyền phát hành tiền
kim loại [5]).
Trong phong cách ngân hàng trung ương Mỹ, thanh khoản được cung cấp cho nền
kinh tế chủ yếu thông qua việc mua trái phiếu kho bạc do Ngân hàng Dự trữ Liên
bang. Bởi vì cộng đồng châu Âu không có liên kết toàn hệ thống được hỗ trợ bởi một
cơ quan thuế trên toàn hệ thống, nó sử dụng một phương pháp khác nhau. Ngân hàng
thành viên, trong đó có vài ngàn, giá thầu cho các hợp đồng repo ngắn hạn trong hai
tuần đến ba tháng thời gian. Các ngân hàng thành viên có hiệu lực vay tiền mặt và
phải trả lại tiền; các thời lượng ngắn cho phép lãi suất phải được điều chỉnh liên tục.
Khi các ghi chú repo đến hạn các ngân hàng tham gia đấu thầu một lần nữa. Việc tăng

số lượng các ghi chú được cung cấp tại cuộc đấu giá cho phép sự gia tăng tính thanh
khoản của nền kinh tế. giảm A có tác dụng ngược lại. Các hợp đồng được thực hiện ở
phía bên bảng cân đối tài sản của Ngân hàng Trung ương châu Âu và các khoản tiền
gửi kết quả là ngân hàng thành viên được tiến hành như là một trách nhiệm. Trong
nằm điều khoản, trách nhiệm của các ngân hàng trung ương là tiền bạc, và tăng tiền
gửi trong các ngân hàng thành viên, thực là một trách nhiệm của các ngân hàng trung
ương, có nghĩa là nhiều tiền hơn đã được đưa vào nền kinh tế. [6]
Để hội đủ điều kiện để tham gia các phiên đấu giá các ngân hàng phải có khả năng
cung cấp bằng chứng về tài sản thế chấp thích hợp trong các hình thức vay vốn để các
chủ thể khác. Đây có thể được các khoản nợ công cộng của quốc gia thành viên,
nhưng một phạm vi khá rộng các chứng khoán ngân hàng tư nhân cũng được chấp
nhận. [7] Các yêu cầu thành viên khá nghiêm ngặt đối với Liên minh châu Âu, đặc
biệt là đối với các khoản nợ có chủ quyền như là một tỷ lệ phần trăm của Tổng mỗi
quốc gia thành viên của sản phẩm trong nước, được thiết kế để bảo đảm rằng tài sản
cung cấp cho các ngân hàng thế chấp được, ít nhất trong lý thuyết, tất cả đều tốt như
nhau, và tất cả đều được bảo vệ khỏi nguy cơ lạm phát. Cuộc khủng hoảng kinh tế và
tài chính bắt đầu từ năm 2008 đã tiết lộ một số điểm yếu tương đối trong các khoản nợ
có chủ quyền của các nước thành viên như Hy Lạp, Bồ Đào Nha, Ireland và Tây Ban
Nha [8] Những chứng khoán. Là không giới hạn ở các nước phát hành, nhưng được tổ
chức trong nhiều trường hợp của các ngân hàng tại các nước thành viên khác. Trong
phạm vi mà các ngân hàng được phép vay từ ECB có tài sản thế chấp bị tổn thương,
khả năng vay mượn từ ECB và thanh khoản như vậy của hệ thống kinh tế-bị suy yếu.
Mối đe dọa này đã thu hút các ECB vào hoạt động cứu hộ. Nhưng chủ yếu là nợ
không phải là nguồn duy nhất của sự yếu kém trong hoạt động của ECB, như sự sụp
đổ của thị trường trong nghĩa vụ đồng đô la Mỹ bằng tiền nợ thế chấp cũng đã dẫn
đến việc can thiệp quy mô lớn trong hợp tác với Cục Dự trữ Liên bang.
các hoạt động cứu hộ liên quan đến nợ có chủ quyền có tính tạm thời di chuyển tài
sản xấu hay yếu ra khỏi bảng cân đối của các ngân hàng thành viên còn yếu vào các
bảng cân đối của Ngân hàng Trung ương châu Âu. hành động như vậy được xem là
kiếm tiền và có thể được xem như là một mối đe dọa lạm phát, theo đó các nước

