Tải bản đầy đủ (.pdf) (10 trang)

Ngôn ngữ truyền hình việt nam vấn đề và thảo luận

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (251.47 KB, 10 trang )

Ngôn ngữ truyền hình Việt Nam - Vấn đề và
thảo luận

Phan Quốc Hải

Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn
Luận văn Thạc sĩ ngành: Báo chí học; Mã số: 60.32.01
Người hướng dẫn: PGS. TS. Vũ Quang Hào
Năm bảo vệ: 2010

Abstract: Giới thiệu những vấn đề cơ bản của truyền hình Việt Nam hiện nay dưới
góc độ ngôn ngữ thông qua các tin, bài được sử dụng phát sóng trên các kênh sóng
truyền hình trong cả nước. Nghiên cứu đặc điểm của ngôn ngữ truyền hình Việt Nam
và vai trò của các yếu tố ngôn ngữ âm thanh và ngôn ngữ hình ảnh trong hệ thống tin,
bài của truyền hình Việt Nam. Phân tích, so sánh một cách tổng quát về hiện trạng sử
dụng các yếu tố ngôn ngữ truyền hình ở Việt Nam. Trình bày các phương thức sử
dụng các yếu tố ngôn ngữ truyền hình Việt Nam, rút ra một số kết luận về đặc điểm
ngôn ngữ truyền hình ở các đài truyền hình từng khu vực trong cả nước và nêu lên
những biện pháp xây dựng tin, bài trong tương lai.

Keywords: Báo chí; Ngôn ngữ truyền hình; Truyền hình

Content
PHẦN MỞ ĐẦU

1.Tính cấp thiết của đề tài
Ngày nay, truyền hình đã trở thành phương tiện truyền thông mạnh mẽ và quan trọng
bậc nhất đối với công chúng khắp nơi trên thế giới. Chính truyền hình đã tạo nên một cuộc
cách mạng thông tin và làm nên sự bùng nổ truyền thông bắt đầu từ những năm nửa cuối thế
kỷ 20. Truyền hình đã được nghiên cứu từ nhiều góc độ khác nhau với những mục đích khác
nhau: về vai trò, vị trí của nó đối với các vấn đề xã hội, chính trị, kinh tế; về phương thức,


cách thức thông tin…Trong khi tiếp cận nhiều vấn đề như vậy thì ngôn ngữ truyền hình là đề
tài chưa được chú trọng mặc dù vấn đề này có ảnh hưởng vô cùng lớn đối với chất lượng sản
phẩm truyền hình.
Ở Việt Nam hiện nay tình hình trên cũng diễn ra tương tự, chưa có một công trình nào
nghiên cứu ngôn ngữ truyền hình một cách thấu đáo. Vì thế, người làm nghề cũng như người
nghiên cứu phải tự mình mò mẫm theo cách riêng của mình. Người làm nghề thì phải vừa học
vừa làm, vừa sáng tạo vừa đúc kết kinh nghiệm, các nhà nghiên cứu thì không có điều kiện đi

