Tải bản đầy đủ (.doc) (3 trang)

Em hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (571.24 KB, 3 trang )

Nếu nhấp vào nút xem tiếp mà xem được vui lòng chuyển qua trình duyệt Explorer 7 trở lên hoặc cài đặt
lại Firefox và Chome nếu trình duyệt lỗi

Bài 3:
TÂM SỰ VỚI BẠN BÈ VỀ ĐIỂM THI THỬ BỊ THẤP
Thành phố Hồ Chí Minh ngày 15/5/2004
Luân thân mến!
Đã lâu lắm rồi chúng mình không liên lạc với nhau, nay có chút thời gian rảnh rỗi mình liền viết thư cho
cậu và báo cho cậu một tin buồn về kì thi thử của mình vừa rồi, bị điểm rất thấp, đồng thời cũng muốn
tâm sự với cậu một đôi lời.
Cậu vẫn khỏe chứ? Ba mẹ cậu thế nào? Cho mình gởi lời thăm ba mẹ cậu với nhé, à mà cả cu Tí bé bỏng
dễ thương nữa. Còn mình và gia đình vẫn khỏe, cả con mực vẫn cứ đáng yêu như ngày cậu còn ở bên
cạnh nhà tớ vậy.
Kì thi thử vừa rồi, cậu thi được bao nhiêu điểm. Tớ chắc là cậu được 9, 10, đó là hai con số vốn dĩ vẫn
thường hay yêu mến cậu mà. Còn tớ điểm lại rất thấp, tệ ơi là tệ. Cậu có biết tại sao không? Tớ kể cho
cậu biết nguyên nhân tai hại đã khiến cho tớ bị điểm thấp trong kì thi thử vừa rồi nhé! Chả phải gì xa lạ,
đó là vì sự cẩu thả thiếu cẩn thận của mình.
Hôm đó, khi thi xong mình tí ta tí tửng về lớp và nghĩ rằng mình đã làm đúng một trăm phần trăm, điểm
mười là cầm chắc, về nhà mình khoe ba mẹ tíu tít: “Cả bài cuối khó nhất chỉ có bốn người làm được trong
đó có con”. Ba mẹ mình vui lắm: “Con cố gắng đạt điểm mười cả hai môn văn - toán vào kì thi sắp tới
nhé”. Ai dè đến khi dò lại bài cô giáo sửa ở lớp, mình mới tá hỏa sai quá trời là sai và hết sức ngớ ngẩn.
Tìm diện tích hình thang mình lại quên chia cho hai, quên đổi ra a, cộng trừ nhân chia lại sai tùm lum
nữa, khi phát bài ra toán chỉ được 5,75 và tiếng Việt 8,25. Nếu mà đây là kì thi thật thì mình đã vào hệ B
là cái chắc. Nhưng mình vẫn cứ nhơn nhơn không lo lắng gì cả, đã thế lúc về nhà lại giấu điểm đi không
cho ba mẹ biết. Sáng hôm sau bất ngờ ba mình hỏi điểm. Sợ quá mình đành nói dối là một môn 9,5 và
một môn 8,25. Nhưng điểm vậy mà ba vẫn la quá chừng. Buổi tối trước khi đi làm mẹ dặn mình làm bốn
bài toán trong sách, để rèn luyện thêm cho tốt. Nhưng vì lười mình không làm bài mà lại ngồi chơi đánh
bài với anh. Đến lúc mẹ gần về mình mới cuống quýt làm bài nhưng chỉ làm kịp có hai bài. Mẹ mắng cho
một trận và bảo đưa bài thi thử vừa rồi cho mẹ xem. Mình đưa hai bài ra, thấy điểm toán chỉ 5,75, mẹ
giận tái mặt ngồi lặng đi, bắt phạt một trận nên thân. Đến lúc ba về thấy thế lại la thêm cho một trận nữa.
Sau khi cơn giận đã nguôi, ba mẹ ngồi giảng giải cho mình, mình mới nhận ra rằng tính cẩu thả, hấp tấp,


chủ quan thật tai hại. Thà làm được ba bài mà cẩn thận, chắc chắn còn hơn làm hết cả bốn bài mà sai tòe
loe toét loét như mình thì cũng bằng không. Cẩn thận là đức tính cần thiết trong cuộc sống, đặc biệt là
trong những kì thi quan trọng. Mình rất ăn năn hối hận. May mà mình vẫn còn cơ hội để sửa sai trong
những kì thi sắp tới.


