SỞ GD & ĐT TÂY NINH
TRƯỜNG THPT NGUYỄN TRUNG TRỰC
ĐỀ KIỂM TRA HK II – NĂM HỌC: 2012- 2013
MÔN VĂN – KHỐI 10
Thời gian : 90 phút (Không kể thời gian giao đề)
Đề 1:
Câu 1: ( 2đ )
a, Nêu ý nghĩa văn bản của đoạn trích “Chí khí anh hùng” (Trích “Truyện Kiều”) của Nguyễn Du?
(1đ)
b, Kể tên các tác phẩm viết bằng chữ Hán của Nguyễn Du? (1đ)
Câu 2: ( 2đ )
Những yếu tố kết tinh nên một đại thiên tài Nguyễn Du?
Câu 3: (6đ)
Em hãy phân tích tâm trạng của Thúy Kiều trong đoạn thơ sau:
“Mai sau dù có bao giờ,
Đốt lò hương ấy so tơ phím này.
Trông ra ngọn cỏ lá cây,
Thấy hiu hiu gió thì hay chị về.
Hồn còn mang nặng lời thề,
Nát thân bồ liễu đền nghì trúc mai.
Dạ đài cách mặt khuất lời,
Rưới xin giọt nước cho người thác oan.
Bây giờ trâm gãy gương tan,
Kể làm sao xiết muôn vàn ái ân!
Trăm nghìn gửi lạy tình quân,
Tơ duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi!
Phận sao phận bạc như vôi!
Đã đành nước chảy hoa trôi lỡ làng.
Ôi Kim Lang! Hỡi Kim lang!
Thôi thôi thiếp đã phụ chàng từ đây!”
(Trích “Trao duyên” – Trích “Truyện Kiều” – Nguyễn Du)
Đề 2:
Câu 1: (2đ)
Nêu ý nghĩa văn bản của đoạn trích “Trao duyên” (Trích “Truyện Kiều”) của Nguyễn Du?
Câu 2: (2 đ)
Xác định biện pháp tu từ phép điệp, phép đối trong những đoạn thơ sau:
a, Hương gượng đốt hồn đà mê mải,
Gương gượng soi lệ lại châu chan
Sắt cầm gượng gảy ngón đàn
Dây uyên kinh đứt phím loan ngại chùng
(Trích “Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ” – Trích “Chinh phụ ngâm” – Đặng Trần Côn)
b, Biết bao bướm lả ong lơi,
Cuộc say đầy tháng trận cười suốt đêm.
Dập dìu lá gió cành chim,
Sớm đưa Tống Ngọc tối tìm Trường Khanh.
Khi tỉnh rượu lúc tàn canh,
Giật mình mình lại thương mình xót xa.
(Trích “Nỗi thương mình” – Trích “Truyện Kiều” – Nguyễn Du)
Câu 3: (6đ)
Em hãy phân tích hình tượng nhân vật Từ Hải trong đoạn trích “Chí khí anh hùng” (Trích
“Truyện Kiều”) của Nguyễn Du:
Nửa năm hương lửa đương nồng,
Trượng phu thoắt đã động lòng bốn phương.
Trông vời trời bể mênh mang,
Thanh gươm yên ngựa lên đường thẳng rong.
Nàng rằng: “Phận gái chữ tòng,
Chàng đi thiếp cũng một lòng xin đi”.
Từ rằng: “Tâm phúc tương tri,
Sao chưa thoát khỏi nữ nhi thường tình?
Bao giờ mười vạn tinh binh,
Tiếng chiêng dậy đất bóng tinh rợp đường.
Làm cho rõ mặt phi thường,
Bấy giờ ta sẽ rước nàng nghi gia.
Bằng nay bốn bể không nhà,
Theo càng thêm bận biết là đi đâu?
Đành lòng chờ đó ít lâu,
Chầy chăng là một năm sau vội gì !”
Quyết lời dứt áo ra đi,
Gió mây bằng đã đến kì dặm khơi.
…………………………………….Hết………………………………………………………