2
thẳng vào vấn đề, vậy nên trong một thời gian khá dài, vấn đề ngôn ngữ truyền hình vẫn là
một khoảng trống vốn “một mình mình biết, một mình mình hay”.
Trước thực tế này, việc nghiên cứu ngôn ngữ truyền hình ở Việt Nam trở nên cấp thiết
hơn bao giờ hết. Do đó, chúng tôi chọn đề tài “Ngôn ngữ truyền hình Việt Nam: vấn đề và
thảo luận” làm đề tài luận văn thạc sĩ của mình với mong muốn góp một phần nhỏ bé vào việc
đưa ra các vấn đề cần giải quyết cũng như các vấn đề cần thảo luận về một lĩnh vực nghiên
cứu hết sức mới mẽ này.
2. Mục đích và Nhiệm vụ nghiên cứu
2.1. Mục đích nghiên cứu
Trên cơ sở khảo sát các yếu tố ngôn ngữ truyền hình Việt Nam, đề tài góp phần khái
quát hóa và chuẩn hóa hệ thống lý luận về ngôn ngữ báo chí nói chung và ngôn ngữ truyền
hình nói riêng. Kết quả nghiên cứu sẽ làm cơ sở cho việc nêu lên những vấn đề lý luận về
ngôn ngữ truyền hình, góp phần làm sáng tỏ hệ thống lý thuyết về ngôn ngữ truyền hình ở
Việt Nam hiện nay.
Các vấn đề nêu ra và các hướng giải quyết trong Luận văn về ngôn ngữ truyền hình sẽ
là cơ sở cho các cấp quản lí, các phóng viên, biên tập viên, cơ quan báo chí có một cách nhìn
nhận chính xác hơn về thực trạng ngôn ngữ truyền hình ở Việt Nam. Từ cách nhìn nhận này,
các cơ quan truyền hình ở Việt Nam sẽ có cách giải quyết hợp lý nhằm nâng cao chất lượng
thông tin của truyền hình trong tương lai.
2.2.Nhiệm vụ nghiên cứu
Nêu lên những vấn đề cơ bản của truyền hình Việt Nam hiện nay dưới góc độ ngôn

ngữ thông qua các tin, bài được sử dụng phát sóng trên các kênh sóng truyền hình trong cả
nước.
Làm rõ đặc điểm của ngôn ngữ truyền hình Việt Nam và vai trò của các yếu tố ngôn
ngữ âm thanh và ngôn ngữ hình ảnh trong hệ thống tin, bài của truyền hình Việt Nam. Phân
tích, so sánh một cách tổng quát về hiện trạng sử dụng các yếu tố ngôn ngữ truyền hình ở Việt
Nam.
Phân tích các phương thức sử dụng các yếu tố ngôn ngữ truyền hình Việt Nam, rút ra
một số kết luận về đặc điểm ngôn ngữ truyền hình ở các đài truyền hình từng khu vực trong
cả nước và nêu lên những biện pháp xây dựng tin, bài trong tương lai.
3. Lịch sử vấn đề
Nghiên cứu ngôn ngữ truyền hình là địa hạt tương đối mới mẽ so với các lĩnh vực
nghiên cứu báo chí khác.Hầu hết các công trình nghiên cứu trong và ngoài nước đều có đề cập
đến ngôn ngữ truyền hình như ở những góc độ liên quan chứ chưa trực tiếp đi vào nghiên cứu
ngôn ngữ truyền hình với tư cách là đối tượng cụ thể. Công trình đầu tiên đáng chú ý phải kể

3
đến là Media Writing của nhóm tác giả W. Richard Whitaker, Janet E. Ramsay, Ronald
D.Smith [68]. Trong tác phẩm này, các tác giả đã dành một chương, chương 11 từ trang 284-
318 với tiêu đề Reporting for TV để nói về những chức năng của âm thanh và hình ảnh trong
truyền hình.Theo các tác giả này, ngôn ngữ nói trong truyền hình phải là một bàn đỡ mà ở
trên trên đó hình ảnh được sắp xếp một cách hợp lý. Ở đây các tác giả muốn nói đến lời bình
của một tác phẩm truyền hình. Tiếp đến là The Language of Television của Jill Marshall,
Angela Werndly [67]. Đây là tác phẩm dày 128 trang nhưng chủ yếu chỉ nói về lịch sử, các
thể loại, có bàn về ngôn ngữ của một vài thể loại cụ thể như tin, phóng sự truyền hình. Trong
khi đó, tác phẩm Văn hóa, phương tiện truyền thông, ngôn ngữ của Staurt Hall, dành một
chương là “Mã hóa và giải mã trong ngôn bản truyền hình”dài 12 trang, được Đỗ Anh Đức
dịch, thì chỉ bàn đến cách mã hóa và giải mã ngôn ngữ hình ảnh của các tác phẩm truyền hình.
Một số sách dịch khác của nước ngoài được Nhà xuất bản thông tấn ấn hành những năm gần
đây cũng có đề cập đến ngôn ngữ truyền hình. Đáng chú ý là cuốn Báo chí truyền hình (T1,
T2) của G.V.Cuwdonhetxop, X.L Xvich, A.la.lưropxki [60]. Trong cuốn sách này, tác giả bàn

