Tải bản đầy đủ (.docx) (2 trang)

Em về thăm vườn ông nội trong một ngày ông đã đi xa hãy ghi lại những cảm xúc trong dịp ấy

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (116.15 KB, 2 trang )

Em về thăm vườn ông nội trong một ngày ông đã đi
xa Hãy ghi lại những cảm xúc trong dịp ấy
November 19, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
Đề bài: Em về thăm vườn ông nội trong một ngày ông đã đi
xa. Hãy ghi lại những cảm xúc trong dịp ấy.
DÀN Ý
I. Mở bài:
Khái quát cảnh vườn nhà ông nội và cảm xúc ban đầu.
II. Thân bài:
Cảm xúc của em khi đứng giữa vườn.
Từng gốc cây, từng vệt cỏ, từng khóm hoa gợi cho em từng cảm xúc khác nhau như thế nào? (Em nhớ đến gì?
Mơ ước gì?).
III. Kết bài:
Cảm xúc và suy nghĩ sau cùng của em.
Vừa bước chân vào đến cửa vườn, lòng em đã nôn nao một cam giác khác lạ. Cũng cái cánh cửa vườn này
ngày trước, khi em đến cửa là lúc nào nó cũng mở sẵn, hoa tigôn hồng hồng, trắng trắng leo lên, rũ xuống tươi
vui và ông em đang đứng giữa vườn, nhẹ nhàng tía lá, bắt sâu. Vậy mà cánh cổng hôm nay rũ héo, trơ ra
những nan tre, những sợi kẽm rỉ sét.
Bồi hồi, em bước vào giữa vườn với những bước chân nằng nặng. Cảnh cũ còn đây mà sao héo hắt thế này!
Kia là cây khế ngọt, ngày nào em cũng nhõng nhẹo đòi ông khều hái. Rồi năm lên chín, lên mười, em đã leo
trèo, ẩn nấp cùng anh em bên cây khế ấy, dùng quả xanh mà ném liệng nhau. Ôi! Sao cây khế bây giờ không
còn trĩu quá như xưa? Ông ơi! Có phải chăng giờ chẳng còn người bón phân, tưới nước cho cây nữa? Sao ngày
xưa cháu không để trái xanh chín ngọt? Sao cháu vô tình phí phạm công lao cua ông trong những lúc đùa vui?
Bây giờ xa ông, đứng giữa vườn này, em mới thấy ghen với bụi hồng, cây khế
Giàn phong lan ngày nào rực rỡ hoa dưới bàn tay ỏng, sao bây giờ gầy gò, khô héo thế này? Ồ! Các ngươi
cùng biết nhớ ông đấy ư? Nhựa sống tràn trề của các ngươi đâu? Hoa phong lan rực rỡ tím, hồng, trắng, đỏ đâu
rồi? Sao những hình lốm đốm trong nhụy hoa vũ nữ như những giọt lệ máu thế này? Sao các ngươi cũng khóc
cùng ta?
Và thiên tuế ơi! Hai hàng thiên tuế chạy dài giữa vườn vươn những cành xanh khỏe mạnh như lời chúc thọ
ông. Nay sao các ngươi yên lặng đến vậy? Ông có sống ngàn năm chăng? Sao các ngươi cũng khóc cùng ta?
Và thiên tuế ơi! Hai hàng thiện tuế chạy dài giữa vườn vươn những cành xanh khỏe mạnh như lời chúc thọ


ông. Nay sao các ngươi yên lặng đến vậy? Ông có sống ngàn năm chăng? Sao các ngươi vẫn tốt tươi như
không biết sầu nhớ chủ nhân? Hay ông cũng mang sương, mang gió về đây để thầm lặng chăm bón cho thiên
tuế và sống cùng thiên tuế? Ý nghĩ nào cũng làm em sầu muộn. Ông ơi! Bây giờ ông xa chơi ở chốn nào?
Này hồng bê bê, này là bụi xả, này cây lô hội, này trắc bá kia! Các ngươi có nhớ ông không? Sao không kể cho
ta nghe những ngày ông ta đã chăm sỏc các ngươi, ông đã vui hay buồn, ông đã nói những gì? Ông có mỉm
cười không? Này nước đây, các ngươi hãy vui tươi lên, hãy sống khỏe mạnh lên để kể lại cùng ta câu chuyện
của ông… !
Bây giờ xa ông, đứng giữa vườn này, em mới thấy ghen với bụi hồng, cây khế! Em mới buồn tiếc và giận mình
sao ngày xưa không xin ba mẹ về thăm ông nhiều hơn nữa. Nếu biết thế này thì… ngày xưa về thăm quê nội,
cháu sẽ quấn quít bên ông hơn là leo trèo, đuổi bướm, tắm ao và bắt dế. Ông ơi! Đã trễ quá rồi!
Read more: />ghi-lai-nhung-cam-xuc-trong-dip-ay/#ixzz3mV1BE6a4

×