Tải bản đầy đủ (.doc) (4 trang)

Kể một kỉ niệm về tình bạn thời thơ ấu

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (132.13 KB, 4 trang )

Kể một kỉ niệm về tình bạn thời thơ ấu
October 24, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
Đề bài: Kể một kỉ niệm về tình bạn thời thơ ấu.
Bài làm 1
Chắc ai trong chúng ta cũng có ít nhất một lần mắc lỗi. Và tôi cũng vậy. Tôi cũng đã nhiều lần mắc lỗi.
Nhưng có một lần, khi đang học lớp 4, tôi đã mắc một lỗi lớn với bạn mà đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy
ân hận.
Tôi và Dương chơi thân với nhau từ hồi mẫu giáo. Dương xinh xắn và rất hiền lành. Dương học giỏi lại
cần cù chịu khó nên bài kiểm tra nào của bạn cũng đạt điểm cao. Còn tôi, sức học chỉ trên trung bình
một chút, lại còn lười nữa nên kết quả học tập không cao. Tuy sức học khác nhau nhưng tôi và Dương
vẫn thân nhau, lúc nào cũng như hình với bóng.
Một hôm, có tiết kiểm tra Lịch sử. Do hôm trước mải xem phim trinh thám nên bài vở tôi nắm rất lơ
mơ. Tôi cắm mặt vào tờ giấy kiểm tra, lo lắng vì biết chắc mình không làm được câu nào. Chợt một ý
nghĩ vụt qua đầu tôi. Đúng rồi, mình sẽ hỏi Dương. Chắc chắn Dương thuộc bài. Tôi đá vào chân
Dương mấy cái ra hiệu cầu cứu. Dương quay sang nhìn tôi nhăn nhó. Tôi hỏi khẽ:
- Cậu làm bài xong chưa. Cho tớ chép với.
- Cậu không học bài à?
- Tớ mới học sơ sơ thôi, đưa bài cho tớ chép!
Lúc đầu, Dương lưỡng lự, không biết xử trí thế nào nhưng khi nhìn bộ mặt "đáng thương" cuả tôi, nó
liền chìa bài cho tôi chép. Tôi không hề suy nghĩ gì, cắm cúi chép một mạch từ đầu đến cuối. Hết giờ,
tôi nộp bài với tâm trạng sung sướng. Thể nào bài cũng được điểm cao.
Thế nhưng, tuần sau, đến giờ trả bài, cô giáo đã phê bình tôi và Dương trước lớp vì đã chép bài của
nhau:
- Cô rất buồn vì Thanh và Dương đã chép bài của nhau. Cô không biết ai chép của ai, vì vậy, cô cho cả
hai bạn điểm không.
Tôi cúi mặt, im lặng lén nhìn sang Dương. Nó như người mất hồn, nước mắt trào ra lăn trên má.
Cuối giờ, Dương đứng lên đi về mà không đợi tôi. Tôi hiểu Dương giận tôi về cái điểm không quái ác
đó. Nhưng điểm không thì có làm sao mà phải buồn rầu đến như vậy. Nghĩ thế nên tôi ung dung về
nhà, định bụng an ủi Dương sau.
Sáng hôm sau, tôi tới lớp. Dương đã ngồi đó với hai mắt sưng húp. Tôi ngồi xuống, hỏi:
- Cậu có bị bố mẹ mắng không?


Dương nhìn tôi, trào nước mắt:
- Có, nhiều là đằng khác. Mình buồn vì đã làm bố mẹ không vui. Tớ lo điểm này ảnh hưởng đến điểm
tổng kết cuối năm.
Nghe Dương nói vậy tôi thấy hối hận và thương Dương quá. Dương đã chịu oan ức vì tôi. Chưa bao
giờ tôi xấu hổ như vậy. Tôi đứng dậy, ra cửa lớp. Tôi chờ cô tới để nhận lỗi, để Dương khỏi bị oan.
Thế đấy các bạn ạ. Sau khi nói sự thật với cô, tôi thấy vô cùng thanh thản. Cho đến giờ, tôi và Dương
vẫn chơi thân với nhau. Bài kiểm tra Sử hôm đó đã trở thành kỉ niệm giữa hai chúng tôi.
Lê Thị Phương Thanh
(Trường THCS Lê Quý Đôn)
Bài làm 2
Trong cuộc sống, không ai không thể tránh khỏi một lần mắc lỗi. Em cùng vậy. Lần ấy xảy ra đã gần
một năm rồi nhưng đến giờ em thấy vẫn ân hận.
Những kỉ niệm về tình bạn thời thơ ấu sẽ mãi trong tâm trí tôi
Em và Đức là đôi bạn thân từ hồi học mẫu giáo nhưng lên lớp năm, bạn ấy học giỏi vượt hẳn em và các
bạn nên được cô giáo chọn làm lớp trưởng. Điều ấy làm em ghen tị và nảy sinh lòng thù ghét. Ngoài ra,
em còn thấy, từ khi làm lớp trưởng, Đức rất "tinh vi", hay để ý, xét nét đến mọi người
Năm ấy, em được vào đội tuyển học sinh giỏi của trường. Đức cũng vậy nhưng cậu ta còn đỗ với điểm
số cao nhất. Một lần, sau khi học xong buổi bổi dưỡng học sinh giỏi do nhà trường tổ chức, Hà, bạn
thân của em từ trên lớp chạy xuống, đưa cho em một tờ giấy phô-tô cùng một cái bút bi. Em hỏi:
-Cái gì đấy?
Hà trả lời:
- Cậu biết rồi còn gì. Đây là giấy bút để bọn mình kể tội Đức.
Em đồng ý với Hà. Chúng em say sưa kể tội Đức. Đến chiều, tờ giấy đã kín đặc những chữ. Nhưng rồi,
do Hà sơ suất nên tờ giấy lọt vào tay Đức. Đức mở ra xem. Tuy trong đó ghi rất nhiều điều quá đáng về
bạn nhưng Đức không nói gì.
Mọi chuyện tưởng như thế là xong. Nhưng không hiểu sao, buổi chiều đi học về, em thấy tờ giấy đó
đang nằm trong tay mẹ. Nghiêm khắc, mẹ hỏi:
-Đây là cái gì?
Em im lặng, cúi mặt nhìn xuống đất. Mẹ hỏi đến lần thứ ba, em mới ấp úng:
- Dạ, đây là… là… là tờ giấy… con với… với Hà viết viết… về… về bạn Đức ạ.

