Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Em hãy tưởng tượng mình là chú mèo nhỏ được sống trong tình yêu thương che chở của mẹ. Nhưng em suốt ngày ham chơi không nghe lời mẹ, khiến mẹ em rất buồn. Rồi mẹ bất ngờ qua đời vì em.

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (72.39 KB, 2 trang )

Em hãy tưởng tượng mình là chú mèo nhỏ được sống trong tình yêu thương che chở của mẹ. Nhưng
em suốt ngày ham chơi không nghe lời mẹ, khiến mẹ em rất buồn. Rồi mẹ bất ngờ qua đời vì em.
Em hãy kể lại câu chuyện đó để mọi người cùng rút ra bài học cho mình.
Bài làm
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi, đứng trước bài vị của mẹ tôi biết nói gì với mẹ bây giờ? Đã hai năm kể
từ khi mẹ mất, mỗi lần nhớ về mẹ, tôi cũng chỉ biết khóc và khóc mà thôi. Tôi làm gì được cho mẹ đâu.
Tôi có gọi “Mẹ ơi!” thì mẹ cũng không thể đến bên tôi mà mỉm cười, mà dỗ dành tôi. Cho dù tôi có muốn
nấu cơm, nấu cháo cho mẹ tôi ăn thì mẹ tôi cũng đâu trở lại với tôi như ngày xưa để ăn những muỗng
cháo do con mình nấu nữa đâu. Từ lúc mẹ còn sống cho đến khi mẹ qua đời, tôi chẳng làm được gì để mẹ
vui, tôi chẳng làm được gì để đền đáp công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của mẹ dành cho tôi cả. Tôi có hối
hận, có gào thét gọi tên mẹ thì tất cả bây giờ cũng đã quá muộn rồi. Mẹ ơi!...
Mẹ mang thai tôi hơn ba tháng. Với cuộc sống của loài mèo thì cũng dài như chín tháng mười ngày của
con người rồi. Ngày tôi vừa lọt lòng mẹ, dù chưa mở mắt nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự ấm áp luôn
luôn che chở của mẹ ở bên cạnh. Hầu như lúc đó mẹ cứ nằm bên cạnh tôi mãi, không phút nào rời xa. Mẹ
cho tôi uống bầu sữa nóng ngọt ngào của mẹ, cho tôi cảm nhận được tình thương yêu bao la của mẹ dành
cho tôi to lớn biết dường nào. Tôi sống những ngayf tháng đầu đời có mẹ ở bên cạnh. Năm ngày sau tôi
mới mở mắt để nhìn rõ cuộc sống. Cái mà tôi gặp đầu tiên chính là cặp mắt ấm áp dịu dàng của mẹ dành
cho tôi và bộ lông trắng đen mượt mà của mẹ. Với tôi lúc đó mẹ là cả biển trời bao la, là một cô tiên của
đời tôi và cũng là một cô tiên đẹp nhất. Một tháng đầu mẹ cho tôi bú sữa mãi. Sữa của mẹ ngọt và thơm
lắm, tôi thích hết mức. Sau một tháng ấy thì tôi có thể ăn những món ăn mẹ “nấu” được rồi. Mẹ tôi không
những đẹp mà còn khéo lo toan công việc nhà nữa. Lông mẹ óng mượt, ánh lên vẻ đầy sang trọng. Trán
mẹ dô cao mà người ta vẫn nói đó là vầng trán thông minh. Dáng mẹ hợp với tiêu chuẩn của một người
mẫu mèo vậy. Mẹ mà còn độc thân chắc chàng mèo nào cũng thích mê ! ! ! Mẹ nấu ăn thì ngon tuyệt khỏi
phải chê nữa. Nhờ mẹ mà tôi mau lớn và phát triển nhanh hẳn lên. Ôi không hiểu sao lúc đó trong tôi mẹ
lại đẹp đến như vậy, đẹp như tiên. Mà không ! Hơn tiên mới đúng chứ !
Càng nhớ càng nghĩ về mẹ tôi càng trách bản thân mình, càng dằn vặt mình hơn nữa. Tôi càng lớn, tôi
càng giao tiếp với xã hội nhiều hơn. Tôi quen biết nhiều, làm bạn với đủ người hết. Tôi vẫn hãy lén mẹ đi
chơi cùng với bạn để rồi học hành sa sút, mẹ phải buồn phiền. Tôi vẫn bỏ mặc ngoài tai những lời khuyên
bảo của mẹ mà vẫn tiếp tục làm những việc sai trái của mình mà không hề nhận ra rằng mẹ tôi đang già đi
và rồi một ngày nào đó mẹ sẽ gần đất xa trời, tôi không hề nhận ra điều đó…Không hề!!! Có nhiều lúc,
tôi cãi lời mẹ một cách không suy nghĩ. Mẹ tức giận đánh tôi mà tôi vẫn không hề khóc. Mẹ càng tức giận


