Những bài văn hay lớp 4, 5
Tả cơn mưa
Một buổi chiều mùa hè, trời nóng như nung. Ngoài sân, mặt đất bốc
hơi lên hầm hập. Bỗng, bầu trời xám xịt lại. Những đám mây đen,
nặng trĩu từ đâu ùn ùn kéo đến vây kín cả bầu trời làm cho khoảng
không gian này như bị kéo thấp xuống. Gió giật từng hồi, mát lạnh.
Bụi tung mù nịt trên đường. Lá cây rụng lả tả, bay xào xạc.
Lộp bộp, lộp bộp, mưa đã bắt đầu rơi, rồi trong chớp nhoáng, mưa đổ
ào ào xuống đường. Cây cối nghiêng ngả, cành cây run lẩy bẩy. Sấm
chớp đùng đoàng như muốn rạch ngang cả bầu trời khiến cho mấy em
bé khóc toáng lên vì sợ hãi, ôm chặt vào lòng mẹ. Con mèo kêu “meo
meo”, lông xù lên, trú dưới gầm ghế. Mọi người vội vàng vào bốt điện
thoại, mái hiên của khu tập thể, hàng quán... để mặc áo mưa. Có giọt
mưa xối thẳng xuống đường lộp bộp, lộp bộp, có giọt rơi trên mái tôn
lộp độp, lộp độp, giọt lại vô tình đập vào áo mưa người đi đường lùng
bùng, lùng bùng, giọt thì lại bay xiên xẹo rồi trườn vào vỉa hè một
cách thật tinh nghịch. Ô tô, xe máy vẫn lao vun vút khiến cho nước
mưa bắn tung tóe lên lề đường. Nước mưa chảy thành dòng xuống
thân cây nâu sẫm, ướt nhẹp. Nước mưa rơi ngập đường, đỏ ngầu, ồ ồ
thi nhau chảy xuống cống. Bầu trời trắng xóa trong biển mờ.
Mưa nhỏ dần, nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Bầu trời sáng ra. Ánh nắng mặt
trời vàng óng hòa cùng bảy sắc cầu vồng, trông thật lung linh, huyền
ảo. Hạt mưa còn đọng lại trên cánh hoa, lá trong veo như hạt ngọc.
Cây cối khoác lên mình bộ áo mới màu lá mạ đầy sức sống. Ai đó nói:
“Sau cơn mưa trời lại sáng”, quả đúng như vậy. Những mầm cây non
như được tiếp sức mạnh đứng hiên ngang, vươn mình trên bầu trời
xanh.
Tả chiếc đồng hồ báo thức
“Tích... tắc... reng... reng...”, tiếng hát trong trẻo của cô bạn đồng hồ
xinh đẹp đã gọi tôi dậy đón chào một ngày mới tốt lành.
Đó là chiếc đồng hồ tròn như cái bánh bao, chỉ khác là nó có chân
đỡ. Cô bạn này được khoác một cái áo màu hồng phấn khá điệu đà.
Phía mặt ngoài của đồng hồ được bảo vệ bởi một lớp kính khó vỡ.
Nhìn qua lớp kính trong suốt ấy là cả một làng quê thanh bình với
những hình ảnh bắt mắt. Trước hiên nhà, một chú bé để tóc trái đào
đang cho gà ăn. Từng giây trôi qua, chú bé lại mở tay ra, đóng tay
vào, những hạt thóc cứ rơi xuống từ bàn tay bé nhỏ của chú. Gần đó
có những cánh đồng bát ngát thẳng cánh cò bay, phía trên bầu trời
biếc xanh, những đám mây trắng hững hờ trôi. Xa xa, những chú chim
hải âu đang tung cánh chấp chới bay liệng giữa bầu trời cao và xa tít
tắp.
Trên “khuôn mặt” đáng yêu của cô bạn đồng hồ là đại gia đình số và
các anh em nhà kim đồng hồ. Xung quanh mặt đồng hồ, các con số từ
1 đến 12 đứng thành vòng tròn như đang chơi trò mèo đuổi chuột.
