Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (369.09 KB, 1 trang )
I. DÀN Ý
1. Mở bài:
- Lợn cưới áo mới là truyện cười đặc sắc trong kho tàng truyện cổ dân gian Việt Nam.
- Thói khoe khoang bị đem ra chế giễu, cười cợt với mục đích phê phán nhẹ nhàng.
2. Thân bài:
* Hai anh khoe của gặp nhau - cuộc tranh tài bất ngờ và thú vị:
- Anh khoe lợn cưới: đi tìm lợn sổng, lại hỏi thăm: - Bác có thấy con lợn cưới của tôi chạy qua đây
không? Buồn cười ở chỗ anh ta cố tình khoe lợn để làm đám cưới (có nghĩa là cưới to), mặc dù lợn cưới
hình thức chẳng khác gì lợn thường.
- Anh khoe áo mới: mặc áo mới đứng ở cửa, chờ người qua lại để khoe (giống như trẻ con thích khoe áo
mới). Chờ mãi mới thấy anh đi tìm lợn, vội vàng bảo: - Từ lúc tôi mặc cái áo mới này, tôi chẳng thấy con
lợn nào chạy qua đây cả. Buồn cười ở chỗ anh ta chỉ cần đáp có hay không? lại trả lời dài dòng và cố ý
nhấn mạnh vào cái áo mới.
* Nghệ thuật trào lộng của truyện:
- Thể hiện qua cách tạo tình huống bất ngờ, cách hỏi, cách đáp nặng về tính chất khoe của của hai nhân
vật.
- Thủ pháp cường điệu tô đậm thói xấu khoe khoang, gây ra tiếng cười chế giễu, phê phán.
3. Kết bài:
- Khoe của là một thói xấu; nó biến kẻ khoe khoang thành trò cười cho thiên hạ.
- Câu chuyện giống như một màn hài kịch nhỏ chứa đựng bài học bổ ích cho mọi người.