đến ngôn ngữ của màn ảnh với tư cách là thành tố tạo nên một chỉnh thể hoàn chỉnh của tác
phẩm truyền hình.
Ở Việt Nam, trong khoảng 10 năm trở lại đây đã có rải rác có các công trình nghiên
cứu về ngôn ngữ truyền hình nhưng chỉ kết cấu là một phần nhỏ trong các công trình đó và
bàn đến ngôn ngữ truyền hình một cách chung chung. Ngôn ngữ báo chí –những vấn đề cơ
bản của Nguyễn Đức Dân [11] đã đề cập đến đặc điểm của ngôn ngữ truyền hình trong sự đối
sánh với ngôn ngữ báo in và chỉ ra sự khác biệt đó về cách tiếp thu, về từ ngữ, về ngữ pháp,
về những con số.
Ở thể loại là các bài báo khoa học có lẽ phải kể đến các bài viết có liên quan đến ngôn
ngữ truyền hình Việt Nam như “ Vài nét về sự đa dạng của phong cách ngôn ngữ trên truyền
hình” và “Suy nghĩ về hệ quả của ngôn ngữ trên vô tuyến truyền hình” của tác giả Nguyễn
Thị Thanh Bình (Tiếng Việt trên các phương tiện thông tin đại chúng, Hội ngôn ngữ học,Viện
ngôn ngữ học Việt Nam,Trường ĐHKHXH &NV TPHCM, 1999). Trong hai bài viết này, tác
giả khẳng định ngôn ngữ âm thanh trên truyền hình phải thể hiện dưới ba hình thức là nói,
đọc, viết và chỉ ra vị trí đặc biệt của phương ngữ Bắc Bộ và giọng Hà Nội cũng như phân tích
những nét hay nét đẹp của phương ngữ các địa phương khác như giọng Huế.
Ở một hướng tiếp cận khác, Nguyễn Thế Kỷ có hai bài viết “Mấy nhận xét về nói và
viết trên đài truyền hình (Tạp chí Ngôn Ngữ và Đời sống, số 8/99) và “Vài nhận xét về dạng
thức nói trên đài truyền hình từ vai trò giao tiếp với công chúng” (Tạp chí Ngôn ngữ số
4/99).Bài báo đầu tiên, tác giả đã khảo sát và đưa ra những hạn chế của việc sử dụng ngôn
ngữ nói và phương pháp nói, viết như thế nào để đạt hiệu quả cao trên các đài truyền hình

4
Việt Nam hiện nay. Bài thứ hai, sau khi đã nêu khái quát các hình thức giao tiếp trên truyền
hình, tác giả chỉ ra phong cách ngôn ngữ trên đài truyền hình là phong cách khẩu ngữ văn
hóa. Đây cũng là hai bài báo có nội dung cơ bản cho luận án tiến sĩ của tác giả: Dạng thức nói
trên truyền hình được thực hiện vào năm 2004.
Cũng tiếp cận dưới góc độ giao tiếp, Phạm Văn Thấu trong bài “Đặc trưng giao tiếp
lời nói truyền hình” (Tạp chí Báo chí và Tuyên truyền, số 5 (tháng 9+10/2003) đã khẳng định
rằng, lời nói trong truyền hình là lời nói có tính chuẩn mực cao, rằng người nói trên truyền

