Tải bản đầy đủ (.docx) (4 trang)

Suy nghĩ của bản thân khi nhìn những em bé không nơi nương tựa

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (54.44 KB, 4 trang )

Suy nghĩ của bản thân khi nhìn những em bé không
nơi nương tựa
Thật tội nghiệp những đứa trẻ còn đang ở tuổi đến trường lại phải nai
lưng ra kiếm sống. Các em đã phải hứng lấy tất cả những bụi bặm của
cuộc đời. Hàng ngày phải đương đầu với biết bao khó khăn của cuộc
sống, phải đối diện với hầu hết những cặn bã của xã hội, làm thế nào để
các em có thể giữ gìn được sự trong sáng cho tâm hồn mình.
Mỗi em đều có những hoàn cảnh sống riêng, có những con đường riêng
để rồi các em sớm gặp nhau trên đường đời. Khi những bạn nhỏ như các
em được cha mẹ nâng niu, chăm bẵm, lo lắng cho từng bữa ăn giấc ngủ,
được đến trường với những bộ quần áo mới đắt tiền và được đưa đón
thương yêu thì các em với đầu trần chấn bươn bải trên khắp các con
đường ngõ phố để kiếm sống. Để rồi khi thì bị hắt hủi, khi bị đáng đuổi
và cả những khi nhịn đói chịu rét trên hè phố hay ghế đá công viên.
Trước khi đến với đám bạn nơi đường phố, chắc rằng nhiều em cũng có
gia đình. Nhưng rồi hoàn cảnh xô đẩy đã cướp đi của các em cha mẹ và
gia đình. Có em mất cha mất mẹ vì thiên tai lũ lụt, có em thì bỏ quê ra đi
vì nghèo quá. Nhưng cũng có em thì bỏ nhà đi bụi, nhưng số đáng trách
này không nhiều. Thương tâm nhất là những đứa trẻ vô thừa nhận. Mẹ
các em sinh ra các em rồi đang tâm vứt bỏ. Các em lớn lên trong những
trại trẻ mồ côi rồi phải tự ra đường kiếm sống.
Những đứa trẻ ấy ngay từ nhỏ đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, khổ cực.
Các em không được vui chơi, không được đến trường. Đã có lúc tôi vô
tình được chứng kiến cảnh các em cùng nhau nô đùa trong công viên.
Bên cạnh đó la liệt những nón áo, hòm đánh giày, báo, những túi đựng
ni lông đồng nát. Các em vui đùa thật vô tư. Nhưng nếu có khách gọi là
chúng lại lao ra tranh nhau khách. Nhũng nụ cười hồn nhiên vô tư lại
được thay thế bằng vẻ mặt thật khắc nghiệt. Tôi thương chúng vô cùng
nhưng tôi chẳng có nhiều tiền để cho chúng. Mỗi người tự lo cho mình
có cuộc sống yên ổn đã quá mệt nhọc rồi, liệu mấy ai còn đủ thời gian
rảnh để suy nghĩ xem số phận những đứa trẻ ấy sẽ ra sao. Hay chúng lại


trở thành những kẻ phạm tội, để rồi khi tạm biệt đường phố chúng lại
đến với song sắt nhà tù.
Nhìn những đứa trẻ lang thang trên đường phố với một tương lai mờ
mịt, trong lòng tôi dấy lên bao nhiêu cảm xúc.Giá như, những người
quyền cao chức trọng bớt ăn chơi xa xỉ, những thanh niên con nhà giàu
bớt những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng thì chắc rằng sẽ có rất nhiều
em nhỏ đáng lang thang kia có được một chốn bình yên để đi về, có
được một chỗ ấm áp để trú chân trong những mùa đông rét mướt.
Cuộc sống còn bộn bề những lo toan và còn bao nhiêu bất trắc. Sẽ vẫn
còn những đứa trẻ lang thang, không nhà không cửa, không người che
chở yêu thương. Chỉ mong rằng, những bậc cha mẹ biết nghĩ hơn, sinh ít
con để đảm bảo cuộc sống cho chúng, những bà mẹ hãy có trách nhiệm
hơn khi đã trót sinh ra một đứa trẻ. Đừng vì cuộc sống của riêng mình
mà nỡ bỏ rơi đứa con do mình đứt ruột đẻ ra. Và cũng mong rằng chúng
ta sẽ qun tâm giúp đỡ để hạn chế những thiệt hại do thiên tai bão lụt gây
ra, để những đứa trẻ không phỉ rời bỏ gia đình, quê hương bản quán mà
đi tha phương cầu thực… Còn biết bao cảnh ngộ đáng thương tâm, nếu
mỗi chúng ta đều biết sống nhân hậu hơn thì xã hội sẽ tốt đẹp hơn, và
chắc hẳn trên đường phố sẽ bớt đi những mảnh đời côi cút, chắp vá.
Nhân dân ta vốn có truyền thống “Lá lành đành lá rách”, đã khuyên
chúng ta:
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn
Lời dạy đầy tình nghĩa ấy chắc rằng sẽ lay động lương tâm mỗi con
người, để trái tim ta không bị chai sạn trước những mảnh đời đáng
thương hơn mình. Khi trái tim con người còn biết rung động với niềm
vui và nỗi buồn của đồng loại, khi ấy cuộc sống vẫn thật tuyệt vời.
Những em nhỏ mồ côi kia rồi sẽ được cộng đồng yêu thương, sẻ chia bất
hạnh và cuộc sống của các em sẽ bớt nhọc nhằn hơn.

×