Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (35 KB, 1 trang )
Bài làm
Ta đã từng biết đến biển đen với hiện tượng bất kì vật nào cũng nổi trên đó.Tất cả chỉ vì hồ ko
có sự giao lưu nước với bên ngoài,chỉ giữ tất cả lại cho mình,cả tốt,xấu.Lâu dần,nước hồ có sự
biến chuyển,thành màu đen.thay chúng ta vào vị trí của hồ,bạn thấy sao?Đó sẽ là lòng ích kỉ
của con người,chỉ khư khư giữ lại tất cả cho mình,ko biết quan tâm đến người khác và chắc
chắn rằng “người chỉ sống vì mình thì trở thành người thừa với tất cả những người còn lại”.Họ
ko làm gì ảnh hưởng đến người khác và ngược lại.Họ dần trở thành một con ốc sên ích kỉ chỉ
biết giấu mình trong nhà,bé nhỏ,nhút nhát.
“cuộc sống như một quyển sách,người thông mình thì vừa mở,vừa nghiền ngẫm,còn người ko
thông mình thì lật mở nhanh chóng”,bạn sẽ sống theo cách nào,nhút nhát,ích kỉ như con ốc sên
kia hay là một con người biết quan tâm đến những người xung quanh.Đó mới chính là sống,là
tồn tại,minh chứng cho mọi người biết mình đang sống,sống thực sự.Đó là khi mọi người thấy
được giá trị sống của ta,ta là một phần của thế giới,mọi người kính trọng và yêu mến như tình
cảm của ta với họ vậy.Cuộc sống thực sự “một người vì mọi người”.Trở lại với chú ốc sên
kia,đó là lối sống ích kỉ,vì mình.Là khi con người ta ôm tất cả những gì tốt đẹp nhất về mình còn
những gì là khó khăn,vất vả trao cho những kẻ còn lại.Ta thường bắt gặp hình ảnh đó ở khắp
nơi,trên xe buýt,công viên,lớp học,..bất kì nơi đâu có sự hiện diện của con người.Và điều đáng
tiếc,những con người ấy ngày càng nhiều hơn song hành với sự p hát triển văn minh khai hóa
của loài người.Đó là những chàng trai trẻ “thân dài vai rộng” chiếm ghế của những người lớn
tuổi hay phụ nữ có thai trên xe buýt.Đó là những ánh mắt thờ ơ của người đi đường khi thấy
một vụ tai nạn trên đường,có hai người đang hâp hối.Họ tặc lưỡi bỏ đi,ngộ nhỡ mình đưa
người ta đi bệnh viện,họ chết giữa đường,mình phiền…Và quay đi,ko hối tiếc.Đó là những vị
quan lớn,phụ mẫu của dân,ko ngại ngần ăn hết khoản tiền hối lộ này đến hối lộ khác,mặc dân
chúng oằn mình với những khoản thuế nọ thuế kia béo trắng,tiêu xài hoàng phí.Đó là những
người cha,người mẹ vì hạnh phúc cá nhân mà bỏ con nơi đầu đường,xó chợ.Xin hỏi,tình mẫu
tử,phụ tử của họ ở đâu?Xin trả lời rằng,nó đã được vứt vào thùng rác,nơi xã hội bị đồng tiền
chế ngự vô tình,tàn nhẫn…..
Liệu rằng,bản thân họ,khi nhìn lại mình,có thấy một chút ăn năn,hối hận.Ko,họ sẽ không bao
giờ hối hận bởi vì tấm lòng của họ đã bị ăn mòn bởi những cuộc shopping,hay những chầu
nhậu nhẹt,cờ bạc thâu đêm,suốt sáng.Bởi khi họ sống mình như vậy,họ đã ko còn quan tâm tới
hậu quả,là sự nhìn nhận của bản thân mình,là đạo đức,là cách nhìn của người khác với