Thôi thư đã dài mình dừng bút đây. Chúng ta hãy cùng nhau ôn luyện bài thật tốt để cùng thi đậu vào hệ
A nhé. Mong cậu được vào trường mà cậu yêu thích. Chúc cậu may mắn.
Hẹn gặp lại.
Bạn của Luân
Lê Hoàng Tâm
(Bài làm của Lê Hoàng Tâm học sinh lớp 6B trường Lê Lợi)
Bài 4
I. DÀN Ý
1. Mở bài:
* Giới thiệu chung:
- Vì chủ quan, thiếu cẩn thận nên em bị điểm kém.
2. Thân bài:
* Nhớ lại diễn biến tâm trạng của mình lúc đó:
- Hồi hộp khi nhận bài cô trả.
- Sững sờ khi bị điểm kém. Cảm thấy xấu hổ.
- Bình tĩnh tìm hiểu lí do.
- Suy nghĩ về sai lầm của mình.
3. Kết bài:
* Rút ra bài học:
- Quyết tâm phấn đấu để không mắc sai lầm nữa.
II. BÀI LÀM
Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy... Giờ phút ngỡ ngàng và đau khổ nhất đối với em từ khi bước vào lớp 6,
bởi vì em đã bị một điểm 3 môn Làm văn.
Cô Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt có vẻ không vui. Linh

tính như mách bảo điều gì, em vội vã lật giở từng trang. Những điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với
em - cô học sinh giỏi Văn của lớp. Em lật tiếp. Chao ôi! Em không thể tin vào mắt mình: một điểm 3 to
tướng! Choáng váng, em như lịm đi trước sự thật phũ phàng ấy.
Không, không thể như vậy được! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn nghi ngờ gì nữa? Con số 3 in rõ
trong khung điểm. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng
hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi đau khổ của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang
sung sướng với điểm khá giỏi như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ càng xấu hổ, em
cúi gầm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề!
Em đọc lại đề bài và nhận ra đúng là mình sai thật. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông (một cánh đồng hay


một góc phố...) gắn với những kỉ niệm thời thơ ấu, vậy mà em lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ.
Đề bài đó đối với em không khó. Tại em quá chủ quan, chẳng chịu đọc kĩ. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy,
em đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè mà quên mất lời cô nhắc nhở: Các em
phải xem lại bài thật kĩ trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn trước lời khen của
thầy cô và bè bạn nên em đã thành một cô bé kiêu căng, hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết.
Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ:
- Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây. Mẹ mình chắc mừng
lắm... ủa! Mà sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào!
Nghe Hà nói, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm 7 đầu tiên của môn Làm văn.
Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là xoàng xĩnh, hôm nay lại bị điểm 3! Không thể nào diễn tả hết nỗi đau khổ
của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại thế hả Lan?
Cô rất buồn... 
Trên đường về, em lo lắng và bối rối. Bố mẹ tin tưởng ở em nhiều lắm. Nếu biết em bị 3 điểm Làm văn
thì bố mẹ em sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên em học cho giỏi và ước mơ rằng em cũng sẽ trở thành
luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ. Mẹ
cũng chỉ mong có một điều là con gái mẹ học giỏi. Không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài đi, sẽ
nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá... Quanh quẩn với ý nghĩ dối trá ấy, em đã về đến
nhà mà đầu óc vẫn mông lung.
Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy em bơ

phờ mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em không thể lừa dối người mẹ yêu kính
của mình.
Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ: Nhất định chỉ có
một điểm 3 này mà thôi. Em sẽ tiếp tục giành được những điểm 9, điểm 10 và sẽ lại được cha mẹ, thầy
cô, bè bạn tin yêu như trước.



×