Các anh em nhà kim đồng hồ mới thật là hay. Bác kim giờ áo đỏ,
chậm chạp, nặng nề lê từng bước khó khăn. Bác như người đã đứng
tuổi, bước đi không còn nhanh nhẹn nữa. Anh kim phút màu xanh lam
nhẹ nhàng đi từng bước một chậm rãi. Anh chính là một chàng thanh
niên khỏe mạnh mà không hấp tấp. Bạn kim giây diện bộ váy hồng
thật nhí nhảnh. Bạn hệt như một đứa trẻ tinh nghịch nhưng hoạt bát
và hiếu động, luôn chạy trước các anh. Còn em kim vàng bé nhất
nhưng lại... “lười” nhất. Em chẳng hề nhích chân. Tuy vậy thôi chứ
em có ích lắm đấy. Em là kim hẹn giờ.
Cô bạn của tôi làm việc suốt 24 tiếng đồng hồ mà không biết mỏi. Mỗi
sáng sớm, bằng bài hát quen thuộc và giọng hát trong trẻo, cô luôn
gọi tôi đón chào một bình minh tuyệt vời. Từng giờ, từng phút, tôi đều
được biết nhờ khuôn mặt ngộ nghĩnh của cô. Đặc biệt, các con số và
kim đều được tráng một lớp dạ quang nên đêm tối, tôi cũng biết là
bao nhiêu giờ. Không những thế, đồng hồ còn là một người bạn tri kỉ
của tôi. Tất cả những chuyện vui, buồn tôi đều chia sẻ với cô và được
đáp lại bằng những tiếng tích... tắc... Mặc dù không nói thành lời
nhưng nó cũng khiến tôi thấy thanh thản hơn. Nhưng quan trọng hơn
cả là bạn muốn nói: “Thì giờ là vàng bạc”.
Thời gian cứ trôi mãi. Thấm thoát đã 9 năm rồi. Đồng hồ đã trở thành
cô bạn thân thiết của tôi. Tôi thầm nói: “Cảm ơn bạn nhé! Tớ hứa sẽ
không phung phí thời gian đâu, bạn yêu ạ!”.
Tả cây khế nhà em.
Ban công nhà em có nhiều cây cảnh đẹp, được trồng trong những
chiếc chậu bằng sứ xinh xắn, nào là cây lộc vừng, hoa chiếu thủy, cây
xương rồng, địa lan... nhưng em thích nhất là cây khế ngọt.
Nhìn từ xa, cây khế có dáng một “Bác cổ thụ tí hon”, cành lá xum
xuê, che kín một góc ban công. Quan sát kĩ hơn, em thấy cây giống
như một anh chàng võ sinh khỏe mạnh, lực lưỡng. Cây cao gần một
mét, tán lá rộng chừng nửa mét vuông.
Thân cây chỉ to hơn cổ chân em bé, vỏ màu nâu đậm, sần sùi, từ đó
vươn ra những cành cây mập mạp, chắc chắn, gánh đỡ những chùm
quả nặng trĩu. Lá khế màu xanh nhạt, mọc đều tăm tắp. Xen kẽ giữa
màu xanh của lá và quả là những chùm hoa màu tím nhỏ li ti, hứa hẹn
cho những quả ngọt trái mùa. Quả khế có năm khía, ban đầu là màu
xanh, khi chín chuyển màu vàng tươi trông thật hấp dẫn. Khi ăn mang
vị ngọt thuần khiết, mát giòn.
Hàng ngày, sau khi đi học về, em lại vun xới, tưới nước cho cây. Như
hiểu được tình cảm của em, cây khế rung rinh theo làn gió, mừng vui
đón nhận những làn nước mắt tắm đều cho cơ thể, ngày càng phô ra
những chùm quả trĩu cành trông thật thích mắt.
Em coi cây khế như người bạn thân của mình và luôn tự nhắc nhở
rằng: “Nếu chăm chỉ, ân cần chăm sóc cho cây, cây sẽ cho ta hoa
tươi, quả ngọt, vẻ đẹp thiên nhiên, làm đẹp cho chính cuộc sống của
mình!”