Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (35.98 KB, 2 trang )
Cái đẹp trong văn chương Thạch Lam là cái đẹp của tình người,
cái đẹp của một trái tim nhân hậu. Là cái đẹp của chất thơ đậm
hương đời và vị đời, là cái đẹp của một ngòi bút giàu bản sắc.
Các em có thể trình bày theo trật tự khác nhau, nhưng phải đảm bảo những ý cơ bản sau:
1. Hai đứa trẻ có bao chi tiết nghệ thuật giàu sức gợi sâu xa, Thạch Lam tả cảnh, tả người hay kể chuyện
đều chọn lọc, tạo nên ấn tượng, nhiều xao xác và bâng khuâng. Cảnh phố huyện tối dần, ngoài đồng thì
ếch nhái kêu ran: trong nhà thì tiếng muỗi vo ve. Liên ngồi yên lặng, đôi mắt bóng tối ngập đầy dần, tâm
hồn ngây thơ thấm thìa cái buồn của buổi chiều quê. Bà cụ Thi hơi điên, nghiện rượu, tiếng cười “khanh
khách”. Tiếng đàn bầu của bác xẩm thì “bần bật”. Mẹ con chị Tí bán nước chè. Thằng cu “khiêng hai cái
ghế trên lưng”; mẹ nó “đội cái chõng trên đầu” ... Thật là vất vả, cực nhọc và nghèo khổ. Những chi tiết
ấy rất sống, rất hiện thực. Tiểu thuyết Tự lực văn đoàn thuộc khuynh hướng lãng mạn. Nhưng truyện của
Thạch Lam, đặc biệt truyện “Hai đứa trẻ” thì nội dung hiện thực - nhân đạo hòa quyện đầy ám ảnh và lay
động.
2. Một nét đặc sắc nghệ thuật của Thạch Lam là tinh tế và sâu sắc trong phân tích thế giới nội tâm nhân
vật, gợi tả xúc động những biến thái mơ hồ, mong manh trong lòng người. Những dòng viết về tâm trạng
của nhân vật Liên với bao buồn vui lẫn lộn, nhiều xao xác bâng khuâng. Trời tối dần, Liên ngồi nhìn phố
huyện, không hiểu sao “chị thấy lòng buồn man mác”. Ngồi đợi tàu trong màn đêm, dưới ngàn sao lấp
lánh, và ánh sáng của con đom đóm nhấp nháy, tâm hồn Liên “yên tĩnh hẳn, có những cảm giác mơ hồ
không hiểu”.
Tàu đến, Liên vội đánh thức em dậy, hai chị em nhìn đoàn xe vút qua, nhìn theo cái chấm nhỏ đèn xanh,
xa mãi dần rồi khuất sau rặng tre. Liên cầm tay em, “lặng theo mà tưởng. Hà Nội xa xăm. Hà Nội sáng
rực vui vẻ và huyên náo”. Liên nhớ lại ký ức tuổi thơ và ước vọng. Rồi Liên chìm dần trong giấc ngủ yên
tĩnh của phố huyện về khuya "tịch mịch và đầy bóng tối”.
3. Truyện “Hai đứa trẻ” có một giọng điệu rất riêng, giọng điệu tâm tình thủ thỉ. Đó là tiếng nói của một
con người, như Nguyễn Tuân nhận xét là “tính tình nhẹ nhàng tinh tế”, “vừa sống vừa lắng nghe chung
quanh...” với bao chuyện buồn vui đang xảy ra. Cái dây xà tích bằng bạc của Liên, Thạch Lam đã phát
hiện ra thứ vật dụng mà “chị quý mến và hãnh diện” vì nó tỏ ra chị là người con gái “lớn và đảm đang”.
Phở bác Siêu là một thứ quà “xa xỉ, nhiều tiền” hai chị em Liên không bao giờ mua được, vì thế hai chị
em chỉ biết “ngửi thấy mùi phở thơm". Liên nhớ về Hà Nội là nhớ những kỉ niệm tuổi thơ, ngày bố còn đi
làm, mẹ nhiều tiền, hai chị em được đi chơi Bờ Hồ, được uống những cốc nước lạnh xanh đỏ. Phải chăng
đó cũng là kí ức tuổi thơ êm đềm của Thạch Lam?