Tải bản đầy đủ (.doc) (10 trang)

D:TUANthơ-đời-đẹpnhững bài thơ hay tặng mẹ , cha.doc

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (114.85 KB, 10 trang )

NGÀY XƯA CÓ MẸ
Thơ: Thanh Nguyên
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm con muỗng cháo
Khi con đòi ngủ
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con
Ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ
Ngày thêm sợi bạc
Mẹ có thành hiển nhiên trong trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con
Nếu có đi vòng quanh quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn
Vẫn không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đã đặt cho con cái tên riêng
Trước cả khi con bật lên tiếng mẹ
Mẹ là tiếng từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành
Con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu
Mẹ có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, tình yêu và hạnh phúc
Mẹ có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười tiếng hát
Mẹ có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Mẹ có nghĩa là mãi mãi


Là cho đi không đòi lại bao giờ
Nhưng có một lần mẹ không ngăn con khóc
Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hóa trắng
Cổ tích thường khi bắt đầu
Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa
Nhưng cổ tích con
Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ
__________________
BÀI THƠ DÂNG MẸ
Thơ: Sương Mai
Chiều nhung nhớ mây buồn giăng mắc
Vọng quê nghèo ruột thắt từng cơn
Thương về bóng mẹ cô đơn
Chiều chiều tựa cửa mong con mỏi mòn
Ngày xưa ấy con còn nhỏ bé
Chưa bao giờ xa mẹ tấc gang
Nay con cách trở quan san
Hướng về quê mẹ đôi hàng lệ rơi
Con xa mẹ một đời thương nhớ
Bóng mẹ già, mình hạc xương mai
Ngày qua tháng rộng, năm dài
Mong con mẹ, những u hoài
Quê hương đợi ngày về chưa thấy
Để mẹ buồn lau sậy xót xa
Mẹ ơi nước mắt chan hòa
Lời ru của mẹ ngân nga một đời
Con buồn nhớ mẹ, mẹ ơi!
Dâng trà

Thưa cha
con đã dâng trà
Chiều quê một nửa mái nhà nắng đi
Làng nghèo cả tiếng chim ri
Con nghèo cả tiếng thầm thì trong mơ
Con sao tìm lại ấu thơ
Mà roi cha vẫn gác hờ mái hiên
Con giờ ba dại bảy điên
Chén trà con rót nhiều miền đắng cay
Phận con nhàu trọn lòng tay
Một câu thơ bạc, một ngày vô ơn
Chén trà con có gì hơn
Mời cha rồi nuốt tủi hờn sau cha
Thưa cha, con đa dâng trà
Sao cha im lặng như là bóng mây
Hồn trà còn quẩn đâu đây
Xác trà lạnh ngắt dổ đầy trong con
Reply
ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI
Thơ : Trần Trung Ðạo
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Con đi góp lá ngàn phương
Đốt lên cho đời tan khói sương

Con đi xin mẹ hãy chờ
Ngậm ngùi con dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Con đi xin mẹ hãy chờ
Ngậm ngùi con dấu trong thơ
Nghe tiếng me như tiếng nghẹn ngào
Tiếng người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Nghe tiếng me ơi bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà con đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
Mẹ ốm (Trần Đăng Khoa)
Mọi hôm mẹ thích vui chơi
Hôm nay mẹ chẳng nói cười được đâu
Lá trầu khô giữa cơi trầu
Truyện Kiều gấp lại trên đầu bấy nay
Cánh màn khép lỏng cả ngày
Ruộng vườn vắng mẹ cuốc cày sớm trưa
Nắng mưa từ những ngày xưa
Lặn trong đời mẹ đến giờ chưa tan
Khắp người đau buốt, nóng ran
Mẹ ơi ! Cô bác xóm làng đến thăm
Người cho trứng, người cho cam
Và anh y sĩ đã mang thuốc vào
Sáng nay trời đổ mưa rào
Nắng trong trái chín ngọt ngào bay hương
Cả đời đi gió đi sương