hình dù không đối thoại trực tiếp với công chúng nhưng phải tưởng tượng đang đứng trước
công chúng để ý thức về lời nói hơn. Trong khi đó ngay phần mở đầu của bài báo “Ngôn ngữ
truyền hình”(Tạp chí Người làm báo, số 12/2007), Khiếu Quang Bảo đã khẳng định: ngôn
ngữ truyền hình là loại ngôn ngữ tổng hợp, có ngôn ngữ viết cho độc giả báo in, có ngôn ngữ
nói cho thính giả phát thanh, hơn thế nữa có ngôn ngữ hình ảnh cho khán giả truyền hình.
Đặc biệt trong bài báo này tác giả còn đi sâu phân tích lời bình của tác phẩm truyền hình như
một yếu tố quan trọng làm nên chất lượng của sản phẩm truyền hình.
Ngoài ra, một số luận văn thạc sĩ trong nước cũng có đề cập đến ngôn ngữ truyền hình
như Ngôn ngữ truyền hình trong bản tin thời sự lúc 19h00 (2004) của Mai Thị Minh Thảo,
Tìm hiểu những dạng lỗi thường gặp về ngôn ngữ trong chương trình thời sự của truyền hình
Hà Nội (2004) của Vũ Thị Kim Dung…
Nhìn chung, các công trình đã được xuất bản nêu trên mới chỉ tiếp cận ngôn ngữ
truyền hình ở những khía cạnh đơn lẽ, chưa có tính hệ thống và chưa khái quát thành vấn đề
lý luận ngôn ngữ truyền hình thống nhất. Khắc phục những thiếu sót trên, Luận văn Ngôn ngữ
truyền hình Việt Nam-những vấn đề và thảo luận sẽ lần lượt nêu và đi đến giải quyết thấu đáo
các vấn đề về ngôn ngữ truyền hình Việt Nam, đồng thời khái quát những vấn đề đó thành lý
thuyết có tính lý luận về ngôn ngữ truyền hình ở Việt Nam. Ngoài ra, Luận văn cũng nêu ra
những vấn đề đang còn gây tranh cãi, thảo luận và đi đến những kết luận hợp lý bổ sung cho
lý luận báo truyền hình hiện nay ở Việt Nam.
4. Đối tượng và phạm vi nghiên cứu
Luận văn khảo sát các yếu tố ngôn ngữ ở truyền hình Việt Nam những năm gần đây
gồm ngôn ngữ âm thanh và ngôn ngữ hình ảnh thông qua các tin, bài truyền hình từ 5/2009
cho đến khi thực hiện viết luận văn. Các đài truyền hình mà luận văn chọn để nghiên cứu
khảo sát là Đài Truyền hình Việt Nam (VTV), đại diện cho truyền hình quốc gia, Đài PT-TH
Hà Nội (HTV), Đài PT-TH Hải Phòng (THP), Đài PT-TH Thái Nguyên, đại diện cho các tỉnh,
thành phía Bắc; Đài Truyền hình Tp HCM (HTV), Đài PT-TH Vĩnh Long (THVL), Đài PT-
TH An Giang (ATV), đại diện cho các tỉnh, thành phía Nam (TV); Đài PT-TH Thừa Thiên-

