Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (65.52 KB, 2 trang )
Phát biểu cảm nghĩ về Rô bin sơn ngoài đảo hoang.
Đe Ni Ơn Đi phô là nhà văn người Anh. Ông là một người tham gia rất tích cực tất cả các hoạt động chính trị của
thời đại mình đồng thời cũng là một nhà văn dùng ngòi bút mình làm vũ khí chiến đấu.
Ông đã viết hàng trăm tác phẩm về những vấn đề nhức nhối trong xã hội. Ông đã để lại một khối lượn tác phẩm
đồ sộ và có tầm ảnh hưởng lớn đối với thời đại. Kể đến những tác phẩm nổi tiếng của ông ta không thể không
nhắc đến tác phẩm “Ro bin xơn ngoài đảo hoang”. Tác phẩm kể về nhân vật Rô bin xơn thích ngao du đi phiêu
lưu say mê những miền đất lạ.
Trước hết ta cùng nhìn nhận đánh giá vê hình dạng cũng như trang phục của Ro bin xơn đã được tác giả khắc họa như
thế nào. Tôi đội một chiếc mũ to tướng cao lêu đêu chẳng ra hình thù gì làm bằng da một con dê, với mảnh da rủ xuống
phía sau gáy, vừa để che nắng, vừa để chắn không cho mưa hắt vào cổ”. Bộ dạng ấy quả thật đã tạo nên được nụ cười
mỉm từ phía bạn đọc và có lẽ chính người tạo ra nó cũng phải thú vị trước hiệu quả, công dụng của chiếc mũ này. Không
chỉ có chiếc mũ, mà cả áo, quần, “giày” cũng được làm bằng da dê – trang phục ấy không còn bất cứ dấu vết nào của đời
sống văn minh. Rô-bin-xơn tự ngắm nghía mình, phô ra tất cả những nét vụng về thô kệch trong bộ dạng từ đầu đến chân
là … dê của mình, hài lòng với sự hào phóng của đảo hoang đã hào phóng cho chàng những tấm da dê quý giá. Nhưng
có lẽ sự hài lòng hiện ra sau lời kể chính là ở chỗ tất cả đều được tạo nên từ bàn tay lao động, là công sức và sự khéo léo
của chính chàng để chế tác ra những sản phẩm độc nhất vô nhị này ở đây ta thấy nhân vật, một mình trên một hòn đảo
hoang vắng mà bữa sáng có sữa tươi, bữa ăn thường ngày có bánh mì, bánh bột gạo tẻ, thịt, dê, trứng rùa, bơ và phó mát;
tráng miệng thì có các thứ hoa quả, nhất là nho tươi, nho khô, thiết tưởng cũng thịnh soạn không kém ở những khách sạn
bình
Rô-bin-xơn đã không bị thiên nhiên khuất phục. Trái lại, anh biết dùng trí tuệ, đôi bàn tay và ý chí của mình của con
người để cải tạo thiên nhiên, bắt thiên nhiên phục vụ đời sống mình. Việc nuôi dưỡng và thuần dưỡng dê rừng cửa
Rôbinxơn là một kỳ công. Sữa tươi, phó mát, bơ, áo da mà anh làm ra là thành quả lao động trong gian khổ và cô đơn.
Cuộc sống gần ba mươi năm buồn tẻ không lấy mất được của chàng tính hài hước khi tự thuật : “tôi không có bít tất mà
cũng chẳng có giày, nhưng đã làm cho mình được một đôi, chẳng biết gọi là gì, giống như đôi ủng, bao quanh bắp chân
và buộc dây hai bên…”. Thông thường thì trong bức họa chân dung thì gương mặt được chiếm một phần quan trọng nhất
được người nghệ sĩ quan tâm trước tiên sau đó mới đến trang phục và những thứ khác. Nhưng ở dây nó lại được tác giả
xếp sau cùng và còn được dành cho những dòng rất ít ỏi. Trên gương mặt của Ro bin xơn không có gì đặc biệt ngoài cái
ria mép ta không hề biết đến những bộ phận khác như mắt mũi miệng.