Bây giờ mẹ lại lần giường tập đi
Mẹ vui, con có quản gì
Ngâm thơ kể chuyện rồi thì múa ca
Rồi con diễn kịch giữa nhà
Một mình con sắm cả ba vai chèo
Vì con, mẹ khổ đủ điều
Quanh đôi mắt mẹ đã nhiều nếp nhăn
Con mong mẹ khỏe dần dần
Ngày ăn ngon miệng, đêm nằm ngủ say
Rồi ra đọc sách, cấy cày
Mẹ là đất nước, tháng ngày của con.
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Nguyễn Duy
Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
rối ren tay bí tay bầu
váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa
Cái cò… sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru
Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao
Ngân hà chảy ngược lên cao

quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm…
bờ ao đom đóm chập chờn
trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
bà ru mẹ… mẹ ru con
liệu mai sau các con còn nhớ không
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương…
Bai thơ nay minh rat thich nhung khong thuoc het cả bai:
Khong het nhung bai tho tran trong: Me
Cha oi cha tho ngai nhac cha ma
Tho de dai dong vai tro thao hieu
Nhung ngai ngung truoc thau hieu cua cha
Cha chang la nguoi dut ruot sinh ra
Nhung me dau ma cha dau hon me
Troi khong mua sao mat cha dam le
Oi bao lau cha moi khoc mot lan
Dung tiec tho minh cho gui tinh nhan
Cho be ban, nguoi than nhieu nua
Chinh cha ta cung tung yeu day chu
Nguoi mong ta manh me hon nhieu
Da sau muoi roi, toc da bac muoi tieu
Bao gian kho cuoc doi, cha ganh chiu

Roi bong yeu cay chuoi chin sau nha
Deo buong trai nang ne con dung vay


Xin mot lan con khe goi: "cha oi"
Chieu minh ve chep lai toan bai, chang hieu tai sao dao nay k danh duoc tieng
Viet.
Con bai nay nua:
"Cong niem vui cho con
Lung cha cong gay guoc
Mot doi trai bo quen
Tuoi gia trong khoi thuoc "
Về làng
Nguyễn Duy
Làng ta ở tận làng ta
mấy năm một bận con xa về làng
gốc cây hòn đá cũ càng
trâu bò đủng đỉnh như ngàn năm nay
Cha ta cầm cuốc trên tay
Nhà ta xơ xác hơn ngày xa xưa
Lưng còng bạc nắng thâm mưa
bụng nhăn lép kẹp như chưa có gì
Không răng… cha vẫn cười khì
rượu tăm còn để dành khi con về
ngọt ngào một chút nem quê
cay tê cả lưỡi đắng tê cả lòng
Gian ngoài thông thống gian trong
suốt đời làm lụng sao không có gì
không răng… cha vẫn cười khì
người còn là quý xá chi bạc vàng
Chiến tranh như trận cháy làng
Bà con ta trắng khăn tang trên đầu
vẫn đồng cạn vẫn đồng sâu
chồng cày vợ cấy con trâu đi bừa

Đường làng cây cỏ lưa thưa
thanh bình từ ấy sao chưa có gì
không răng cha vẫn cuời khì
giàu nghèo có số nghĩ chi cho buồn
mẹ ta vo gạo thổi cơm
ba ông táo sứt lửa rơm khói mù
nhà bên xay lúa ù ù
vẫn chày cối thậm thịch như thuở nào
Lũ em ta vác cuốc cào
giục nhau bước thấp bước cao ra đồng
mồ hôi đã chảy ròng ròng
máu và nước mắt sao không có gì
Không răng… cha vẫn cười khì
đời là rứa kể làm chi cho rầu
cha con xa cách đã lâu
mấy năm mới uống với nhau một lần
Ruột ta thắt mặt ta nhăn
Cha ta thì cứ không răng cười cưòi
Ta đi mơ mộng trên trời
để cha cuốc đất một đời chưa xong
Thanh Hóa, cuối 1988
Lòng Mẹ
Gái lớn ai không phải lấy chồng
Con ạ ! đêm nay mình mẹ khóc
Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi. Gái lớn ai không phải lấy chồng
Can gì mà khóc, nín đi không !
Nín đi ! mặc áo ra chào họ
Rõ quí con tôi ! Các chị trông !
Ương ương dở dở quá đi thôi !
Cô có còn thương đến chúng tôi