thành viên mạnh mẽ của ECB vai gánh nặng của việc mở rộng tiền tệ (và tiềm năng
lạm phát) để tiết kiệm nước thành viên yếu kém. Hầu hết các ngân hàng trung ương
muốn di chuyển tài sản ra khỏi bảng cân đối yếu kém của mình với một số loại hợp
đồng như thế nào nợ sẽ tiếp tục được phục vụ. Ưu đãi này đã thường dẫn đầu ECB
cho rằng các nước thành viên yếu hơn phải (a) phân bổ thu nhập đáng kể các khoản
nợ quốc gia để phục vụ và (b) quy mô trở lại một loạt các chi tiêu quốc gia (như giáo
dục, cơ sở hạ tầng, và các khoản thanh toán chuyển giao phúc lợi) trong Để thực hiện
thanh toán của họ.
Ngân hàng Trung ương châu Âu đã đẩy mạnh việc mua nợ quốc gia thành viên. [9]
Để đối phó với cuộc khủng hoảng năm 2010, một số đề xuất đã nổi lên một vấn đề
trái phiếu tập thể châu Âu sẽ cho phép các ngân hàng trung ương để mua một phiên
bản châu Âu của Mỹ tín phiếu Kho bạc [10]. Để làm cho châu Âu tài sản nợ có chủ
quyền tương tự với một Tài chính Mỹ, một bảo đảm khả năng thanh toán tập thể của
các nước thành viên sẽ là cần thiết [11] Tuy nhiên, chính phủ Đức đã phản đối đề nghị
này,. và phân tích khác cho biết rằng "các bệnh tật của Euro "là do mối liên kết giữa
chủ nợ và các hệ thống ngân hàng không quốc gia. Nếu ngân hàng trung ương châu
Âu đã đến làm việc trực tiếp với hệ thống ngân hàng nợ không có chủ quyền không
thể xem như thừa hưởng tương đối so với thu nhập quốc dân trong các nước thành
viên tài chính yếu hơn. [12]
Ngày 17 tháng 12 2010, ECB đã thông báo rằng nó sẽ tăng gấp đôi vốn của mình.
[13] (bảng cân đối của ECB gần đây nhất trước khi công bố danh sách vốn và dự trữ
tại 2030000000000 €.) [14] Các trung tâm mười sáu ngân hàng của thành viên bang
sẽ chuyển giao tài sản cho các sổ kế toán của ECB. Trong ngành ngân hàng, tài sản
(khoản vay) được sử dụng để bù đắp các khoản nợ (tiền gửi và tiền tệ). Nếu một số
các khoản nợ có chủ quyền được tổ chức như là một tài sản của ECB sẽ trở thành
không hoạt động, tài sản là "xấu" và tiền gửi, trong trường hợp này, tiền tệ, không
thích hợp được hỗ trợ. bất bình đẳng này có nghĩa là nợ phải trả vượt quá tài sản và do
đó ngân hàng đang gặp khó khăn. Một phản ứng là sử dụng vốn của ngân hàng để bù
đắp. Việc sử dụng vốn để bù đắp tổn thất chuyển sự mất mát cho các cổ đông của
ngân hàng: các ngân hàng thành viên. Việc vốn tăng thêm của ECB đối với tiềm năng

mặc định nợ có chủ quyền có nghĩa là các ngân hàng thành viên mười sáu cũng tiếp
xúc với thiệt hại tiềm năng. Trong năm 2011 các nước thành viên châu Âu có thể cần
phải tăng nhiều như USD $ 2000000000000 trong nợ nần. Một số này sẽ được mới nợ
và một số sẽ được nợ trước đó là "cán qua" như các khoản vay lớn tuổi trưởng thành.
Trong cả hai trường hợp, khả năng tăng tiền này phụ thuộc vào sự tự tin của nhà đầu
tư trong hệ thống tài chính châu Âu. Khả năng của Liên minh châu Âu để đảm bảo
các thành viên của 'nghĩa vụ nợ có chủ quyền có ý nghĩa trực tiếp đối với các tài sản
cốt lõi của hệ thống ngân hàng để hỗ trợ cho Euro. [15] Mặc dù "không thể tưởng
tượng," một sự sụp đổ của đồng euro (với một trao cho cá nhân quốc gia tệ) đã trở
thành, vào cuối năm 2010, một chủ đề của đầu cơ trên báo chí tài chính. [16]
Các ngân hàng cũng phải hợp tác trong EU và quốc tế với các cơ quan thứ ba và các
tổ chức. Cuối cùng nó góp phần duy trì một hệ thống ổn định tài chính và giám sát
ngành ngân hàng [17] sau này có thể được nhìn thấy, ví dụ, trong sự can thiệp của
ngân hàng trong cuộc khủng hoảng tín dụng năm 2007 khi nó vay hàng tỷ euro cho
các ngân hàng để ổn định hệ thống tài chính [18] Trong tháng mười hai năm 2007,
ECB đã quyết định kết hợp với Dự trữ Liên bang theo một chương trình được gọi là
Thời hạn đấu giá cơ sở để cải thiện thanh khoản của đồng đô la trong khu vực châu
Âu và để ổn định thị trường tiền tệ. [19]
[Sửa] Tổ chức
Mặc dù ECB được quy định bởi luật pháp châu Âu trực tiếp và do đó không được
pháp luật công ty áp dụng cho các công ty luật tư nhân, nó thiết lập tương tự như của
một công ty trong ý nghĩa rằng ECB có các cổ đông và vốn cổ phần. vốn của nó là
5000000000 € [20] mà được giữ bởi các ngân hàng trung ương quốc gia của các nước
thành viên là cổ đông. Việc phân bổ vốn ban đầu được xác định chính vào năm 1998
trên cơ sở dân số của tiểu bang và GDP, [21] nhưng quan trọng là điều chỉnh [22] Cổ
phiếu của ECB không được chuyển nhượng và. Không thể được sử dụng làm tài sản
thế chấp. [23]
Liên minh châu Âu
Bài viết này là một phần của loạt bài này:
Chính trị và chính phủ