Tôi nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt mẹ:
- Hoá ra trên lớp con toàn làm những trò nhảm nhí này.
Em đứng yên. Mẹ nói với em rất nhiều, mẹ nói về sự khiêm nhường, về tình bạn, về sự thẳng thắn,
Cuối cùng, mẹ nói:
- Sự ghen tị của con đã phá đi những tình cảm chân thành, trong sáng giữa hai đứa, Bây giờ con hãy
nhờ bố đưa sang nhà bạn Đức xin lỗi bố mẹ và cả bạn nữa, nghe chưa?
Nghe mẹ nói, em thấy tự ái. nhưng rồi, bố cũng đến bên em. Bố phân tích thêm sai lầm của em và động
viên em dũng cảm nhận lỗi. Sau cùng, sự hối hận đã thắng sự xấu hổ và lòng tự ái. Em cùng bố sang
nhà bạn Đức .
Sáng hôm sau, em đang chuẩn bị đến trường thì nghe tiếng Đức từ ngoài ngõ.
Bạn sang rủ em cùng đi học.
Đây là bài học cho em về thói ghen tị, nói xấu người khác sau lưng.
Đăng Thị Việt Hương
(Trường THCS Hoàn Kiếm)
Bài làm 3
Bây giờ đã là học sinh lớp 6 nhưng có những kỉ niệm thời thơ ấu tôi không làm sao quên được, trong
đó có chuyện giữa tôi và Minh Trang – cô bạn hàng xóm thân thiết nhất của tôi.
Tôi và Minh Trang vốn là bạn rất thân. Nhưng hồi Minh Trang mới từ Quảng Ninh đến ở với bố cạnh
nhà tôi, không hiểu sao tôi rất ghét Trang. Chắc là vì Trang chăm chỉ việc nhà, biết ăn mặc, không
những thế lại học rất giỏi. Chỉ trong một tuần, Trang đã theo kịp chương trình học ở đây. Tất cả mọi
người đều yêu quý Trang, khen Trang hiền lành, nết na, chăm chỉ làm cho tôi như bị kém cạnh.
Tôi nhớ rõ lần đầu tiên tôi va chạm với Trang. Hôm ấy, sau một tuần mưa kéo dài, trời hửng nắng, nhà
nào cũng giặt giũ phơi phóng đầy cả sân. Tôi nhanh chóng làm bài. Học xong, tiện thể tôi xếp luôn
sách vở vào cái bàn cũ kĩ ngoài hành lang. Sau đó tôi đi giặt quần áo. Khi đem quần áo ra sân phơi thì
dây phơi nhà tôi đã đầy quần áo của Trang. Tôi tức lắm, giật hết quần áo của Trang vứt xuống đất rồi
phơi quần áo của mình lên. Trang nhìn thấy nhưng không nói gì, lẳng lặng đi tìm sợi dây khác, phơi
quần áo của mình lên đó.
Hôm ấy, tôi cùng mẹ đi chợ, nhân thể thăm bà ngoại và ghé qua hiệu sách, đến chiều mới về. Không
ngờ đến chiều trời đổ mưa to. Nhìn trời, tôi lo lắng nghĩ đến sách vở và đống quần áo. Chắc ướt sạch
hết rồi. Quần áo thì không sao nhưng còn đống sách vở? Tôi tự trách mình không cẩn thận. Giá như khi

học xong tôi để sách vở vào trong nhà thì đâu đến nỗi. Nhưng khi tôi về đến nhà thì áo quần đã được ai
thu dọn còn đống sách vở thì được xếp ngăn nắp trên bàn trong nhà. Tôi đưa mắt nhìn quanh thì thấy
Trang chạy sang bảo:
- Lúc trời sắp mưa, tớ đã kịp rút quần áo và thu dọn sách vở hộ cậu.
Tôi ngượng ngùng, lí nhí nói lời cảm ơn. Thì ra tôi đã nghĩ xấu về Trang. Sau chuyện đó, tôi và Trang
trở thành đôi bạn thân.
Nhưng rồi, một thời gian sau, Trang lại theo gia đình chuyển vào Nam. Thế là từ đó tôi không được
gặp lại cồ bạn thân của mình nữa nhưng những hình ảnh. Nhưng kỉ niệm về Trang sẽ còn mãi trong tâm
trí tôi.
Read more: />au/#ixzz3mXdVXFHw

×