Thì đứng lên nào ! lau nước mắt
Mình cô làm bận mấy mươi người.
Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía
Này gương này lược này hoa tai
Muốn gì tôi sắm cho cô đủ
Nào đã thua ai đã kém ai ?
Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái
Nuôi dạy em cô tôi đảm đương
Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả
Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương !
Đưa con ra đến cửa buồng thôi
Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi !
Nguyễn Bính
VIẾT CHO CON
Chưa viết được cho con
Một dòng thơ bé xíu
Dẫu vậy con vẫn hiểu
Lòng mẹ không vô tình
Ở trong mẹ đinh ninh
Một niềm tin trọn vẹn
Chính con là điểm hẹn
Của muôn giờ bình minh
Làn môi hồng tươi xinh
Mắt đen tròn lóng lánh
Đôi mắt con chắp cánh
Cho thiên thần bay lên
Mẹ thao thức từng đêm
Cho con tròn giấc ngủ
Mẹ chăm chút từng ngày
Cho chồi non hé nụ

Có lần con đau nặng
Mẹ lo lắng vô cùng
Đôi mắt mẹ rưng rưng
Chân bước đi run rẩy
Trong âm thầm sợ hãi
Mẹ tha thiết cầu mong
Nếu được đau thay con
Hạnh phúc nào sánh nổi
Từng ngày giờ mong đợi
Thấy con lớn con ngoan
Là trong mẹ ngập tràn
Một niềm vui khó tả
Có những điều kỳ lạ
Bao vất vả tháng ngày
Bao gian khổ đắng cay
Bên con là quên hết
Đời cứ trôi mải miết
Có đứng chờ ai đâu
Con mẹ ơi lớn mau
Giữa rộng dài trời đất
Có những điều rất thật
Như chân lý đơn sơ
Con còn bé ngây thơ
Lớn rồi con se hiểu
Sẽ vô cùng vắng thiếu
Sẽ vô cùng cô đơn
Sẽ vô cùng trống trải
Nếu đời mẹ thiếu con
Mẹ sẽ viết cho con
Những dòng thơ bé xíu

Để lớn lên con hiểu
Những cội nguồn sâu xa
Hiểu trời cao vô tận
Hiểu đất rộng bao la
Hiểu cuộc đời nhân ái
Hiểu ân tình mẹ cha
(sưu tầm)
Mẹ
Con sẽ không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
Có người cài cho con lên áo một bông hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc

Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua
Mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình
Ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngả nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Tiếng khóc kia bao lâu nữa
Của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
Sẽ tới !

Đỗ Trung Quân
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ.
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha.
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ.

Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn.
Mang cả tấm thân Cha che chở đời con.
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc.
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ?
Chúc mừng sinh nhật Mẹ kính yêu
Con trai yêu quý Mẹ thật nhiều
Góp hết tấm lòng thành điều ước
“Mẹ hiền sống mãi với con”!
Mẹ suốt đời vất vả lo toan
Nuôi con lớn trưởng thành, hạnh phúc
Mẹ yêu luôn luôn cầu chúc
Cho con khôn lớn nên người
Mẹ đẹp giờ tuổi đã xế chiều
Sinh nhật Mẹ cũng là nhật ký
Mẹ chưa từng nhắc những niềm đau
Đã nặng trong lòng bao năm tháng
Thương con Mẹ nhiều năm tần tảo
Con lớn khôn Mẹ bạc mái đầu
2 con Mẹ mang nặng đẻ đau
Nay con lớn Mẹ mừng biết mấy
Cưới vợ dựng nhà cho con đấy
Con ở xa Mẹ đẹp nhớ nhiều
Vài năm rồi xa nơi con ở
Con về thăm Mẹ những buổi chiều
1 tháng 4 sinh nhật Mẹ yêu
Con xin viết vài điều gửi Mẹ
Chúc Mẹ hiền thật nhiều sức khỏe
Luôn an vui hạnh phúc trọn đời
Tuy con giờ không gần bên Mẹ

Nhưng kính yêu Mẹ của con suốt đời!!

×