Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Kể về một người thân của em

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (127.41 KB, 2 trang )

Kể về một người thân của em
October 24, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
Đề bài: Kể về một người thân của em.
Bài làm 1
"Cháu gái yêu của bà đã về đấy à? Dạo này lớn quá rồi”. Bà ngoại đã đứng đầu ngõ đón tôi. Bàn tay bà
vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà của tôi. Được bà âu yếm, chiều chuộng, tôi rất thích. Bà yêu tôi lắm.
Bà ngoại tôi năm nay đã hơn sáu mươi nhưng dáng người nhỏ nhắn còn nhanh nhẹn lắm. Khuôn mặt bà
đầy đặn, thật hiền. Mái tóc điểm bạc được búi lên gọn gàng. Bà rất hiền và rất nhân hậu. Hồi tôi còn
nhỏ, bố mẹ tôi thường gửi tôi cho bà. Bà chăm sóc tôi chu đáo từ bữa ăn đến giấc ngủ. Có những hôm,
bố mẹ tôi đi làm về muộn, bà dỗ dành để tôi khỏi khóc. Có những trưa, dù mệt mỏi nhưng bà vẫn
không được ngả lưng vì còn phải chơi đồ hàng với tôi. Tôi đã lớn dần lên trong tình yêu thương của bà.
Khi bắt đầu đi học mẫu giáo, dù không ở với bà nhưng tôi vẫn nhận được tình yêu thương ấp ủ của bà.
Bà rất chiều tôi. Tôi còn nhớ rõ lần bà mua quà để tặng tôi vào dịp Nô-en. Tôi tưởng tượng ra những
món quà bà sẽ tặng tôi ; nào là búp bê biết khóc biết cười, nào là những chú gấu bông xinh xắn… chờ
mãi, cuối cùng ngày mong đợi đã đến. Ăn cơm xong, bà tặng tôi một hộp quà không trang trí cầu kì mà
vẫn đẹp một cách trang nhã. Tôi nghĩ bên trong chắc phải là món quà mà mình rất thích. Tôi hồi hộp
mở hộp quà. Hoá ra bên trong chỉ có một chú vịt nhồi bông nhô xíu. Quá thất vọng, mặt tôi xị xuổng,
hai tay buông xuôi làm hộp quà rơi bịch xuống đất, chú vịt con lập tức lăn vào một góc nào đó. Tôi
không hề để ý đến gương mặt sũng sờ xen lẫn buồn tủi của bà. Mẹ thấy thế chạy đến hỏi tôi tại sao
nhưng tôi không trả lời, ngúng nguẩy bỏ chạy vào phòng. Suốt mấy tuần liền, tôi dỗi bà. Một tuần, hai
tuần… rồi bốn, năm tuần trôi qua, tôi vẫn giận bà. Nhưng vào một buổi tối, khi đến gần phòng mẹ, tôi
chợt nghe thấy mẹ và bà đang tâm sự. Vô tình nghe được câu chuyện giữa bà và mẹ, tôi bỗng giật mình
vì những sai trái mà tôi đã làm trong thời gian qua. Tôi ân hận quá, nước mắt cứ thế trào ra.
Bà có bốn đứa cháu nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình yêu thương trọn vẹn từ bà
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm ra vườn ngồi. Một lúc sau, bà nhẹ nhàng đến ngồi bên tôi. Tôi gục vào lòng
bà, xin lỗi. Bà cười hiền hoà, xoa đầu tôi bảo không sao. Tuy bà nói vậy nhưng tôi vẫn thấy áy náy,
nước mắt cứ trào ra. Bà lại vỗ về an ủi tôi,
Bây giò tôi có rất nhiều em. Bà có bốn đứa cháu nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình yêu thương trọn
vẹn từ bà. Mỗi lần về thăm bà, tôi lại được nghe cầu nói đầy yêu thương trìu mến:
- Cháu yêu của bà về rồi đấy à? Dạo này lớn quá nhỉ!
Bà nói đúng, tôi đã lớn nhiều nhưng tôi vẫn là đứa cháu yêu nhỏ bé của bà. Tóc bà mỗi ngày mỗi bạc,


