Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (116.44 KB, 2 trang )
Bài văn tả hoa phượng và hoa địa lan
October 23, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
HOA PHƯỢNG
Hoa phượng – loài hoa thân quen của mùa hạ lại nở. Cây phượng đẹp lắm, ở đâu cây cũng đẹp. Cây
sừng sững tỏa bóng xuống sân trường tôi.
Cuối xuân, sừng sững cây phượng đứng nơi sân trường. Thân cây mang màu nâu màu mỡ. Màu nâu
của đất mẹ. Màu nâu của quê hương. Lặn đâu rồi vẻ mốc thếch mùa đông? Lận đâu rồi cái sần sùi trong
gió bấc ù ù? Cây cao lớn, khỏe mạnh như người lính gác già dặn mà kinh nghiệm. Cây cao vút, còn
xanh non màu những chiếc lá phượng bé nhỏ. Lá như những bàn tay trẻ thơ đầy đặn. Khi ánh nắng
xuân dịu dàng xuất hiện, lá ánh lên màu ngọc bích, xa xa như những ngọn lửa không bao giờ tắt.
Những ngọn lửa thần. Lác đác trên cao những chùm nụ phượng. Nụ mới chui ra, non nớt, thơ ngây. Có
nụ hơi bé mở, để lộ những cánh hoa đỏ xinh xinh như cánh bướm. Vươn tay hái một nụ non, khẽ khàng
bóc nhẹ từng chiếc áo phủ suốt bên trên nụ để lộ ra mấy cánh hoa bé xíu. Nụ phượng trong trắng, ngây
thơ như học trò. Tâm hồn học trò đẹp thơ ngây.
Xuân đến hạ đi, những cánh phượng bắt đầu nở rộ
Mùa hạ đến. Mùa xuân đi. Thân cây sạm đi như bàn tay người mẹ thô ráp, từng trải sương gió. Cây
phượng là mẹ của loài hoa học trò- Hoa phượng nở đỏ rực. Những cánh hoa lửa gợi vẻ đầm ấm quyện
màu xanh dịu ngọt cua những lá phượng non. Nắng oi ả chiếu vào cánh phượng, vào lá, vào hoa. Rồi
phượng nở. Mùa phượng – mùa thi, mùa thi rộn rã. Hoa phượng là loài hoa tôi yêu nhất.
Nhưng sao hôm nay, hôm chúng tôi chia tay để nghỉ hè, phượng lại không đẹp nữa? Màu đỏ thắm đó
làm chúng tôi cách xa, phượng ơi, phượng có hiểu lòng tôi? Rồi chia tay, nhưng chỉ là tạm biệt. Năm
sau, hẹn năm sau nhé, chúng ta lại sum họp dưới mái ấm Ngô Sĩ Liên thân yêu. Phượng điểm tô cho
mái trường một màu rực rỡ, một sắc màu rất ưa nhìn. Những giọt nắng vàng trải lên lá phượng một
màu vàng trù phú, rưới lên hoa hoc trò một màu ưa nhìn. Từng chùm hóa lấp ló trên cao, xen giữa lá
cây xanh non như những mặt trời con tinh nghịch ai đem treo lên để mang hạnh phúc cho con người.
Bà tôi bảo, ngày xưa khi mặt đất còn lạnh lẽo, Ngọc Hoàng đã gửi các con mình xuống trần gian để
mang hơi ấm cho muôn loài. Nhưng các con ngài bị yêu ma hãm hại, cuối cùng ngài chọn cây phượng
để treo mặt trời. Phượng ơi, phượng đã có một quá khứ tuyệt vời, hào hùng và bi tráng. Mỗi lần bà kể
lại câu chuyện ấy, trước mắt tôi hiện ra hình ảnh chùm phượng vĩ đùa nghịch với gió trời…
Hoa học trò, loài hoa đẹp đẽ và thơ ngây đang khoe sắc nơi sân trường tôi và bao nơi khác. Nắng hè ơi,
dù nắng có chối chang đến mấy, thì nắng có biết đâu rằng dòng nhựa sống tràn trề vẫn ngày đêm cuồn