Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Thư tình gửi một người

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (169.04 KB, 4 trang )

Thư tình gửi một người - Kỳ 1
TTO - Thư tình gửi một người (Nhà xuất bảnTrẻ) là tập sách lần đầu tiên công bố những
bức thư tình viết tay của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn gửi riêng một người: Ngô Vũ Dao Ánh.
Những lá thư được giữ gìn suốt hơn nửa thế kỷ.
Với Ngô Vũ Dao Ánh, Trịnh Công Sơn không chỉ của riêng một người, mà của mọi
người. Do đó, những lá thư này cần được nhiều người biết chứ không chỉ nằm trong ký
ức của bà và rồi tan đi.
Bởi qua những lá thư này, người đọc không chỉ tìm thấy vẻ đẹp kỳ diệu của một tình yêu
thiết tha của nhạc sĩ nổi tiếng mà còn thấy ở đó những áng văn chương đầy xúc động về
một tình yêu.
Những bức thư tình Trịnh Công Sơn viết gửi Ngô Vũ Dao Ánh
Xin được trích đăng 10 bức thư trong tập Thư tình gửi một người.
23-10-1964
Blao, 23/10/1964
Ánh - Dao - Ánh - Dao - Ánh - Dao - Ánh - Dao
Buổi chiều anh thức dậy cùng nỗi buồn khô thường trực sống chung với anh từ bao lâu.
Anh lại nhìn con đường khô im quen thuộc, bụi cỏ và những người Thượng gánh củi già
nua mỏi mệt. Tất cả mang trên thân xác vẻ yên tĩnh và chịu đựng. Như anh đang chịu
đựng. Như thành phố. Như những trụ đèn.
Ánh ơi, Ánh ơi, sao không có em buổi chiều đi qua những đồi dốc đầy mây và vẻ quạnh
hiu xám ngắt này. Anh sẽ ngồi vẽ khung cảnh ấy dù mình chưa một lần ngồi trước tấm
toile và sơn màu.
Anh nhớ lại đời mình. Anh đã nổi trôi qua bao nhiêu vùng, bao nhiêu miền đất khác
nhau. Làm sao quên được nỗi bàng hoàng đong đưa mình trên từng sợi mưa xám bạc, qua
bao nhiêu miền đồi núi khác nhau. Anh làm chứng nhân trên từng phần đất mới của mây,
mưa, nắng, gió. Ôi làm sao không buồn hở Ánh hở em. Bao nhiêu nguyên liệu thời gian
không gian đó đã chất chứa trong anh làm thành một tiếng hát ngút ngàn ca tụng vực
thẳm huy hoàng của khốn cùng. Mà số phần thì càng hẩm hiu và sự khắc nghiệt càng đẩy
xa mình đi vào những vùng heo hút.
Anh đang gọi tên Ánh đây, đang gọi như thèm gọi, thèm nhớ giọng nói và nụ cười. Anh
đang nói với em bằng lời mê sảng của một buổi chiều trời ngả dần màu đêm. Anh nói về


đất đai trên quê hương mình. Một ngày nào đó anh sẽ da du qua những miền chưa hề ghé
đến. Có những buổi sao mình thấy yêu thương quê hương đến thế này. Da thịt mình như
được dựng nên bằng đất đỏ và tâm hồn như được xây bằng cỏ cây hoa lá, bằng tiếng đàn
buồn bã của dân mình.
Bao giờ nhắc lại chuyện quê hương anh cũng buồn. Nỗi buồn non dại, hồn nhiên như
những búp tay non hồng tuổi nhỏ. Như một ngày nào anh sẽ khốn đốn nhìn Ánh trở về
quê hương đất đai cũ, ở đó mà quên những dấu tích nơi đây, quên những hàng lá xanh
non, bãi biển, những bờ sông có đêm mưa anh đưa Ánh về. Rồi Ánh sẽ đi vào một tình
yêu nào tình cờ ở đó. Ôi còn gì, còn gì không. Những hình ảnh đã một lần chiếm cứ ký
ức của mình sẽ trôi dạt mất hút. Những tháng ngày còn lại để sống tiếp sẽ cằn cỗi vô cùng
vô cùng đó Ánh.
Anh nghĩ rồi cuối cùng anh cũng chẳng còn gì trên tay. Những ảo ảnh phù phiếm của bây
giờ, một ngày nào đó cũng bay đi mất chỉ còn để lại những vết đục trên tâm hồn. Anh sẽ
không còn gì, không có gì. Một ngày rất buồn bã sẽ đến và vốn liếng anh rồi cũng chỉ còn
một bãi trống bên trong và bên ngoài thể xác mà thôi. Đêm đã đen dày. Anh nhớ Ánh.
Nhớ Ánh như một lời vang vọng muôn trùng - Buổi chiều anh đã đốt cháy cơ thể bằng
mấy chai bia. Những giờ phút cần quên bớt phiền muộn anh vẫn làm thế. Ánh có buồn
không. Anh mong có đủ một món tiền kha khá và rỗi rảnh để sống một cuộc đời phiêu
bạt phù phiếm da du từ chốn này qua chỗ nọ rồi chết gục tình cờ. Như một loài hoa dại
buổi chiều trên đồi anh bắt gặp héo úa. Có ai nhìn thấy ai đâu, trong những lúc quạnh hiu
nhất mình chỉ còn cho mình khoảng không hun hút trước mặt mà soi cho cùng khắp
những hư ảo của đời mình. Ánh ơi, Ánh ơi, anh đã nói gì thế. Đã nói gì. Đã bêu rêu thân
phần mình đấy phải không. Ôi những tình cờ nào đã cho người này gặp người kia, những
khuôn mặt đã đến tình cờ rồi mất đi tình cờ. Ánh ơi đó Ánh đó Ánh.
Trịnh Công Sơn vẽ chân dung Ngô Vũ Dao Ánh
Đêm nay anh buồn Ánh nên cho anh nói. Ánh hãy ngoan ngoãn ngồi nghe anh kể lể
những khắc nghiệt đã trì kéo anh về vực thẳm đen ngòm hủy diệt và vinh thăng. Ôi sự
nhọc nhằn cũng ở đó, niềm kiêu hãnh cũng ở đó. Ánh muốn anh làm kẻ ở lại vùng này để
suốt đời cầm ngọn đuốc thiêng soi sáng. Cho ai?. Cho anh hay cho những người đã bỏ đi.
Ánh đã kết vương miện huy hoàng đó cho anh. Một ân huệ đời đời anh ghi nhớ. Anh nghĩ

