Tải bản đầy đủ (.doc) (2 trang)

Kể lại những kỉ niệm vui buồn mà em đã trải qua thời tuổi thơ

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (416.25 KB, 2 trang )

Bài 1
Nếu nhấp vào nút xem tiếp mà xem được vui lòng chuyển qua trình duyệt Explorer 7 trở lên hoặc cài đặt
lại Firefox và Chome nếu trình duyệt lỗi

Bài 2
Nếu nhấp vào nút xem tiếp mà xem được vui lòng chuyển qua trình duyệt Explorer 7 trở lên hoặc cài đặt
lại Firefox và Chome nếu trình duyệt lỗi
Bài tự sự - Minh Ý 8/4
MỘT KỈ NIỆM BUỒN. Minh Ý 8/4 (2012-2013)
Đã nhiều người khuyên tôi rằng hãy quên nó đi, hãy coi nó như một ngọn gió vô tình làm gãy một
nụ non giữa rừng xuân. Nhưng tôi không thể quên nó được. Vì tôi không thể điều khiển được con
tim như tôi vẫn điều khiển lí trí mình. Mặt khác tôi lại càng muốn nhớ đến nó. Để ghi nhớ mãi, để
khắc sâu vào tâm khảm, và để dặn mình đừng bao giờ phạm đến nó nữa. Vì nó là lỗi lầm tôi gây ra
cho bạn, lỗi lầm trong một kí ức không đẹp, khiến tôi thấy mình như nợ bạn. Chuyện đã xảy ra lâu
rồi mà tôi cứ nhớ mãi, cứ day dứt không nguôi.
Bốn năm về trước, tôi và bạn là một đôi bạn rất thân thiết, như hình với bóng. Nhưng tôi lại là một
cô bé rất bướng bỉnh và ích kỉ. Tôi luôn bắt bạn phải nhường cho tôi, phải làm theo ý tôi như một
công chúa đỏng đảnh luôn muốn cận thần phải theo chỉ thị của mình. Nhưng bạn không hề lên
tiếng trách cứ tôi, lúc nào bạn cũng lặng lẽ với nụ cười hiền lành và luôn ở bên cạnh tôi khi tôi cần
sự giúp đỡ. Một người bạn tuyệt vời như thế đáng ra tôi phải trân trọng yêu quí mà tôi lại làm cho
bạn phải buồn vì sự bướng bỉnh và bản tính ích kỉ nhỏ nhen của mình.
Đó là một buổi chiều chủ nhật, bạn sang nhà tôi học bài, và tôi thì cuộn tròn trong chiếc chăn ngồi
xem ti vi. Bạn vui vẻ nhắc khéo tôi thì không hiểu sao tôi cáu bẳn “độp” lại . Lúc đó bạn chỉ biết
thẫn thờ cúi gằm mặt xuống. Lúc sau, mẹ bảo tôi đi rửa xoong nấu cơm, tôi ngán ngẩm và vùng
vằng đứng dậy, nện mạnh chân xuống nền nhà mặt bí xị. Kết quả là bị mẹ mắng cho một trận.
Thấy thế bạn “giải vây” bằng cách: “Bác để con giúp cho!”. Bạn được mẹ tôi khen, còn tôi thì bị “ăn
chửi”. Như lửa thêm dầu, tôi chẳng cần suy nghĩ chỉ thấy giận và ghét bạn vô cùng. Và tôi kiếm cớ
để bạn ra về, đúng hơn là tôi “đuổi khéo”. Bạn ngước gương mặt xinh xắn lên ngạc nhiên nhìn tôi,
đôi mắt hơi ươn ướt, những ngón tay thon dài của bạn bấu chặt vào cuốn sách và lặng yên. Cố
gắng lắm bạn mới có được một câu – dù đã lâu nhưng tôi vẫn còn nhớ rất rõ những âm thanh gắng
gượng rời rạc ấy: “Ơ…ơ…tớ về đây! Cậu đừng buồn nhé!”. Cái giọng nói thân thương và cử chỉ dịu


