Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (39.32 KB, 2 trang )
Trong bài thơ Tiếng ru, nhà thơ Tố Hữu viết:
Con ong làm mật yêu hoa,
Con cá bơi yêu nước, con chim ca yêu trời.
Con người muốn sống con ơi,
Phải yêu đồng chí, yêu người anh em.
Một ngôi sao chẳng sáng đêm,
Một thân lúa chín chẳng nên mùa vàng.
Một người đâu phải nhân gian,
Sống chăng một đốm lửa tàn mà thôi!
Núi cao bởi có đất bồi
Núi chê đất thấp, núi ngồi ở đâu?
Muốn dòng sông đổ biển sâu,
Biển chê sông nhỏ, biển đâu nước còn ?
Nhà thơ đã sử dụng hàng loạt ẩn dụ nghệ thuật hàm súc về mặt ý nghĩa để khẳng định mối quan hệ mật
thiết, hữu cơ giữa cá nhân và cộng đồng. Mối quan hệ đó cũng có thể diễn đạt thông qua hình ảnh so
sánh: Cá nhân và tập thể như giọt nước và biển cả, gắn bó với nhau khăng khít, không thể tách rời.
Một giọt nước không thể làm nên biển cả vì nó quá nhỏ bé, nhưng tỉ tỉ giọt nước từ trăm sông ngàn suối
tuôn chảy về cùng một hướng sẽ tạo nên biển cả mênh mông, vô tận. Con người cũng vậy. Không ai có
thể sống một mình vì phải cần đến rất nhiều mối quan hệ với thế giới xung quanh. Miếng cơm ta ăn là do
nông dân dầm sương dãi nắng, đổ mồ hôi sôi nước mắt làm ra. Tấm áo ta mặc, cuốn sách, cái bút, đôi dép
ta dùng và bao vật phẩm khác là do công sức của hàng triệu công nhân miệt mài ngày đêm trong các nhà
máy, xí nghiệp sản xuất để phục vụ đời sống của con người. Bao công trình lớn nhỏ trên đất nước như sân
bay, bến cảng, nhà ga, bệnh viện, trường học, khách sạn, công viên, nhà ở, đường sá, cầu cống… là kết
quả của quá trình lao động, sáng tạo của đội ngũ kiến trúc sư, kĩ sư, công nhân xây dựng. Các thầy cô
giáo dạy kiến thức và giáo dục đạo đức cho học sinh. Các thầy thuốc chữa bệnh cứu người. Các chiến sĩ
vững tay súng giữ vững biên cương, vùng biển, vùng trời của Tổ quốc, gìn giữ cuộc sống hòa bình no ấm
cho nhân dân.
Tất cả kết hợp thành một dân tộc, một đất nước thống nhất độc lập, tự do.
Từ ngàn xưa, tổ tiên chúng ta đã rút ra những bài học có ý nghĩa sâu sắc về quan hệ giữa cá nhân và tập
thể: Ăn một mình đau tức, làm một mình cực thân. Một cây làm chẳng nên non, Ba cây chụm lại nên hòn