rằng mình không xứng đáng bởi tâm hồn ẩm đục. Một ngày nào Ánh sẽ cất chức vị đó đi
và anh thoát ra từ đó hư hao mất hút.
Anh ngại rồi Ánh - còn - độc - nhất - bây - giờ cũng bỏ anh đi khi nghe những tiếng gọi
mơ hồ ở những vùng kế cận. Tiếng nói xôn xao, dẫn dụ, đàm tiếu, bêu rêu, Ánh sẽ nghe,
sẽ không chịu nổi và trốn thoát. Một bức tường đá sẽ dựng lên, anh đứng bên sau đó như
bị giam hãm xiềng xích ngục tù. Qua những lỗ trống bên kia bức tường bóng Ánh trôi đi
không quay lại. Anh làm người già nua lẫn trí ngồi đếm lại những tiêu hao gặm mòn cuộc
đời mình.
Nói mãi nói hoài về những chuyện buồn đã đốt cháy anh bao nhiêu ngày tháng. Ánh ạ,
anh phải nói khi còn có người để nghe vì anh biết anh sẽ không còn không có gì. Số phần
đã vạch vẽ cho anh như thế. Anh bắt đầu và đang sống vội vàng, bắt gặp - mong mỏi sự
tình cờ - và níu trên từng chiếc bè trôi qua mắt. Ánh sẽ xa, sẽ đi, sẽ để lại cho anh những
vết tích buồn trên khoảng đường nhỏ anh đang nhìn Ánh đi. Anh đã nghĩ về điều đó từ
lâu. Từ một buổi chiều (Ánh đã quên) anh bắt gặp được mắt buồn của Ánh và dáng ngồi
bâng khuâng
Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi.
Anh gọi thầm vì ngại những tiếng kêu sẽ vang dội trên những bờ vách đồi núi yên lặng ở
đây. Hãi hùng lắm và càng xót xa hơn mà thôi.
Đêm sáng mờ bên ngoài. Sâu đất reo rất trong ở bãi cỏ. Trên trời mặt trăng nhòa nhạt
trắng. Mây đốt lên quanh vòm trời một hàng lửa trắng xóa. Anh ngồi đây ôm thân xác
mình quá nhỏ nhoi để có thể gọi tên bè bạn cho đỡ nhớ. Có thể có một tình cờ nào đó
không, như một buổi chiều, buổi sáng Ánh trôi dạt về đây và anh mừng rỡ chết. Cái chết
thật yên vui như một lần được vinh thăng với hình ảnh trinh trong còn kết lại trong mắt.
Ánh sẽ có mặt rất tình cờ như một buổi chiều anh đi quanh vùng đồi bắt gặp một chồi cây
non hay một màu hoa lạ. Biết bao giờ Ánh mới đủ hốt hoảng để trốn thoát khỏi thế giới
đục bẩn đang đày ải Ánh ở đó. Ánh thèm nghe tiếng kèn đồng buổi chiều buổi sáng, thèm
gội tóc trong vùng sương muối ở đây, thèm nghe niềm tĩnh mịch mọc lên từng nhánh
nhỏ, ôi tâm hồn đơn thuần như một giòng suối trong.
Giấc mơ đó anh ngại sẽ qua đi, qua đi nhanh chóng với tuổi còn chồng chất lên cao. Tâm
hồn cùng ý nghĩ hiếm hoi đó sẽ chết rã rục khi đối diện với thực tế, với cuộc sống cuốn

phăng mình đi. Ánh sẽ không còn nhớ gì, không còn nhắc nhở đến những điều đó. Ánh
thử viết lại sự thần tiên đó trong nhật ký và đợi vài năm sau nhìn lại xem có còn đủ can
đảm mơ ước tiếp nữa không. Anh không bao giờ dám mong mỏi điều đó bởi vì anh ngại
phải nuôi thêm nhiều ảo tưởng để hủy diệt mình thêm.
Anh nhớ Ánh đêm nay, cả buổi chiều, nhớ và thèm gọi tên. Ánh đang làm gì ở đó? Ánh
là ai là ai là ai? Ánh hãy nói, hãy cười, hãy hát đi. Anh đang mong nghe với sự thanh
thoát mở rộng như những vuốt ve trên nỗi đơn độc này. Rất nhớ Ánh. Đừng để anh mong
thư.
Ánh ơi
TRỊNH CÔNG SƠN
Hãy viết tên anh ngoài bì thư như Ánh muốn:
Mr Trịnh Công Sơn
Chez Mme Trần Thị Phi
Ty Công chánh Lâm Đồng, Blao

Tài liệu bạn tìm kiếm đã sẵn sàng tải về

Tải bản đầy đủ ngay
×