5
Huế (TRT),Trung tâm truyền hình Việt Nam tại Huế (HVTV), Trung tâm Truyền hình Việt

Nam tại Đà Nẵng (DVTV)…đại diện cho miền Trung.
Mặc dù ngôn ngữ truyền hình là ngôn ngữ âm thanh và ngôn ngữ hình ảnh, song trong
quá trình khảo sát, do những điều kiện khách quan và thời gian hạn hẹp nên Luận văn tìm
hiểu ngôn ngữ âm thanh (lời nói, âm nhạc, tiếng động) với dung lượng nhiều hơn ngôn ngữ
hình ảnh. Những yếu tố ngôn ngữ khác của truyền hình Việt Nam sẽ được bàn đến nếu có cơ
hội nghiên cứu về sau.
Trong quá trình nghiên cứu, Luận văn không thể nêu tất cả các dẫn chứng, Luận văn
chỉ chọn sử dụng ví dụ điển hình đã được chuyển thành dạng Text (văn bản) và dạng Image
(hình ảnh tĩnh) thay cho dạng Audio và Video (âm thanh và hình ảnh động) của các tin, bài
truyền hình.
5. Phương pháp nghiên cứu
Khảo sát thực tế sử dụng ngôn ngữ trên các đài truyền hình ở Việt Nam theo đối tượng
nghiên cứu. Để có được dữ liệu thống kê, phân loại, chúng tôi ghi âm, ghi hình chuyển sang
đĩa VCD hoặc chuyển thành dạng văn bản (Text). Dùng công cụ Phỏng vấn và Survey để tiếp
nhận những ý kiến và thu thập thêm các dữ liệu thực tế để phục vụ cho công tác xử lý tư liệu
sau này.
Khi có đầy đủ các dữ liệu cho quá trình nghiên cứu, chúng dùng phương pháp phân
tích, so sánh, tổng hợp để nêu và chứng minh những vấn đề cơ bản của ngôn ngữ truyền hình
Việt Nam. Dùng phương pháp Qui nạp và Diễn dịch để trình bày các luận điểm được nêu ra
trong Luận văn.
Bằng phương pháp định lượng chúng tôi khảo sát các tin bài và một số đối tượng liên
quan để nêu ra các con số cụ thể hoặc con số tương đối tùy thuộc vào từng đối tượng khảo sát
nhằm phục vụ cho việc giải quyết những vấn đề của Luận văn. Phương pháp định tính bước
đầu giúp chúng tôi đi đến những kết luận về những vấn đề của ngôn ngữ truyền hình Việt
Nam.
Về lý luận, chúng tôi theo sát lý luận báo chí hiện nay bao gồm các vấn đề tư tưởng, lý
luận của Đảng, Nhà nước về báo chí, về chức năng nhiệm vụ của các loại hình báo chí và về
chức năng, nhiệm vụ, đặc trưng của loại hình truyền hình nói chung và truyền hình Việt Nam
nói riêng.
6. Kết cấu Luận văn

Ngoài Phần Mở đầu và Kết luận, Luận văn gồm 3 chương:
Chương 1: Những vấn đề lý luận chung về ngôn ngữ truyền hình
Chương 2: Những vấn đề về ngôn ngữ truyền hình Việt Nam

6
Chương 3: Thảo luận về ngôn ngữ truyền hình Việt Nam và hướng giải quyết nhằm
nâng cao hiệu quả sử dụng ngôn ngữ truyền hình trên truyền hình Việt Nam

References
A. Tài liệu tiếng Việt
1. Nhật An (2006), Đường vào nghề Phát thanh-Truyền hình, Nhà xuất bản Trẻ, Tp
Hồ Chí Minh.
2. Hoàng Anh (2008), Những kỹ năng về sử dụng ngôn ngữ trong truyền đại chúng,
Nhà xuất bản ĐHQG Hà Nội.
3. Khiếu Quang Bảo (2007), “Ngôn ngữ truyền hình”, Tạp chí Người làm báo, số 12.
4. Phạm Thị Sao Băng (2005), Công nghệ sản xuất chương trình truyền hình, Nhà
xuất bản KH-KT, Hà Nội.
5. Nguyễn Thị Thanh Bình (1999) “ Vài nét về sự đa dạng của phong cách ngôn ngữ
trên truyền hình” Tiếng Việt trên các phương tiện thông tin đại chúng, Hội ngôn ngữ học,Viện
ngôn ngữ học Việt Nam,Trường ĐHKHXH&NV TPHCM.
6. Nguyễn Thị Thanh Bình “Suy nghĩ về hệ quả của ngôn ngữ trên vô tuyến truyền
hình”, (1999) Tiếng Việt trên các phương tiện thông tin đại chúng, Hội ngôn ngữ học,Viện
ngôn ngữ học Việt Nam, Trường ĐHKHXH&NV TPHCM.
7. Hoàng Thị Châu (2004), Phương ngữ học tiếng Việt, Nhà xuất bản Đại học Quốc
gia Hà Nội, Hà Nội.
8. Hoàng Thị Châu (1989), Tiếng Việt trên các miền đất nước (phương ngữ học), Nhà
xuất bản KH-XH, Hà Nội.
9. Đỗ Hữu Châu (2001), Đại cương ngôn ngữ học, Nhà xuất bản Giáo dục, Hà Nội.
10. Mai Văn Chừ và…(1992), Cơ sở ngôn ngữ học và tiếng Việt, Nhà xuất bản
ĐH&THCN, Hà Nội.