Liên minh châu Âu
Quốc hội [show]
Hội đồng Bộ trưởng [show]
Hội đồng châu Âu [show]
Ủy ban [show]
Tòa án Tư pháp [show]
các tổ chức khác [show]
Chính sách và các vấn đề [show]
Quan hệ ngoại giao [show]
Cuộc bầu cử [show]
Luật [show]
v · d · E
Ban chấp hành có trách nhiệm thực hiện các chính sách tiền tệ được xác định bởi Hội
đồng quản trị và điều hành hằng ngày của ngân hàng. Trong này nó có thể ra quyết
định cho các ngân hàng trung ương quốc gia và cũng có thể thực hiện quyền hạn giao
cho nó do Hội đồng quản trị. Nó bao gồm Chủ tịch của Ngân hàng (hiện tại là Jean-
Claude Trichet), chủ tịch một phó và bốn thành viên khác. Họ đều là do định chung
của các nước thành viên khu vực đồng euro với các điều kiện không tái tạo được
trong tám năm.
Jean-Claude Trichet, Chủ tịch hiện tại.
Đại Hội đồng là cơ quan giải quyết các vấn đề chuyển tiếp thông qua euro, để cố định
ví dụ tỷ giá của các loại tiền tệ được thay thế bằng đồng euro (tiếp tục các nhiệm vụ
của EMI cũ). Nó sẽ tiếp tục tồn tại cho đến khi tất cả các thành viên EU áp dụng đồng
euro, tại thời điểm nó sẽ được giải thể. Nó bao gồm Tổng thống và Phó Tổng thống
cùng với các thống đốc của tất cả các quốc gia EU của ngân hàng trung ương. [24]
[25]
[Sửa] Độc lập và tương lai
Hơn nữa, không chỉ phải các ngân hàng không phải tìm kiếm ảnh hưởng, nhưng các
tổ chức EU và chính phủ quốc gia bị ràng buộc bởi các điều ước quốc tế tôn trọng độc
lập của ECB. Ví dụ, thời hạn tối thiểu của văn phòng cho một thống đốc ngân hàng

quốc gia trung ương là năm năm và các thành viên của ban điều hành có một tám năm
dài không tái tạo. [26] Để cung cấp một số trách nhiệm, ECB là ràng buộc để xuất bản
báo cáo trên của nó hoạt động và đã đến địa chỉ báo cáo hàng năm của mình cho Quốc
hội Châu Âu, Ủy ban châu Âu, Hội đồng Liên minh châu Âu và Hội đồng châu Âu.
[27] Nghị viện châu Âu cũng được đặt câu hỏi và sau đó ra ý kiến về các ứng cử viên
cho Ban điều hành. [28]
Của ngân hàng độc lập đã đáng chú ý là bị chỉ trích dữ dội từ các cuộc bầu cử của
Nicolas Sarkozy là Tổng thống Pháp. Sarkozy đã tìm cách để làm cho ECB dễ bị ảnh
hưởng chính trị, để mở rộng sứ mệnh của mình để tập trung vào tăng trưởng và tạo
việc làm, và đã thường xuyên chỉ trích chính sách của ngân hàng về lãi suất.
[Sửa] Địa điểm
Bài chi tiết: Trụ sở Ngân hàng Trung ương châu Âu
Mô hình trụ sở mới của ECB.
Ngân hàng có trụ sở tại Frankfurt, trung tâm tài chính lớn nhất trong Eurozone. Vị trí
của nó trong thành phố là cố định bởi Hiệp ước Amsterdam cùng với các tổ chức lớn
khác [29] Trong thành phố, ngân hàng hiện đang chiếm Eurotower Frankfurt cho đến
khi trụ sở chính của mục đích xây dựng được xây dựng [30]
Năm 1999 một cuộc thi kiến trúc quốc tế đã được đưa ra bởi ngân hàng để thiết kế
một tòa nhà mới. Đó là chiến thắng của một văn phòng kiến trúc Vienna dựa trên tên
Coop Himmelbau. Việc xây dựng sẽ được khoảng 180 mét (591 ft) chiều cao (xây
dựng hiện nay là 148 m/486 ft) và sẽ được đi kèm với các tòa nhà khác trung trên một
trang web phong cảnh trên trang web của thị trường bán buôn cũ (Großmarkthalle) ở
phía đông Frankfurt am Main. Việc xây dựng chính bắt đầu vào tháng Mười năm
2008, với dự kiến hoàn thành trong năm 2014. [31] [32] Người ta cho rằng việc xây
dựng sẽ trở thành một biểu tượng kiến trúc của châu Âu và được thiết kế để đối phó
với tăng gấp đôi số nhân viên hoạt động trong Eurotower. [30]
[Sửa]

×