Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (97.35 KB, 2 trang )
Cô con gái út
November 17, 2014 - Chuyên mục: Văn mẫu THCS - Tác giả: Thu Huyền
Cô con gái út
Họ quả là một gia đình hanh phúc: bốn cô con gái nhà Pogue học cùng trường, chỉ khác lớp. Bốn cô bé
đều rất thông minh và thân thiện. Tuy nhiên, Janice – cô con gái út, cô bé học lớp do tôi chủ nhiệm –
lại có vẻ gì đó rất kỳ lạ. Hình như cô bé cứ bám dính lấy mẹ. Ba cô chị luôn tự đi xe bus tới trường mỗi
sáng, và tự chạy vào lớp rất sớm. Nhưng Janice thì luôn được mẹ lái ôtô đưa tới trường vừa đúng giờ
vào học. bà Pogue còn thường đứng ở cổng trường tới khi thấy Janice chạy vào lớp, hoặc tham gia vào
một hoạt động gì đó với các bạn trên sân trường. Và đúng giờ tan học, bà Pogue lại đến đón Janice về.
Một ngày thứ sáu, bà Pogue gọi điện cho tôi. Bà vào đề rất ngại ngùng và bối rối:
- Tuần sau tôi phải đi công tác châu Âu trong hai tuần… Tôi biết Janice cần tôi ở đây, nhưng tôi có
việc quan trọng phải đi. Tôi đã nhờ một người trông trẻ đưa Janice đến trường và trông nó cho đến khi
nó vào lớp. Tôi cũng đã giải thích kỹ càng cho người trông trẻ rằng phải đưa đón Janice vào giờ nào…
Nhưng tôi vẫn rất lo lắng… Cô có thể chú ý đặc biệt đến Janice và giúp đỡ con bé trong hai tuần tôi
vắng nhà không? Janice chưa bao giờ sống xa tôi cả Nó quá nhỏ và quá mỏng manh… Tôi muốn chắc
chắn rằng mọi chuyện sẽ ổn cho nó…
Bà Pogue ngừng lại một chút, có vẻ cực kỳ lo ngại. Nhưng tôi đã an ủi rằng bé Janice sẽ vui và khỏe.
Thậm chí, tôi còn hứa sẽ đón Janice ở tận cổng trường.
Janice – cô con gái út, cô bé học lớp do tôi chủ nhiệm – lại có vẻ gì đó rất kỳ lạ
Sáng thứ hai, nghĩ tới hình ảnh một cô bé lo lắng khóc lóc, nên tôi đã chuẩn bị đầy đủ một bài học nhộn
nhịp và vui vẻ. Tôi đứng đợi Janice ngoài cổng trường từ rất sớm. Nhưng… ngay khi xe bus tới thì
không phải ba, mà là bốn cô con gái bà Pogue cùng xuống xe. Janice chạy lũn cũn theo sau, có vẻ rất
hào hứng, và quay ra hét “Goodbye” với ba cô chị khi cô bé gặp 2 người bạn cùng lớp.
Tôi đi theo Janice vào lớp, gọi cô bé ra một góc và hỏi về chuyện đi xe bus đầu tiên của cô bé, và tại
sao cô bé không để người trông trẻ đưa tới trường. Trái với những gì tôi, và bà Pogue, tưởng tượng,
Janice cười toe toét:
- Lúc nào em cũng muốn đi xe bus với các bạn khác, nhưng mẹ cứ đòi đi với em! Mẹ sẽ không sinh em
bé nữa đâu nên em phải làm “em bé” hơi lâu hơn bình thường một chút! Thế nên khi mẹ không có nhà
thì ngày nào em cũng sẽ đi xe bus! Cô thấy đấy, em đã 6 tuổi rồi cơ mà!
Read more: />