11. Nguyễn Đức Dân (2007), Ngôn ngữ báo chí-những vấn đề cơ bản, Nhà xuất bản
Giáo dục, Hà Nội.
12. Đức Dũng (2003), Viết báo như thế nào, Nhà xuất bản VH-TT, Hà Nội.
13. Nguyễn Văn Dững (2001), Báo chí-những điểm nhìn từ thực tiễn, Nhà xuất bản
VH-TT, Hà Nội.
14. Hà Minh Đức (1999), Báo chí- những vấn đề lý luận và thực tiễn, Nhà xuất bản
ĐHQG Hà Nội, Hà Nội.
15. Nguyễn Thiện Giáp (1997), Ngữ âm tiếng Việt, Nhà xuất bản Giáo dục, Hà Nội,
Hà Nội.
16. Nguyễn Thiện Giáp (1997), Những lĩnh vực ứng dụng của Việt ngữ học, Nhà xuất
bản ĐHQG Hà Nội, Hà Nội.

7
17. Nguyễn Thiện Giáp (2007), Dụng học Việt ngữ, Nhà xuất bản ĐHQG Hà Nội.
18.Vũ Quang Hào, “Vẻ đẹp của tiếng Hà Nội”, báo Hà Nội mới, ngày 18/9/2001.
19.Vũ Quang Hào (2004), Báo chí và đào tạo báo chí Thụy Điển, Bộ Văn hóa Thông
tin Việt Nam, Cơ quan hợp tác phát triển quốc tế Thụy Điển, Hà Nội.
20.Vũ Quang Hào (2009), Ngôn ngữ báo chí, Nhà xuất bản Thông Tấn, Hà Nội.
21. Vũ Quang Hào (2009), Bài giảng: Ngôn ngữ truyền thông, Chuyên đề Cao học
Báo chí, lớp Cao học Báo chí K11, Khoa Báo chí-Truyền thông, ĐHKHXH&NV, ĐHQG Hà
Nội.
22.Cao Xuân Hạo (2007), Tiếng Việt - Mấy vấn đề Ngữ âm, Ngữ pháp, Ngữ nghĩa,
Nhà xuất bản KH-XH, Hà Nội.
23. Đinh Thị Thúy Hằng (2008), Báo chí thế giới và xu hướng phát triển, Nhà xuất
bản Thông Tấn, Hà Nội.
24. Thanh Hòa (2003), “Những đặc trưng cơ bản về đặc điểm ngữ âm và từ vựng của
tiếng Huế”, Tạp chí Huế xưa & nay, số 5.
25. Vũ Đình Hoè (1999), Truyền thông đại chúng trong công tác lãnh đạo và quản lí,
Nhà xuất bản Chính trị Quốc gia, Hà Nội.
26. Hội Ngôn ngữ học TP.Hồ Chí Minh -Viện ngôn ngữ học, ĐHKHXH&NV TP.Hồ