hơn, lằn ngang lằn dọc cứ tới tấp ập vào người tôi. Tôi cắn răng chiiuj đựng chứ nhất định không hề bật
một tiếng kêu rên, lúc đó tim tôi cảm thấy ghét mẹ, giận mẹ hết sức. tôi đã từng nghĩ:”Mình sẽ bỏ nhà đi
cho mẹ biết tay!”. Rồi mẹ cũng không đánh nữa, mẹ cho tôi đi ngủ, tôi lén nhìn sang mẹ thấy mẹ rất
buồn. Nửa đêm tôi tỉnh giấc. Thì ra mẹ đang xoa dầu cho tôi, vừa xoa mẹ vừa khóc. Vâng, thật sự mẹ đã
khóc, nước mắt của mẹ nhỏ giọt trên người tôi. Mẹ khóc vì gì chứ? Mẹ thương tôi hay mẹ khóc vì tôi
không nghe lời mẹ? Lúc đó nước mắt tôi cũng chảy ra ướt đẫm cả gối. tôi tự hứa sẽ không bao giờ làm
mẹ buồn nữa, cũng sẽ không bao giờ làm mẹ khóc vì tôi nữa đâu.
Vậy mà chỉ một tháng sau, cái lời tôi tự hứa với lòng mình phút chốc đã thoáng bay. Tối đó tôi lại xin mẹ
đi chơi với mấy bạn mèo trong xóm một chút rồi về. Vậy mà mẹ tôi nhất quyết không cho đi. Tôi tức quá
nói:
- Vậy mẹ chở con đi chơi đi.
- Nhưng mẹ đang rất bận mà, con không biết hay sao mà lại vòi vĩnh thế ?
Không hiểu lúc đó tôi đã nghĩ gì mà trả lời mẹ:
- Mẹ không lo được cái gì cho con mà cứ cấm đủ thứ.
Nói xong tôi mới thấy mình đã lỡ lời mà phạm một sai lầm quá lớn. Mà giờ có nhận ra, có hối hận cũng
không thể rút lại câu nói đó được nữa rồi. Tôi lặng lẽ nhìn mẹ. Hai hàng nước mắt mẹ lăn dài từ lúc nào.
Mẹ không đánh tôi, cũng không la mắng tôi nữa, mẹ hững hờ nói:
-Đúng đó con, mẹ không phải là người sinh con ra, mẹ không phải là người đã nuôi con khôn lớn, cũng
không phải là người nuôi cho con ăn học đâu. Không phải đâu con à!


Lúc đó cổ họng tôi nghẹn ứ , không nói lên được câu gì. Tôi đã rất muốn nói lời xin lỗi mẹ nhưng cố gắng
hết sức mà tôi vẫn không thốt nỗi nên lời. tôi bàng hoàng hụt hẫng hết sức, tôi đi ra khỏi nhà, đi thẳng
một cách vô thức, không biết mình sẽ đi đâu. Hai, ba tiếng đồng hồ sau tôi quyết định quay về nhà để đối
diện với mẹ, nói lời xin lỗi mẹ và làm hòa với mẹ. Chắc mẹ sẽ không giận tôi nữa đâu. Trên đường về, tôi
có nghe người ta nói có xảy ra một vụ tai nạn làm chết một người phụn nữ mèo. Tính tò mò khiến tôi
chạy theo xem thử.
- Ôi trời ơi! Mẹ … mẹ ơi… !!! Hu hu …
Tôi đã gục ngã quị xuống bên thi hài của mẹ. Tại sao? Tại sao, mẹ ơi? Phải chăng vì lo lắng mẹ đã đi tìm
con? Như vậy mà tôi lại đan tâm cãi lời mẹ, không nghe lời mẹ. Tôi có còn xứng đáng là con không? Tôi

có nên tiếp tục sống trên đời này nữa không chứ? Ông trời ơi, đáng lẽ con mới là người đáng chết, chứ
không phải mẹ con đâu. Tại sao ông lại tàn nhẫn bất công với mẹ con như vậy?Hu hu !!!...
Vài ngày sau đám tang của mẹ tôi cũng qua đi. Mỗi khi nhớ về mẹ lòng tôi lại buồn rười rượi nhưng tôi
vẫn phải cố gắng sống thật tốt vì ở trên thiên đường chắc mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy tôi dẵn vặt
đau khổ mãi như thế này đâu. Từ bây giờ tôi không thể nào nhìn thấy mẹ tôi nữa, không được làm nũng
không được mẹ dỗ dành nữa. Tất cả những gì tôi có trước đây bây giờ đều không còn nữa, tất cả đã đi vào
dĩ vãng và trở thành vết thương mãi nhức buốt trong lòng tôi.
Giờ đứng trước bài vị mẹ, nhớ về ngày xưa, tôi thấy mình lúc đó mới ngu ngốc và dại dột làm sao. Vậy
mà hồi đó mẹ vẫn chịu đựng được tôi trong khi tôi không hề nghe lời mẹ tí nào cả. Mẹ ơi, con nợ mẹ rất
nhiều, con nợ mẹ cả một biển tình thương, con nợ mẹ cả một trời công lao, con nợ mẹ cả một đời con và
con nợ mẹ một lời xin lỗi muộn màng…Mọi người hãy biết quí trọng thương yêu những người thân và
những tình cảm mà họ dành cho bạn. Đừng bao giờ xử sự dại dột ngu ngốc như mèo tôi để phải sống
trong một trời ân hận lẫn nhớ thương.
Dương Thị Diễm Mi (Lớp 8/3 Niên học 2011-2012)



×