Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (21.52 KB, 2 trang )
Thành công hay thất bại là chuyện thường tình trong cuộc đời. Không ít khi chúng ta đầu tư rất nhiều
công sức, tình cảm vào một việc gì đó và tưởng chừng thành công nằm trong tầm tay nhưng rốt cuộc, kết
quả hoàn toàn trái ngược. Trước thất bại, ai mà chẳng buồn, chẳng tiếc? Đây là một trường hợp:
Cầm vàng mà lội qua sông,
Vàng rơi không tiếc, tiếc công cầm vàng.
Vàng được dùng để chỉ chung những thứ quý giá: quý như vàng, đắt như vàng… Cầm vàng là có trong
tay một cái gì đó rất giá trị. Lội qua sông là vượt qua khó khăn, trở ngại. Còn vàng rơi, vật quý mất cũng
không tiếc mà chi tiếc công giữ gìn nó thôi.
Hiểu như vậy chỉ là hiểu trên bề mặt ngôn từ – tức là nghĩa tường minh chứ chưa đụng đến được độ sâu ý
nghĩa hàm ẩn của nó. Vậy, vật quý giá kia là gì? Một hiện thực tuyệt vời? Một ước mơ huy hoàng? Hay
một cái gì khác? Lời ẩn dụ ngắn gọn quả không dễ hiểu. Cụm từ tiếc công may ra có thể là một gợi ý.
Từ tiếc công xuất hiện trong nhiều câu ca dao như một mô típ quen thuộc: Tiếc công anh đắp đập be bờ,
Để ai quảy đó mang lờ đến đơm; Tiếc công anh gánh gạch xây thành, Trồng cây nên trái để dành ai ăn;
Tiếc công anh đi xuống đi lên, Mòn đàng chết cỏ chẳng nên cang thường…
Trong bài ca dao này, ta chưa hình dung ra vật quý cụ thể là vàng hay là gì nhưng ý ám chi tình yêu thì
khá rõ. Công cầm vàng không thấy nhưng thấy công phu bỏ ra để theo đuổi, nhen nhúm, bồi đắp cho một
mối tình. Còn vàng không phải chỉ rơi mà mất dạng, mất tăm, hoặc tình yêu chẳng thành mà lại tan vỡ
phũ phàng…
Như vậy, sự thất bại trong câu ca dao này có lẽ trước hết là thất bại về tình yêu. Giọng điệu câu ca phảng
phất điều gì đó như bẽ bàng, chua chát. Có thể hình dung sự thể như thế này chăng:
Mối tình đẹp đẽ và thắm thiết của đôi trai gái, từ chỗ hiểu nhau, yêu nhau đến chỗ hẹn ước, thề nguyền
gắn bó trăm năm. Tình yêu ấy không phải tự nhiên mà có. Nó ắt phải trải qua ngọt bùi, đắng cay, thử
thách. Vì thế, nó quý giá hơn mọi thứ trên đời. Những tưởng hạnh phúc đã gần kề, ai ngờ sóng gió dẫn tới
li tan, nước mây đôi ngả. Người yêu rời bỏ anh, hoặc anh không giữ được người yêu. Sóng gió ấy quá
lớn, không thể vượt qua nên người trong cuộc chỉ còn biết ngậm ngùi, than thở. Mình than với mình rồi
lặng đi trong niềm đau khổ, xót xa.
Nhưng thực tế ở đời cho thấy thất vọng trong tình yêu không chi có một lối thoát duy nhất là chết mòn vì
tương tư. Vết thương trên da thịt dần dần sẽ lành ; vết thương lòng cũng vậy. Đau khổ một thời gian
nhưng theo ngày tháng, nỗi khổ ấy sẽ nguôi ngoai, người ta sẽ tỉnh ra và nghĩ lại.
Kẻ kia tình đã nhạt phai chăng? Hay mắt họ đã bị hút vào chỗ giàu sang? Hay là bị dư luận dèm pha, gia
đình ngăn trở bởi vị trí xã hội chẳng cân xứng ? Dù vì cải gì đi chăng nữa thì mình biết phận mình. Thế