Chí Minh, ĐHSP TP. Hồ Chí Minh, Viện Khoa học Xã hội tại TP. Hồ Chí Minh-
ĐHKHXH&NV Hà Nội (2002), Bảo vệ và phát triển tiếng Việt trong thời kỳ công nghiệp
hóa, hiện đại hóa, TP.Hồ Chí Minh.
27. Hội Ngôn ngữ học TP. Hồ Chí Minh, Viện Ngôn ngữ học Việt Nam,Trường
ĐHKHXH&NV TP.Hồ Chí Minh (1999), Tiếng Việt trên các phương tiện thông tin đại
chúng, TP.Hồ Chí Minh.
28. Nguyễn Quang Hồng (2004), “Vấn đề chuẩn mực phát âm của tiếng Việt hiện
đại”, tạp chí Ngôn ngữ, số 04.
29.Nguyễn Minh Huyền (1999), Tìm một lối thông tin khoa học từ trực trạng của
danh pháp báo chí, Khóa luận Cử nhân, khoa Báo chí-Truyền thông, ĐHKHXH&NV, ĐHQG
Hà Nội.
30. Phạm Thành Hưng (2007), Thuật ngữ báo chí-Truyền thông, Nhà xuất bản ĐHQG
Hà Nội, Hà Nội.
31. Nguyễn Thế Kỷ (1999), “Mấy nhận xét về nói và viết trên đài truyền hình”, Tạp
chí Ngôn Ngữ và Đời sống, số 8.
32. Nguyễn Thế Kỷ (1999), “Vài nhận xét về dạng thức nói trên đài truyền hình từ vai
trò giao tiếp với công chúng”,Tạp chí Ngôn ngữ số 4.
33. Nguyễn Bá Kỷ (2004) Dạng thức nói trên truyền hình, Luận án Tiến sĩ Ngôn ngữ,
ĐHKHXH&NV, ĐHQG Hà Nội.

8
34. Nguyễn Thế Kỷ, Phạm Văn Tình (2002), “Tính ngẫu phát của các chương trình
truyền hình”, Tạp chí Ngôn ngữ, số 16.
35.Trần Bảo Khánh (2003), Sản xuất chương trình truyền hình, Nhà xuất bản VH-TT,
Hà Nội.
36. Nguyễn Hiến Lê (2006), Nghệ thuật nói trước công chúng, Nhà xuất bản VH-TT,
Hà Nội.
37. Bùi Văn Nguyên,(1977) “Thử tìm giọng nói Nghệ Tĩnh trong hệ thống giọng nói
chung cả nước”, Tạp chí Ngôn ngữ, số 4.
38. Lê Thị Thanh Nhàn (2009), Viết cho truyền hình, Tài liệu lưu hành nội bộ,

ĐHKHXH&NV, ĐHQG TP Hồ Chí Minh.
39. Nguyễn Thị Nhung (2003), Bước đầu khảo sát phong cách ngôn ngữ nhà báo,
Khóa luận Cử nhân, khoa Báo chí-truyền thông, ĐHQG Hà Nội.
40. Hoàng Phê (1997), Từ điển tiếng Việt, Nhà xuất bản Đà Nẵng.
41. Hoàng Trọng Phiến (1981) “Đặc trưng ngôn ngữ nói tiếng Việt”, Một số vấn đề
ngôn ngữ học Việt Nam, Nhà xuất bản ĐH&THCN, Hà Nội.
42. Thanh Phượng (2002), Những dạng lỗi về ngôn ngữ thường gặp trong chương
trình thời sự-Đài Truyền hình Việt Nam, Khóa luận Cử nhân báo chí học, khoa Báo chí-truyền
thông, ĐHQG Hà Nội.
43. Dương Văn Quảng (2001), “Giao tiếp và thông tin”, Tạp chí Thông tin Khoa học
xã hội, số 6.
44. Dương Văn Quảng (1998), “Phương pháp nghiên cứu ngôn ngữ báo chí”, Tạp chí
Thông tin Khoa học xã hội, số 6.
45. Dương Xuân Sơn và (2004), Cơ sở lý luận báo chí truyền thông, Nhà xuất bản
Đại học Quốc gia Hà Nội, Hà Nội.
46. Dương Xuân Sơn (2009),Giáo trình báo chí truyền hình, Nhà xuất bản ĐHQG Hà
Nội, Hà Nội.
47. Tạ Ngọc Tấn (1995), Tác phẩm báo chí, NXB Giáo dục, Hà Nội.
48. Nguyễn Minh Tâm (2002), Thể hiện ngôn ngữ truyền hình, Lưu hành nội bộ, Đài
THVN, Hà Nội.
49. Nguyễn Quí Thanh (2006), Xã hội học về dư luận xã hội, Nhà xuất bản ĐHQG Hà
Nội, Hà Nội.
50. Mai Thị Minh Thảo (2004), Ngôn ngữ truyền hình trong bản tin thời sự, Đài
truyền hình Việt Nam, Luận văn thạc sĩ báo chí học, khoa Báo chí-Truyền thông,
ĐHKHXH&NV, ĐHQG Hà Nội.
51. Phan Thị Thanh Tâm (2002), Đâu là giọng chuẩn cho Phát thanh-Truyền hình
Nghệ An, Khóa luận Cử nhân, Đại học Vinh.

