Tải bản đầy đủ (.doc) (1 trang)

Viết thư cho bạn tâm sự về niềm say mê học tập của mình

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (35.29 KB, 1 trang )

Bài viết
Phương Nhung thân mến!
Thế là một học kỳ đã sắp trôi qua. Không biết từ khi về ngôi trường mới, cậu học tập thế nào. Mình rất
buồn khi không còn được tiếp tục học với Phương Nhung nhưng biết làm sao khi bố mẹ cậu lại chuyển
công tác ra thành phố ấy. Song cũng mừng, ở đây mình cũng rất thành công Nhung ạ! Đến một ngôi
trường mới nhưng mình vẫn giữ được phong độ như xưa. Thậm chí niềm say mê học tập của mình bây
giờ còn hăng say hơn nữa.
Với các môn tự nhiên mình vẫn giữ được nhịp học như xưa. Song hình như mình bắt đầu cảm thấy hợp
với môn Toán ở cấp hai hơn cả. Chẳng thế mà kiến thức Toán của mình năm nay được thầy tin tưởng
hơn. Nhưng sự đổi thay đặc biệt nhất không phải nằm ở chỗ đó.
Chắc Phương Nhung còn nhớ, ngày xưa mình học rất kém môn Văn. Buổi nào có môn Văn là mình lại
toát cả mồ hôi hột. Nhưng cậu biết không? Với mình bây giờ, việc sợ môn Văn chỉ còn là chuyện ngày
xưa. Chắc cậu bất ngờ lắm vì sự thay đổi đột ngột này của tớ đúng không? Nhưng kể ra nguyên nhân lại
thật đơn giản Phương Nhung ạ.
Đầu năm học vừa rồi, bố đi công tác Hải Phòng về đem theo mấy cuốn truyện thời niên thiếu của tác giả
Nguyên Hồng tặng mình làm quà sinh nhật. Nhưng vốn chẳng thích môn Văn, mình đành nhận mà không
biết làm sao được. Nửa tháng sau, một hôm ngồi ăn cơm, bố hỏi mình về nội dung cuốn sách. Mình chẳng
biết nói sao đành thú thực là chưa đọc. Bố tỏ ra rất buồn và nói: Người ta muốn nên người, không ai là
không học từ văn con ạ!
Suy nghĩ về lời dạy sâu xa của bố, đêm đó và cả ngày hôm sau mình đọc xong cuốn truyện. Thú thật đó là
lần đầu tiên mình đọc hết một tác phẩm văn chương nhưng không ngờ đó lại là cuốn sách khởi đầu niềm
đam mê học tập của mình. Cuốn truyện viết rất hay về tình mẫu tử đã cuốn mình vào văn. Từ hôm đó
mình cứ lục dần những cuốn tiểu thuyết cả dày cả mỏng trong hòm của bố và đọc suốt ngày không biết
chán. Những bài soạn, những bài kiểm tra Văn của mình trên lớp cũng bắt đầu được điểm cao hơn. Có bài
đã được cô phê là bài viết khá. Mình không ngờ, mình lại đi vào niềm đam mê học tập môn Văn đơn giản
như vậy.
Giờ đây nếu không được đọc vài trang tiểu thuyết hay xem một tờ báo mỗi ngày, mình lại cảm giác như
còn thiếu vắng một diều gì đó chưa làm được. Có hôm mình tâm sự với chị hai: Bây giờ, trái lại không
ngờ em lại mê Văn đến thế.
Phương Nhung thân! Bây giờ mình rất vui khi đã học đều hơn cả Văn lẫn Toán. Chỉ tức một điều, khi cần
có người để thi đua thì cậu lại chuyển đi rồi.


Thôi nhưng mà Phương Nhung ạ, dù sao mình cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bởi hơn lúc nào hết,
bây giờ mình đang rất tin tưởng và hy vọng vào năng lực của bản thân. Mình chúc cậu học giỏi, chúc
những ước mơ của chúng ta nhanh chóng vươn tới những bến bờ.
Chào thân ái!
Nguyễn Ngọc Oanh



×