Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (65.19 KB, 2 trang )
Truyện chỉ có 3 nhân vật: tử tù, quản ngục và thầy thơ lại, xoay
quanh chuyện xin chữ và cho chữ. Qua đó, Nguyễn Tuân ca ngợi
và khẳng định kẻ sĩ chân chính rất tài hoa, giàu khí phách hiên
ngang, bất khuất, đến chết vẫn đề cao thiên lương.
Nguyễn Tuân là một nghệ sĩ ngôn từ, là một văn nhân tài tử. Trước cách mạng, tác phẩm “Vang bóng một
thời” đã khẳng định bút pháp nghệ thuật tài hoa, uyên bác, độc đáo của Nguyễn Tuân. Là một trong số 12
truyện ngắn của “Vang bóng một thời” (1940), truyện “Chữ người tử tù” xứng đáng là một trang hoa, tờ
hoa đích thực đem lại hương sắc cho đời.
Truyện chỉ có 3 nhân vật: tử tù, quản ngục và thầy thơ lại, xoay quanh chuyện xin chữ và cho chữ. Qua
đó, Nguyễn Tuân ca ngợi và khẳng định kẻ sĩ chân chính rất tài hoa, giàu khí phách hiên ngang, bất
khuất, đến chết vẫn đề cao thiên lương.
Truyện “Chữ người tử tù” thể hiện lối viết tài hoa của Nguyễn Tuân. Tình tiết, sự kiện, cảm xúc dồn nén
như thắt lại lúc đầu để tạo hứng thú nghệ thuật cho đến phần cuối truyện khi cảnh cho chữ diễn ra “một
cảnh tượng xưa nay chưa từng có”. Nguyễn Tuân đã sáng tạo nên những tương phản nghệ thuật đầy ý
nghĩa thẩm mĩ trong đoạn tả cảnh Huấn Cao cho chữ quản ngục trong nhà giam.
Chữ Huấn Cao “đẹp lắm, vuông lắm”, là “một vật báu trên đời”. Huân Cao không vì vàng bạc hay quyền
thế mà “ép mình viết bao giờ". Nhất sinh ông mới viết 2 bộ tứ bình và một trung đường cho ba người bạn
thân. Quản ngục, một kẻ "biết đọc vở nghĩa sách thánh hiền” ao ước một ngày kia có một câu đối do tay
ông Huấn Cao viết để “treo ở nhà riêng mình”. Lần gặp gỡ thứ nhất trong nhà giam, quản ngục đã bị
Huấn Cao nặng lời gần như xua đuổi: “Người hỏi ta muốn gì? Ta chỉ muốn có một điều. Là nhà ngươi
đừng tới quấy rầy ta”. Thế mà cuối cùng cảnh cho chữ lại diễn ra. Huấn Cao đã “cảm cái tấm lòng biệt
nhỡn liên tài” của quản ngục, ngạc nhiên về “những sở thích cao quý” của “kể tiểu lại giữ tù”. Và ông đã
xúc động nói: “Thiếu chút nữa, ta phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ".
/>Những tương phản trong cảnh cho chữ được thể hiện đầy ấn tượng. Kẻ xin chữ là ngục quan, người đang
giữ “phép nước”. Người cho chữ lại là một tử tù sắp bước lên đoạn đầu đài. Kẻ làm nghề “nhem nhuốc”
lại thích chơi chữ, một sở thích cao quý”. Người “đi làm giặc” có tài “bẻ khóa và vượt ngục” lại có tài
viết chữ rất nhanh và rất đẹp” lừng danh trong thiên hạ. Trong quan hệ xã hội, Huấn Cao quản ngục là đối
địch, đứng về “hai trận tuyến” nhưng trên bình diện nghệ thuật, họ lại là tri âm, tri kỉ. Một cuộc kì ngộ ít
thấy trên đời.
“Thư pháp” là một thứ nghệ thuật cao sang. Phải là văn nhãn tài hoa, tài tử mới có chỗ đứng ở“thư pháp”.
“Thư pháp” vốn chỉ diễn ra ở đài các, viện sảnh, chốn thư phòng, nơi sang trọng, có bao giờ diễn ra nơi