duy ánh mắt và nụ cười của bà thì vẫn như xưa, không hề thay đổi.
Nguyễn Hà Thuỷ
(Trường THCS Lương Thế Vinh)
Bài làm 2
"Bà nội… bà… mẹ… mẹ ơi…". Tiếng gọi thất thanh của cả nhà khi thấy bà ngã xuống đất. Bố vội vã
chở bà đi bệnh viện, cả nhà cùng đi theo. Ngồi ở ghế đợi trước phòng bà nằm, cả nhà sốt sắng chờ tin.
Lúc này, tình yêu bà tràn ngập trong tôi. Tôi nhớ sao…
Những ngày tôi ghét bà, tôi muốn xua đuổi bà, những ngày tôi luôn làm bà phiền lòng, làm bà tức giận.
Tôi nhớ ánh mắt trìu mến, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu của bà nội. Nhìn lên đồng hồ, đã nửa
tiếng trôi qua, tôi thấy lo cho bà nhiều hơn. Càng nghĩ tôi càng thấy bà thật tuyệt vời, thế mà tôi đã
không nhận ra, không biết trân trọng tình cảm của bà. Ở bà, lòng bao dung, tính nhân hậu, tinh yêu
thương con cháu… không bao giờ khô cạn. Tối nào, nội cũng kể chuyện cho hai chị em tôi. Tuy vậy,
chỉ có em thích còn tôi thì nghĩ chuyện của bà lạc hậu, nhàm chán, toàn điều linh tinh vớ vẩn của trẻ
con. Nhưng tôi đâu có biết rằng tôi đã lầm. Chính những câu chuyện kể của bà lại là những bài học rất
hay về cuộc sống, và cũng là cái nôi nuôi dưỡng những ước mơ thơ bé của tôi. Giờ tôi thấy mình thật
kém cỏi. Tôi ân hận khi không biết trân trọng những điều mình có, không biết thương bà. Tôi chỉ biết
nghĩ đến bản thân mình. Những lời khuyên nhẹ nhàng tràn trề tình cảm mà nội dành cho tôi, tôi cũng
không hề hay biết. Không chịu vâng lời bà, đến khi bà lớn tiếng thì lại giận dôi. Giờ đây tôi mới biết
những giây phút đó bà đau đớn biết chừng nào. Cái đau này khủng khiếp hơn cái đau về thể xác. Càng
nghĩ tôi càng cảm thấy mình nhỏ nhen. Tôi nhớ có lần tôi tìm cách phá cây cảnh của bà, không phải vì
tôi không yêu thiên nhiên mà vì tôi cố ý làm bà buồn. Bà biết rõ điều đó nhưng cũng chẳng trách mắng
tôi mà chỉ âm thầm chịu đựng. Cái tính ích kỉ của tôi đã gây ra biết bao đau khổ cho bà. Những giọt
nước mắt hối hận lăn dài trên má tôi. Ngay lúc ấy, bác sĩ bước ra ngoài với vẻ mặt đầy hối tiếc:
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong gia đình thông cảm!
Tôi vội vã chạy vào phòng. Những tiếng "tít, tít" liên hồi của máy đo nhịp tim như kết thúc cuộc đời
chăng kín lỗi lầm của tôi. Tôi chỉ biết nắm tay người bà đã quá cố mà khóc. Trong tôi, nỗi buồn đã
hoàn toàn bao phủ. Một nỗi buồn khủng khiếp khó tả của một người cháu tội lỗi. Giờ đây tôi đã thực sự
khôn lớn. Tôi thực sự hiểu được tấm lòng bà thì bà đã ra đi.
"Bà nội ơi, con thương bà nhiều lắm. Bà có biết trái tim nhỏ bé đáng thương này đang chờ bà trở về?"
Cho dù thế nào đi chăng nữa thì hình ảnh người bà tần tảo, giàu đức hi sinh, thương con thương cháu

đã trở thành hình ảnh rất đỗi thân thương, hình ảnh mà tôi không bao giờ, không bao giờ quên.
Read more: />

×