9
52. Phạm Văn Thấu (2003), “Đặc trưng giao tiếp lời nói truyền hình”, Tạp chí Báo chí

và Tuyên truyền, số 5.
53. Nguyễn Quyết Thắng (2008), Lý thuyết thông tin, Đại học Bách khoa Hà Nội.
54. Nguyễn Đức Tồn (1999), “Hoạt động ngôn ngữ phát thanh và truyền hình từ cách
nhìn của tâm lý học”, Tạp chí Ngôn ngữ, số 09.
55. Nguyễn Quốc Việt (2010), Phong cách dẫn chương trình của các BTV chương
trình truyền hình, Khóa luận tốt nghiệp Cử nhân báo chí, ĐHKH Huế.
B. Tài liệu dịch sang tiếng Việt
56. Alvin Toffler (2002), Làn sóng thứ ba, Nhà xuất bản Thanh Niên, Hà Nội.
57. Alvin Toffler (2002),Cú sốc tương lai, Nhà xuất bản Thanh Niên, Hà Nội.
58. Alvin Toffler (2002), Thăng trầm quyền lực (T1, T2), Nhà xuất bản Thanh Niên,
Hà Nội.
59. Bruno Toussaint (2007), Ngôn ngữ điện ảnh và truyền hình, Nhà xuất bản Dixit và
Hội Điện ảnh Việt Nam đồng xuất bản.
60. G.V.Cudonhepxop, X.L.Xvich, A.la.Iuropxki (2004), Báo chí truyền hình, Tập 1,
Nhà xuất bản Thông Tấn, Hà Nội.
61. G.V.Cudonhepxop, X.L.Xvich, A.la.Iuropxki (2004), Báo chí truyền hình, Tập 2,
Nhà xuất bản Thông Tấn, Hà Nội.
62. Loic Hervouet (1999), Viết cho độc giả, Hội Nhà báo Việt Nam, Hà Nội.
63. Michael Schudson (2003), Sức mạnh của tin tức truyền thông, Nhà xuất bản Chính
trị Quốc gia, Hà Nội.
64. X.A.Muratop (2004), Giao tiếp trên truyền hình, Nhà xuất bản Thông Tấn, Hà
Nội.
65. Neil Everton (1999), Làm tin, phóng sự truyền hình, Quỹ Reuter xuất bản.
66. Robert Dagary (1998), “Sự đóng góp của nhân loại vào việc nghiên cứu các
phương tiện thông tin đại chúng”, Tạp chí Thông tin Khoa học, số 2.
C. Tài liệu tiếng nước ngoài
67. Angela Werndly, Jill Marshall (2002), The Language of Television, Published by
Routledge Publication.
68. Richard Whitaker (2004), Media Writing, Lawrence Erlbaum Associates,
Publishers, London.

69. Thomas A.Bauer (2009), Research Methods in Communication Science,
University of Maribor.
70. Tom Carter (2007), An intruction to information theory and entropy, New York,.
D. Trang web và Tạp chí
71. Tạp chí Người làm báo 2002-2010

10
72. Tạp chí Lý luận chí trị và Tuyên truyền 2009-2010
73. , 2008-2010
74. , 2008-2010
75. , 2008-2010
76. htttp://www.jprof.com, 2008-2010
77. htttp://www.journalism.com, 2008-2010
78. , 2008-2010
79. , 2008-2010
80. , 2008-2010
81. , 2008-2010

×