dàng của bạn lúc đó vẫn không đủ sức làm tan chảy cơn tức trong tôi để tôi biết mình đã sai. Trái
lại nó càng khiến tôi lạnh lùng và thấy ghét bạn hơn. Đến bây giờ mỗi lần nhớ lại tôi vẫn thấy giận
mình ghê gớm.
Sáng thứ hai ngày hôm sau, bạn và tôi vẫn đến lớp nhưng có một điều rất khác là tôi và bạn đi trên
hai con đường. Sáng hôm đó thầy lại phát bài kiểm tra môn toán, bạn được điểm mười, còn tôi chỉ
được con sáu. Bạn được nhiều người vây quanh khen tíu tít. Tôi có cảm giác bị bỏ rơi, hụt hẫng và
buồn tủi vô cùng. Sự căm ghét bạn bây giờ dường như đã lên đến tột độ. Một lúc tôi thấy bạn rón
rén đi đến gần bàn tôi ngồi, sự nhỏ nhen ích kỉ và bướng bỉnh trong tôi cùng lúc vỡ òa ra, tôi hét
lên: “Đi đi, tôi không cần ai quan tâm!” Bạn hơi sững sờ, nhưng vẫn cười hiền lành và dịu dàng đưa
cho tôi một chiếc hộp nhỏ bằng giấy kim tuyến màu đỏ rồi khẽ khàng nói vội: “Tặng cậu này!”. Tôi
cầm lấy chiếc hộp vất nó vào trong hộc bàn. Bạn lẳng lặng nhìn tôi rồi lên tiếng: “Tớ …tớ… tớ có
chuyện này muốn nói với cậu, tớ sắp…”. Bùm!…Bùm!…Hai tiếng trống vào tiết lạnh lùng vang lên
cắt ngang lời của bạn. Nhìn bạn lom khom về lại chỗ ngồi tôi thấy tội tội và lòng tôi có chút xốn
xang khi nghĩ đến câu nói của bạn. Nhưng cô giáo đã vào lớp, và chắc chắn lúc đó trong tôi chưa hề
hối lỗi mà tính bướng bỉnh và ích kỉ quá lớn nên tôi chẳng thèm nhớ đến câu nói dở chừng ấy nữa.
Tan học, tôi đạp xe thật nhanh, cố tình vượt lên trước bạn, bỏ mặc bạn một mình gọi với theo. Đến
khi bạn đuổi kịp tôi thì tôi lại bực dọc thúc ghi đông xe của tôi vào tay bạn. Bị đau đột ngột, bạn
buông tay ra. Cái xe loạng choạng và đâm nhào xuống mặt đường. Tôi hốt hoảng, tim như muốn
lọt ra ngoài, bụng thắt lại và mồ hôi tươm ra. Tôi đã làm gì thế này? Tội nghiệp cho bạn quá. Bạn
nằm sóng soài, mặt cắt không còn giọt máu và trên má phải những vết xước đã bắt đầu tươm máu
ra. Sách vở đổ tung tóe và tay bạn bị một vết bầm tím. Sợ hãi dâng lên nghẹt cả tim, tôi cuống
quýt quỳ xuống bên bạn và đỡ bạn lên, vừa khóc vừa nói: “Tớ…tại tớ… Cậu…cậu… có đau lắm


không?”. Bạn im lặng nặng nề ngồi dậy, mặt tái mét, tay run rẩy thu dọn sách vở và lẳng lặng lên
xe ra về. Lúc về bạn còn cố nói với theo: “Cậu đừng buồn và hãy luôn nhớ đến tớ nhé!”.
Còn lại một mình, tôi ngồi phịch xuống bên vệ đường và suy nghĩ rất lâu. Sao tôi lại nhỏ nhen đến
ngốc nghếch thế nhỉ ? Sao tôi lại làm thế với người bạn thân nhất của mình cơ chứ? Ôi tội nghiệp
cho bạn quá! Bạn phải chịu đựng những cơn giận vô cớ của tôi thế mà vẫn không bao giờ lên tiếng.
Tôi đã làm cho bạn tổn thương và đau đớn. Tôi quả là một con người xấu xa đến quá quắt mà.

Càng nghĩ tôi càng hối hận và càng thấy mình đáng ghét. Tôi thật không phải vì đã đối xử tệ với
bạn… Và tôi chợt nhớ đến chiếc hộp màu đỏ. May quá, lúc nãy tôi đã kịp bỏ nó vào cặp. “Phải đến
xin lỗi bạn thôi, mình là người có lỗi” . Ý nghĩ ấy thôi thúc tôi hối hả đạp xe về nhà bạn. Dường như
đôi chân tôi không còn biết mệt mỏi là gì nữa, tôi cứ guồng chân mà đạp, những ngôi nhà và bụi
cây hai bên đường vun vút trôi lại sau lưng tôi. Kia rồi, ngôi nhà bạn đã hiện ra. Nhưng sao cửa
đóng im lìm thế này? Nhìn qua khe cửa tôi thấy nhà trống trơn chẳng còn gì. Tôi sững sờ chết lặng.
Ôi, bạn đã dọn nhà đi rồi! Bạn đã rời xa tôi thật rồi. Tôi không còn nhìn thấy bạn nữa rồi! Tôi như bị
ai rút hết sinh lực, buông thõng thả người xuống bệ đá và nức nở khóc. Tôi đã khóc thật nhiều
trong niềm hối hận khôn nguôi. Khi tôi biết hối lỗi thì bạn đã đi rồi. Sao bạn không cho tôi cơ hội
nói lời xin lỗi ? Sao bạn đi đột ngột quá thế?
Thời gian đã trôi qua thật mau nhưng không đủ để xóa đi trong tôi kí ức đau buồn ấy. Nó cứ lẩn
quất trong đầu tôi , chỉ chờ khi tôi cô đơn thì nó tuôn ra ào ạt như thác lũ, làm cho lòng tôi càng
trĩu nặng. Bạn ơi! Giờ bạn đang ở đâu, bạn có còn nhớ đến tôi không? Tôi thì lúc nào cũng nhớ đến
bạn và lỗi lầm năm ấy của mình. À, đúng rồi, cái hộp giấy màu đỏ nữa, tôi vẫn giữ lại đây. Tôi vẫn
hi vọng sẽ có ngày bạn về thăm tôi và tôi sẽ đưa nó ra để tôi và bạn cùng nhớ về những tháng
ngày tôi và bạn bên nhau. Và các bạn ơi! Các bạn hãy nhớ đừng quá ích kỉ như tôi nhé! Cũng đừng
quá chậm trễ nhận ra lỗi lầm của mình để lỡ tay làm vụt mất một người bạn tốt và một lời xin tha
lỗi đến với người bạn ấy nhé! Các bạn hãy cố gắng giữ gìn tình bạn của mình đừng để cho nó vỡ
tan, mảnh vỡ sẽ làm cho cả hai bị thương và vết thương sẽ là một vết sẹo ta phải nhìn thấy suốt
đời.
Nguyễn Thị Minh Ý
Lớp 8/4 (2012-2013)



×